Thiên Hương Bách Mị

Chương 186: Các Tự*




*Các tự: mỗi người, chính bản thân mình

Kỷ Đồng Chu mệt mỏi mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà màu xanh xa lạ, trên đó có treo mấy món đồ trang trí bằng ốc xà cừ tinh xảo, lắc lư nhè nhẹ. Hắn sửng sốt hồi lâu mới nhớ ra đây là khách đ.iếm của Đông Hải, hôm nay là ngày hắn cùng sư phụ trở về Tinh Chính Quán.

Sắc trời còn chưa sáng nhưng hắn không còn buồn ngủ nữa, hình như vừa rồi hắn có mơ thấy vài giấc mơ, nhưng lại không nhớ mình đã mơ thấy gì mà chỉ cảm thấy khó chịu, không biết là mệt mỏi về thể xác hay tinh thần. Điều này vẫn luôn giày vò hắn khiến ngay cả khi ngủ hắn cũng chẳng thể được nghỉ ngơi thật sự.

Tiếng sóng biển nối tiếp nhau vang lên, to hơn những ngày qua rất nhiều. Kỷ Đồng Chu mở cửa sổ ra, nhìn thấy ở phía xa của Đông Hải, nước biển đang nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu. Chỉ trong vòng một ngày, gần một nửa diện tích nước biển đã quay trở lại, nên có vẻ chưa tới ba ngày nơi này sẽ được khôi phục hoàn toàn, thiên tai Hải Vẫn lần này không ảnh hưởng nhiều đến bờ biển Đông Hải.

Kỷ Đồng Chu thẫn thờ nhìn ánh bình minh lờ mờ phía xa, thân là tiểu bối đệ tử, có thể tận mắt nhìn thấy thiên lôi biển lửa và Hải Ngoại Dị Dân trong truyền thuyết là rất hiếm vì không phải ai cũng có cơ hội như vậy, huống chi lần Hải Vẫn này còn rất khác biệt.

Thế mà hắn lại không hưng phấn và thỏa mãn như trong tưởng tượng, nhưng dường hắn cũng không thể nhớ nổi trước đây mình đã mong đợi những chuyện này như thế nào, chẳng lẽ hắn thật sự mơ ước mình sẽ trảm yêu trừ ma mà trở thành một tiên nhân nổi tiếng? Thật sự mơ ước được nhìn thấy tất cả những điều mới mẻ, mở rộng tầm nhìn của mình và tu hành vui vẻ với người khác suốt đời?

Không nhớ nổi, và dường như không cần phải suy nghĩ về nó nữa.

Tiếng gầm của nước biển càng lúc càng lớn, liệu Khương Lê Phi có ở nơi bên kia của vùng biển vô tận này không? Trong đầu Kỷ Đồng Chu chợt hiện lên hình ảnh nàng bị nhốt trong lồng giam còn da thịt thì bị xé toạc, nhịp tim bỗng đập nhanh hơn, thậm chí ngay cả dạ dày cũng đột nhiên quặn đau, mồ hôi lạnh tuôn ra thấm ướt cả trung y mềm và mỏng.

Hắn nắm chặt tay, tựa người vào cửa sổ, bất động như một pho tượng.

Mặt trời cuối cùng cũng từ từ ló dạng, khách đ.iếm yên tĩnh dần dần trở nên huyên náo. Bởi vì những đệ tử và phàm nhân được sơ tán vẫn chưa trở về nên khách đ.iếm lớn nhất tòa thành nhỏ này tạm thời trở thành nơi để các tiên nhân hai phái Sơn Hải bàn bạc mọi chuyện. Hôm nay bọn họ vẫn đang tranh cãi về việc tìm kiếm Khương Lê Phi, thỉnh thoảng lại thảo luận về những thứ như Nghiễm Sinh Hội hoặc tấm bia linh khí.

Sức sống náo nhiệt đang đang dần trở lại trong cơ thể mọi người, ngoại trừ hắn.

Kỷ Đồng Chu mở cửa đi xuống lầu, mặc dù trong đại sảnh khách đ.iếm có rất nhiều người, nhưng liếc mắt vẫn nhìn thấy Vô Chính Tử. Ánh mắt của sư phụ bây giờ không còn nhìn hắn với niềm vui và yên lòng đơn thuần như trước nữa, hắn rất ghét loại ánh mắt này nhưng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

“Ăn chút gì đó, chuẩn bị rời đi.” Vô Chính Tử dặn dò. “Hai người chúng ta trở về môn phái trước.”

Kỷ Đồng Chu lắc đầu: “Đệ tử không muốn ăn, bâu giờ có thể lập tức rời đi.”

Vô Chính Tử không khỏi khẽ thở dài, Kỷ Đồng Chu biến thành như bây giờ, người sư phụ là ông cũng có một phần trách nhiệm không thể trốn tránh. Ngay cả những việc la rầy dạy bảo khi thấy hắn làm sai mà ông đã làm trước đây cũng không thể làm được nữa. Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng và khuôn mặt tái nhợt của hắn hiện giờ thì bất kỳ lời răn đe nào của ông cũng chỉ là một sự mỉa mai tột độ đối với cả hai người mà thôi.

Đổ lỗi cho Huyền Sơn Tử cũng không có ý nghĩa gì, Vô Chính Tử xoay người đi ra khỏi khách đ.iếm, bình tĩnh nói: “Hải Vẫn đã kết thúc, những việc lớn nhỏ trong môn phái đều có thể xử lý như bình thường. Chuyện Huyền Sơn sư huynh bị Long Danh Tọa đánh lén, chương môn đã ra mặt rồi. Không bao lâu nữa, toàn bộ Trung Thổ tiên gia môn phái sẽ trừng phạt Long Danh Tọa.”

Đây chính là kết quả tốt nhất rồi, trả thù tận gốc chỉ có thể khiến tình thế trở nên tồi tệ hơn thôi. Dù thế nào thì nếu có thể hạn chế Long Danh Tọa càng nhiều thì Kỷ Đồng Chu cũng không phải lo lắng về Việt Quốc nhiều như thế nữa.

Ông muốn nhìn thấy Kỷ Đồng Chu cười, lộ ra vẻ mặt bình thường nhất của hắn trước kia, thế nhưng đệ tử của ông chỉ gật đầu, lãnh đạm đáp: “Đệ tử đã biết.”

Vô Chính Tử im lặng dẫn Kỷ Đồng Chu ra khỏi thành, vừa mới ngự kiếm bay lên, liền nghe thấy phía sau có người nghiêm nghị nói: “Vô Chính tiên sinh! Xin dừng bước!”

Vừa nghe được giọng nói khàn khàn kia thì chân mày ông liền nhíu lại, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Hàn trưởng lão và hai vị trưởng lão khác của Địa Tàng Môn đang đuổi theo sau với khí thế hừng hực. Ông ta trước tiên trợn mắt hung dữ nhìn Kỷ Đồng Chu rồi phải rất lâu sau mới mở miệng nói: “Hải Vẫn vừa mới đi qua, mọi chuyện còn chưa giải quyết xong, vậy mà Vô Chính tiên sinh đã muốn cùng cao đồ rời đi sao?”

Biết rõ mục đích của những người này đến chẳng có gì tốt đẹp nên Vô Chính Tử đáp qua loa với vẻ mặt bình tĩnh: “Tiểu đồ gần đột phá Bình Cảnh thứ tư nên nhất định phải trở về Tinh Chính Quán bế quan. Người tu hành đương nhiên phải chuyên tâm tu, ta tin rằng các chư vị đạo hữu sẽ không vì chuyện này mà trách tội.”

Hàn trưởng lão xưa nay không thích vòng vo, khi thấy hai người họ nói đi là đi, liền thẳng thắn hai mặt một lời: “Hai đệ tử của ta vô cớ bị lệnh đồ gi.ết chết, không lẽ Vô Chính tiên sinh cứ định để như thế sao?”

Vô Chính Tử bình tĩnh nói: “Còn chưa biết hai đệ tử của Hàn trưởng lão có thật sự đã mất mạng rồi hay không, nên cần gì phải hung hãn dọa người trước mặt một đứa trẻ như thế? Nếu thật sự tra rõ hai người họ đã thật sự chết, còn có bằng chứng không thể chối cãi rằng đó là do tiểu đồ làm ra thì đến lúc đó không đợi Hàn trưởng lão trách móc, Tinh Chính Quán ta cũng sẽ tuyệt đối không nhân nhượng.”

Lời này rõ ràng là không chịu thừa nhận, Hàn trưởng lão cả giận nói: “Đợi đến lúc đó thì người đã bị Tinh Chính Quán các ngươi giấu đi rồi, ta còn có thể mắng và trừng phạt hắn ở đâu nữa?! Nếu các ngươi thật sự để tâm thì để hắn ở lại! Sau khi điều tra rõ ràng, nếu như vô tội thì vẫn sẽ vô tội, nếu như nên lấy mạng đền mạng thì cứ làm như thế!”

Vô Chính Tử cười lạnh: “Lấy mạng đền mạng? Long Danh Tọa lén giết Huyền Sơn trưởng lão của bọn ta còn chưa nhắc đến việc lấy mạng đền mạng một chút nào. Tiểu đồ vừa không phải đánh lén, lại không phải lấy nhiều ỷ thế bức người, nghe đệ tử Hải phái kia nói rõ ràng là do lệnh cao đồ tự đánh lén trước, còn tiểu đồ chỉ tự vệ mà thôi! Đấu pháp chỉ dựa vào thực lực nói chuyện, nếu người mạnh hơn phải trả giá bằng mạng sống của mình thì chẳng phải thế gian này còn sót lại chỉ là kẻ yếu thôi sao!”

“Ngươi…” Hàn trưởng lão bị lời nói sắc bén của ông làm cho đỏ mặt, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được cách phản bác.

Vô Chính Tử không để ý đến ông ta nữa, lạnh lùng nói: “Đồng Chu, chúng ta đi thôi!”

Ông không tin Địa Tàng Môn lại dám cướp người giữa thanh thiên bạch nhật.

Hàn trưởng lão sắc mặt trắng bệch, ông quả thật không làm gì được hai người bọn họ. Địa Tàng Môn cũng không phải thiển cận như Long Danh Tọa. Trung Thổ tiên gia đã nhiều năm không công khai tranh chấp, dù là chết vì đánh nhau vì yêu vật hay là ở nơi thực tập thì cũng chưa từng được đưa ra đàm phán chứ đừng nói đến việc giữa hai đệ tử tu hành có hiềm khích gì với nhau. Việc Kỷ Đồng Chu thích gì làm đó thật sự là quá đáng vô cùng nhưng có thể làm gì khác nữa? Cho dù có mắng nhiếc hai ba câu thì cũng không thể làm Diệp Diệp và Bách Lý Xướng Nguyệt sống lại.

Nghĩ đến cái chết bi thảm đột ngột của hai đệ tử được mình hết lòng dạy dỗ, ông cảm thấy đau buồn vô cùng, không khỏi uy nghiêm nói: “Lệnh đồ cư xử ngạo mạn mà không hề biết suy nghĩ chút nào. Hôm nay ngươi bảo vệ được hắn, chắc gì ngày sau ngươi còn có thể kè kè bên cạnh hắn?! Khi hắn đã có lông cánh đầy đủ rồi, phải tự dựa vào chính mình thì đến lúc đó thế nào tất cả các thù oán ngày hôm nay cũng sẽ tự tìm đến cửa, có hối hận cũng không kịp nữa!”

Vô Chính Tử ngừng một lát, Hàn trưởng lão nói không sai chút nào. Kỷ Đồng Chu bán đứng Khương Lê Phi, tuy là mượn tay của Vô Nguyệt Đình, nhưng loại hành vi này quả thật rất đang coi thường. Sau này, khi hắn thành danh rồi thì khó tránh khỏi việc bị người của Vô Nguyệt Đình lợi dụng chuyện này để công kích; hai đệ tử của Địa Tàng Môn chết dưới tay hắn, thù oán này sợ là không thể nào kết thúc hoàn toàn được vì nữ đệ tử tên Bách Lý Ca Lâm của Hải Phái kia chỉ sợ là sẽ bám theo không dứt; Long Danh Tọa càng khỏi cần phải nói, chắc chắn vẫn luôn nghĩ đến việc loại bỏ hắn hàng ngày.

“Đồng Chu, con có sợ không?” Ông bỗng nhiên hỏi.

Kỷ Đồng Chu trầm mặc một lát, sau đó nói: “Đệ tử sẽ trở nên mạnh mẽ đến mức không cần để tâm đến ân oán gì nữa.”

Vô Chính Tử không khỏi bật cười, cho đến bây giờ đệ tử của ông vẫn không biết hai chữ “khiêm tốn” là gì. Chính ông ban đầu cũng bởi vì rất thích sự cuồng ngạo này của hắn nên mới đồng ý lời nhờ vả của Huyền Sơn Tử.

Hắn có bản lĩnh cùng với sự kiêu ngạo, huống chi giờ còn có thêm Huyền Hoa Hỏa, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định sẽ có thể trở thành sự tồn tại chói mắt và xuất sắc nhất của Trung Thổ tiên gia.

Đi thôi, trở về Tinh Chính Quán, liều cả tính mạng mà tu hành đi. Cho đến ngày đó, người sư phụ này vẫn sẽ luôn dõi theo.

“Hắn ta đi rồi.”

Lục Ly chậm rãi từ trong bóng cây đi ra, hắn vung tay lên biến những con tiểu yêu màu xanh lá cây quấn quanh thân thành những lá bùa rồi cất vào trong tay áo, sau đó quay đầu nhìn về phía Bách Lý Ca Lâm trong bóng tối. Từ sau khi tỉnh lại đến giờ, nàng chưa từng mỉnh cười lần nào, thế nhưng cũng không bày ra vẻ mặt đầy thù hận mà rất bình tĩnh, thậm chí là hờ hững.

Bách Lý Ca Lâm cất đi lấy lá bùa đã bị mồ hôi thấm ướt trong tay, thấp giọng nói: “Ồ, có vẻ là muốn cùng sư phụ hắn quay về Tinh Chính Quán, rời đi cũng rất nhanh đó chứ.”

Lục Ly liếc mắt nhìn lá bùa đã bị nàng vò nát, trong lòng nàng có vẻ như không hề thờ ơ như bề ngoài. Hắn nhíu mày, bỗng nhiên tiến lên vòng tay qua vai nàng, thở dài nói: “Nếu khó chịu thì cứ khóc đi, sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Bách Lý Ca Lâm nhẹ nhàng đẩy hắn ra rồi lùi lại mấy bước, lại duy trì khoảng cách không quá xa cũng không quá gần với hắn. Chân mày của Lục Ly nhíu chặt hơn, chợt nghe nàng nói: “Lục sư huynh, huynh đã giúp ta rất nhiều và ta cũng rất cảm kích huynh. Thế nhưng, báo thù là chuyện của riêng mình ta và cũng không phải một hai ngày là làm được, nên huynh không cần phải bị kéo vào. Huynh là người tài năng và chăm chỉ, những ngày tốt đẹp vẫn còn đang chờ ở phía trước.”

“Ừ.” Lục Ly trả lời rất nhanh. “Cho nên ta sẽ trở thành một tiên nhân lợi hại, đến lúc đó báo thù cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.”

Bách Lý Ca Lâm chỉ lắc đầu, quay người rời đi: “Không cần đâu, quay về đi.”

“Quay về đâu?”

“Nơi của sư phụ.”

Sư phụ? Lục Ly nhớ lại lúc Thúy Huyền tiên nhân dùng hai người bọn họ uy hiếp Khương Lê Phi, ánh mắt lảng tránh của Thẩm tiên sinh lúc đó khí trái tim hắn hoàn toàn lạnh đi và cũng không thể tôn trọng ông ấy như một người thầy như trước được nữa.

“Sư phụ, ông ấy…” Hắn ngừng lại, không biết nói tiếp thế nào nữa.

Bách Lý Ca Lâm bình tĩnh nói: “Ta biết việc chúng ta bị dùng làm mồi nhử Lê Phi ra ngoài là do sư phụ ngầm cho phép.”

“Vậy mà nàng còn có thể?” Lục Ly lẳng lặng nhìn nàng.

Nàng không chút do dự gật đầu: “Có thể, ta cần ông ấy hướng dẫn mới có thể tu hành nhanh chóng được. Ta không quan tâm ông ta làm cái gì, cho dù ông ta có bắt Lê Phi lại thì ta vẫn sẽ gọi sư phụ như thường và tiếp tục đi theo ông ấy tu hành. Ngoại trừ như thế, ta cũng chẳng còn cách nào khác. Ta đi trước đây.”

Lục Ly giữ cánh tay của nàng lại, Bách Lý Ca Lâm giãy ra nhưng không hề quay đầu lại. Hắn ngừng hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Để ta đi cùng nàng.”

Bách Lý Ca Lâm quay đầu nhìn hắn: “… Lục sư huynh, ta rất bám víu, hơn nữa còn vô cùng phiền toái, huynh vẫn luôn biết mà.”

Hắn gật đầu: “Ta biết.”

“Lúc này, nếu huynh vẫn còn muốn ở bên ta thì cho dù ta có chết cũng sẽ không buông ra nữa. Huynh có chê ta ghét ta vì đùa giỡn với tấm lòng của huynh thì ta cũng sẽ mặc kệ. Huynh suy nghĩ kỹ kỹ một chút, sau này đừng hối hận.”

Lục Ly kéo nàng vào lòng, ôm nàng thật chặt: “Được rồi, yên lặng một chút đi.”

Lời này còn chưa dứt thì nàng đã bật khóc thật lớn, làm ướt đẫm ngực áo của hắn.