Thiên Hương Bách Mị

Chương 73: Dị Dân Mộ




Thấy đã đến buổi trưa, bọn họ mới vừa nãy đồng tâm hiệp lực đánh một trận kịch liệt nên đều có chút mỏi mệt, Lê Phi lại thả ra thuật ẩn nấp, giấu kín linh khí dao động của bốn người lại, tìm bãi đất trống ngồi xuống nghỉ ngơi. Tô Uyển lấy túi nước cùng lương khô của mình ra, chọn miếng thịt heo đưa cho Lê Phi, cười nói: “Muội gầy quá, ăn nhiều thịt một chút.”

Lê Phi lắc lắc tay: “Muội từ nhỏ đã không ăn thịt.”

Không ăn thịt? Tô Uyển vừa ăn thịt vừa uống nước, cực kỳ phóng khoáng, vừa ăn vừa nói: “Chẳng trách lại thấy muội có một loại cảm giác không giống người thường, người sống trên đời, ngay cả thịt cũng không ăn, còn có thể có niềm vui gì nữa.”

Lời này đều khiến ba người còn lại nở nụ cười, Đặng Khê Quang cười nói: “Tô sư muội, ăn thịt cũng coi như thú vui cuộc đời sao?”

Tô Uyển nhe răng cười: “Đương nhiên, ta còn chưa ăn thịt yêu quái, lần này là cơ hội hiếm có, tí nữa lại săn một con đốt lửa nướng lên, thử xem hương vị thế nào. Yêu vật có thể ăn thịt người, chẳng lẽ chúng ta không thể ăn lại chúng nó sao?”

Cô nương này thật sự là...... Khẩu vị đúng là quá độc đáo rồi, Đặng Khê Quang đột nhiên cảm thấy sợ hãi, một chút cũng không có hứng thú với việc này.

Tô Uyển bỗng nói: “Đặng sư huynh, lúc này rảnh rỗi sao huynh không nói đi? Lúc nãy không phải huynh nói đều đã điều tra các đệ tử lần này đến Lật Liệt Cốc sao? Nói nghe một chút xem.”

Lê Phi lập tức thích thú, ngay cả Lôi Tu Viễn cũng có chút hứng thú, quay đầu lại nhìn hắn.

Đặng Khê Quang thấy có người nghe, mặt mày không khỏi hớn hở: “Vậy nói tiếp chuyện lúc nãy, nữ đệ tử cực kì xinh đẹp kia là Thanh Nhạc trưởng lão môn hạ, tên Nhạc Thải Linh, nghe nói là tự Thanh Nhạc trưởng lão mang nhập Vô Nguyệt Đình, tư chất đặc biệt tốt. Thanh Nhạc trưởng lão có một độc môn tuyệt kỹ, là Nhạc Luật Tái Động tiên pháp, rất lợi hại, nàng là đệ tử được Thanh Nhạc trưởng lão lựa chọn kế thừa độc môn tiên pháp này, tương lai nếu là thành tiên, hẳn là sẽ kế thừa chức trưởng lão Tử Hề Phong của Thanh Nhạc chân nhân

Lê Phi ngạc nhiên nói: “Nhạc Luật Tái Động tiên pháp? Có phải có chút giống Thiên Âm Ngôn Linh của Tinh Chính Quán không?”

Đặng Khê Quang bệnh cũ lại phát tác, khen một tiếng: “Khương sư muội thật thông minh, ngay cả Tinh Chính Quán Thiên Âm Ngôn Linh cũng biết! Nhưng tuyệt kỹ này của Thanh Nhạc trưởng lão còn kém Thiên Âm Ngôn Linh một chút, ngôn linh có năng lực trói buộc ý chí của đối phương, nhạc luật lại chỉ có thể giết người, muội nghĩ lại xem, tai vừa nghe thấy đã chết rồi, không phải rất lợi hại sao?”

Vừa nghe đã chết?! Lê Phi và Tô Uyển lập tức kính sợ loại tiên pháp nhạc luật này.

Lôi Tu Viễn bỗng nhiên mở miệng nói: “Tu tập loại tiên pháp này, đương nhiên phải trả giá thật lớn, huống hồ nếu muốn tay không giết người, cũng không dễ dàng như vậy.”

Đặng Khê Quang lắc đầu: “Cái này ta không rõ ràng, bí mật tu hành trong đó, ta không thể hỏi được. Nhưng thái độ của sư muội này rất lạnh lùng cao ngạo. Thanh Nhạc trưởng lão môn hạ nhiều nữ đệ tử, tự nhiên bình thường sẽ có rất nhiều nam đệ tử quanh quẩn ở đó, nghe nói sư muội này khiến vô số người gặp khó khăn, đến nay chưa từng nói một chữ với nam đệ tử nào.”

Một chữ cũng không nói, quả thật lợi hại, Lê Phi âm thầm khâm phục, nàng cũng muốn học. Một chữ cũng không nói, đại khái sẽ không tạo nên lời đồn khiến người ta chán ghét đi?

“Còn ai nữa? Mau nói hết đi!” Tô Uyển nghiễm nhiên cho rằng đang nghe chuyện xưa, cực kỳ hứng thú.

Đặng Khê Quang vui mừng mà thao thao bất tuyệt: “Có rất nhiều! Còn có nữ đệ tử mũi cao cao kia, tên là......”

Hắn bô bô nói một tràng dài, tất cả đều là nữ đệ tử, Tô Uyển không khỏi bật cười: “Đặng sư huynh, huynh tìm hiểu đều là nữ đệ tử sao?”

Đặng Khê Quang vuốt vuốt mũi, không đỏ mặt chút nào: “Đương nhiên rồi, ta khi không tìm hiểu về nam nhân làm cái gì?”

Để chứng tỏ nam nhân trong thiên hạ đều giống nhau, hắn còn nhìn Lôi Tu Viễn nháy mắt: huynh đệ, đệ nói xem có đúng hay không?

Lôi Tu Viễn không bình luận gì, Đặng Khê Quang lại tiếp tục mặt tươi như hoa mà nói: “Đúng rồi, còn có mấy sư muội mới đến cũng không tồi, nhưng mà phải nói nhiều nữ đệ tử nhất vẫn là Thanh Nhạc trưởng lão, môn hạ của người có mấy sư tỷ đúng là thiên hương quốc sắc......”

Cả buổi trưa Đặng Khê Quang đều đã dong dài về mỹ nhân xong rồi, cuối cùng hắn vẫn là đánh bạo nhiệt tình nhìn về phía Lê Phi, khen: “Nhưng mà theo ta thấy, trong mấy sư muội sư tỷ mỹ nhân đó, không ai so được với Khương sư muội, sư muội, muội......”

Lôi Tu Viễn đứng dậy phủi phủi bụi, không lưu tình chút nào cắt ngang nhiệt tình của hắn: “Mấy chuyện vô nghĩa nói sau đi, tiếp tục săn yêu, hôm nay tranh thủ săn thêm mấy con.”

Mọi người nhanh chóng thu gọn túi nước lương khô, Đặng Khê Quang chưa đã thèm mà sáp lại gần Lê Phi còn muốn nói, Lôi Tu Viễn một tay ấn trên đầu nàng, đẩy người nàng về phía trước, hắn quay đầu lại liếc Đặng Khê Quang một cái: “Đặng sư huynh, cằm huynh còn dính vụn lương khô kìa.”

Dính vụn?! Đặng Khê Quang tan nát cõi lòng mà che mặt, hắn quá mất mặt rồi!

Tô Uyển không khỏi cười ha ha.

Đang lúc đùa vui, dần dần thấy sương mù trắng bắt đầu tràn ngập xung quanh, bốn người lập tức ngưng lại, Lê Phi nhanh tay lẹ mắt trước tiên dùng tường đồng thuật, đánh giá xung quanh một lượt, nói nhỏ: “Có gì khác thường sao?”

Lôi Tu Viễn ngưng thần thả ra Thủy hành tiên pháp thăm dò, một lát sau lắc đầu: “Không có yêu khí, nhưng là không phải sương mù tầm thường.”

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời chói chang trên đầu, sáng sủa như thế này, căn bản không phải là thời tiết có sương mù. Làn sương mù đến cực kì đột ngột, hơn nữa càng ngày càng có xu thế dày đặc hơn, chỉ chốc lát sau đã không thể thấy thứ gì trong vòng năm bước. Bốn người lập tức chen chúc đứng cùng một chỗ, thuật ẩn nấp vẫn còn ở đây, không đến mức bị yêu vật mãnh thú phát giác, nhưng bốn phía vốn có tiếng chim hót, tiếng nước chảy, sau khi làn sương mù này bao phủ, xung quanh lập tức tĩnh mịch, tiếng hít thở của bốn người ngày càng nặng nhọc.

Sương mù càng ngày càng dày, dần dần, che hết ánh nắng, xung quanh mờ mịt như đêm tối, bỗng nhiên, cách đó không xa có hai chấm nhỏ như hai ngọn đèn dầu sáng lên, lộ ra một con đường quanh co khúc khuỷu kéo dài, không thấy điểm cuối.

Đặng Khê Quang híp mắt nhìn một lúc lâu, thấp giọng nói: “Vừa rồi bên kia có sườn núi sao?”

Mọi người nhìn lại, quả nhiên thấy con đường quanh co khúc khuỷu dưới hai ngọn đèn dầu kia nghiên về phía trước, vốn là đất rừng trống, lại bỗng nhiên có thêm một sườn núi.

Tô Uyển tiến lên một bước, cô nương gan lớn này đối với dị trạng thình lình xảy ra chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn đến hai mắt sáng lấp lánh, hạ giọng nói: “Chúng ta đi qua nhìn xem đi!”

Đặng Khê Quang liên tục xua tay, tục ngữ nói sự việc dị thường tất có yêu, Lật Liệt Cốc khắp nơi đều là yêu vật mãnh thú, căn bản không có ai sinh sống, làm sao có đèn dầu? Huống chi sườn núi này, ngọn đèn dầu này, đều là sương mù đột nhiên mang đến, ai biết trong đó ẩn giấu thứ đáng sợ gì? Lỡ như có lão yêu ngàn năm gì đó, bọn họ đều phải bỏ mạng ở chỗ này.

Tô Uyển vội la lên: “Ở trong này đợi có ích gì? Sớm hay muộn gì cũng phải đến xem!”

Lôi Tu Viễn nhìn nhìn xung quanh, làn sương mù này dường như biên vô hạn, nuốt chửng cả rừng cây, hắn trầm ngâm nói: “Đi xem, bốn người cùng nhau đi, đừng cách nhau quá xa. Lê Phi, thuật ẩn nấp nhất định phải luôn luôn duy trì.”

Dứt lời, hắn bỗng nhiên cầm tay Lê Phi, thấp giọng nói: “Cùng nhau đi, đừng để lạc đường.”

Đặng Khê Quang thấy thế, lòng không khỏi ngứa ngáy, cứ vậy mà quên đi sợ hãi, nhìn Tô Uyển cười cười, hắng giọng nói: “Tô sư muội, nắm tay của ta muội sẽ không lạc đường......”

Lời còn chưa dứt, Tô Uyển đã sớm dẫn đầu đi trước, vứt cả người hắn ở sau đầu.

Bốn người một đường vô thanh vô tức đi đến trước sườn núi, quả nhiên thấy hai giá nến tinh tế bằng đá hướng lên trên sườn núi, đỉnh sường núi hình ảnh lay động, dường như có mấy tòa lâu, bốn phía một chút yêu khí cũng không cảm giác được, cũng không có một chút thanh âm, im lặng vô cùng.

Lúc này không ai dám đằng vân, chỉ sợ linh khí dao động phá thuật ẩn nấp, đi lên dọc theo sườn núi, trên đỉnh quả nhiên có rất nhiều tòa lâu, thật giống điện phủ miếu thờ bình thường, nhưng lại không có bức hoành, trong điện cũng rỗng tuếch, trước điện có hai pho tượng con trâu bằng đồng thật lớn, nhìn rất sống động, nhưng đỉnh đầu chỉ có một sừng, trong hai mắt có ngọn lửa màu lam lập lòe, có lẽ trong thân tượng chứa đầy dầu.

“Chỗ này có chữ.” Tô Uyển chỉ vào tấm bia đá bên cạnh tượng đồng, phía trên chữ khắc tràn lan chi chít, nhưng không ai có thể đọc được trên đấy viết cái gì, chưa ai từng thấy qua loại chữ này.

Phía sau tấm bia đá, còn khác lưa thưa vài chữ, lúc này nhưng lại có thể đọc được, Tô Uyển đọc lên từng chữ: “Hải, ngoại, ngàn, châu, vạn, đảo, dị, dân, mộ...... Có nghĩa là gì vậy?”

Vấn đề này không ai có thể trả lời, lại đi vào trong đại điện xem, bên trong trống rỗng, nhưng trên mặt đất lưu lại vô số dấu vết, như là từng bày biện vô số rương lớn nhỏ không đồng đều.

Lôi Tu Viễn nhìn ra ngoài một hồi, thấp giọng nói: “Thứ từng để ở nơi này hẳn đều là quan tài đi? Dị Dân Mộ, trong điện trước kia là đặt thi thể của Hải Ngoại Thiên Châu Vạn Đảo Dị Dân?”

Đặng Khê Quang mờ mịt nói: “Hải Ngoại Thiên Châu Vạn Đảo Dị Dân là cái gì?”

Lôi Tu Viễn nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu: “Là người Hải Ngoại trong truyền thuyết? Ta thấy nơi này không có yêu khí, ngược lại có một cỗ linh lực rõ ràng, hẳn là một trong những nghĩa địa mà các tiên nhân Vô Nguyệt Đình từng phong ấn, hiện giờ Dị Dân Mộ bên trong đã được dọn sạch, phong ấn còn lưu lại, có lẽ bởi vì trải qua nhiều năm, phong ấn yếu đi, không cẩn thận để chúng ta vào được.”

Mọi người nghe hắn phân tích rất có đạo lý, lập tức không lo lắng như mới vừa nãy nữa. Đặng Khê Quang thấy hai con trâu bằng đồng trước điện nhìn rất thật, nhịn không được nâng tay vỗ vỗ, cười nói: “Hai con trâu này cũng làm thật khéo, là thần thú trông coi nghĩa địa sao?”

Vừa dứt lời, liền thấy hai cỗ yêu khí ngập trời chợt thoát ra, hắn giật nảy mình, đang lúc không biết phải làm sao, liền nghe thấy con trâu đồng hét một tiếng kinh thiên động địa, cúi đầu, một sừng lợi hại hung hăng đánh về phía hắn.

Lê Phi nhanh tay lẹ mắt, trong nháy mắt thêm vào mấy lớp Tường Đồng Thuật trước người hắn, sau đó chỉ nghe mấy tiếng nổ, Tường Đồng Thuật dưới va chạm toàn bộ vỡ vụn. Đặng Khê Quang bị đầu trâu húc như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, cũng không biết bay bao xa. Ba người không khỏi kinh hãi, con trâu đồng mới vừa rồi còn bất động giờ đây như sống dậy, ngọn lửa màu lam trong mắt đã biến thành màu đỏ, toàn thân khí đen lượn lờ, cực kỳ hung ác.

Lê Phi b.ắn ra vô số phiến lá, biến thành mấy sợi dây thật lớn, giữ chặt hai con trâu lại, Lôi Tu Viễn vội la lên: “Tô Uyển, đi cứu Đặng Khê Quang!”

Nàng đáp ứng một tiếng, đằng vân biến mất trong sương mù.

Lại là một trận tiếng rống kinh thiên động địa, hai đầu trâu kia vậy mà lại dễ dàng thoát khỏi mấy sợi dây cực kỳ vững chắc, bốn con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm trên người Lê Phi.

Mồ hôi lạnh của nàng lập tức chảy ròng ròng xuống, vội vàng nhảy lên đám mây, mây trắng dưới chân nhanh như chớp mang nàng thoát ra. Ai ngờ phía sau tiếng rống lên không dứt, nàng quay đầu lại, liền thấy hai con trâu đồng kia đạp khí đen mà đuổi theo không bỏ—— không phải chứ, đuổi theo nhanh như vậy?!

Lôi Tu Viễn bỗng nhiên bay đến bên người nàng, ôm ngang người nàng, thấp giọng nói: “Giữ chặt.”

Thân thể hắn chợt hóa thành một đạo kim quang, trong nháy mắt liền đã cách xa hơn mười dặm, thăng trầm một lúc, cuối cùng cũng không nhìn thấy hai con trâu đồng kia, sương mù quanh thân cũng đột nhiên biến mất, dường như đã thoát khỏi phong ấn.