Thiên Hương Bách Mị

Chương 183: Nhân Quả (2)




Những vị tiên nhân mới đến cách đó khá xa vẫn có thể vội vàng thoát khỏi phạm vi của Linh Nhập nhưng những người ở gần không một ai có thể cử động mà chỉ có thể trơ mắt nhìn linh khí của mình bị chiếc sừng nhỏ xoay tròn kỳ lạ hút đi.

Điều duy nhất có thể coi là may mắn chính là ở đây có rất nhiều tiên nhân, vì để chống lại Hải Vẫn nên hai phái Sơn Hải dường như đã điều động toàn bộ lực lượng, số tiên nhân đến Đông Hải có thể lên đến mười vạn. Cho dù khả năng hấp thu linh khí của Khương Lê Phi có lớn hơn nữa thì cũng không có cách nào hút hết linh khí của nhiều tiên nhân trong một lúc được. Đang nghĩ đến điều có thể giúp được mọi người này, Tang Hoa Quân đang đứng ở trước nhất chợt phát hiện ra thứ hình cầu bọc lấy hai người Khương Lê Phi dường như trở nên nhỏ hơn một chút, sức mạnh rung chuyển trời đất cũng yếu hơn trước rất nhiều.

Dù có ngu ngốc đến đâu, lão cũng có thể nhận ra được thiên lôi biển lửa năm trăm năm một lần này có mối liên hệ chặt chẽ với Khương Lê Phi. Bất kể là hình phạt dành cho nàng hay là thử thách từ trời cao thì điều duy nhất có thể khẳng định là họ không thể để nàng chết ngay trước mắt được, cho dù có chết thì cũng không thể chết không toàn thây trong thiên lôi biển lửa này được.

Mặc dù những ghi chép trên tấm bia linh khí rất mới lạ và tràn đầy cám dỗ, nhưng vẫn không có lời giải thích nào cho bí ẩn lớn nhất, đó là danh tính của Khương Lê Phi. Bọn họ là đám người vẫn đói khát lang thang hàng trăm năm, luôn sợ hãi mỗi khi Hải Vẫn ập đến và lần nào cũng bị thế lực bí ẩn kia thu hút. Sự xuất hiện của Khương Lê Phi hấp dẫn như hương vị của đồ ăn thơm ngon, mà nàng chỉ để lại một chút cháo như tấm bia linh khí kia, hoàn toàn không thể thỏa mãn được cơn đói khát này.

Nhất định phải cứu nàng.

Tang Hoa Quân đột nhiên lớn tiếng nói: “Chư vị đạo hữu, mời tiến lại gần, không cần né tránh.”

Khương Lê Phi đang hấp thu linh khí, vậy mà lão lại yêu cầu những vị tiên nhân đã trốn thoát thành công lần nữa tiến lên tìm cái chết? Trên đường đến đây, thái độ của Tang Hoa Quân và những người sáng lập Thư Viện này luôn không rõ ràng, ngay cả các chưởng môn cũng không chịu dốc toàn bộ sức lực. Thúy Huyền tiên nhân nhịn đến bây giờ, cũng không kiềm chế được nữa, giận dữ nói: “Lời này hoàn toàn không phù hợp chút nào! Chỉ vì để hai đứa Hải Ngoại dị loại này sống mà mọi người muốn các đạo hữu Trung Thổ chúng ta nộp mạng sao?!”

Tang Hoa Quân không muốn cùng với lão nên chỉ nói: “Mọi người chắc hẳn đã thấy tấm bia linh khí kia rồi. Cô gái này là từ Hải Ngoại đến, có mối quan hệ mật thiết với Hải Vẫn năm trăm năm một lần này, hơn nữa trong người nàng ta còn có năng lực vô cùng kỳ lạ. Cơ hội trước mắt chỉ có một lần, không thể để nàng mất mạng hoặc trốn thoát được. Mọi người hãy tiến lên và bắt sống nàng, ngay khi nàng thoát ra khỏi thiên lôi biển lửa!”

Thúy Huyền tiên nhân nghiêm nghị nói: “Nếu không bắt sống được nàng thì sao? Tiếp tục trơ mắt nhìn nàng chạy trốn?!”

Tang Hoa Quân bình tĩnh nói: “Nếu không bắt sống được nàng, nơi này có ngàn vạn tiên nhân, bọn họ sao có thể không đối phó một nữ nhân bị sấm sét biển lửa làm trọng thương?”

Thúy Huyền tiên nhân cười nhạt, Tang Hoa Quân rốt cuộc cũng nhìn lão một cái, chậm rãi lắc đầu: “Thúy Huyền đạo hữu, tầm nhìn hạn hẹp chỉ thấy được đen và trắng cũng không phải là điều tốt cho việc tu hành.”

Thúy Huyền tiên nhân ha ha cười lạnh: “Hay cho câu tầm nhìn hạn hẹp chỉ biết trắng đen! Chẳng lẽ mọi người đều quên thảm kịch năm trăm năm trước rồi sao! Mọi ngươi đã quên nhưng ta thì không thể! Ta có một mối hận không đội trời chung với Hải Ngoại dị loại!”

Tang Hoa Quân thở dài nói: “Kẻ yếu bị kẻ mạnh ăn mất là lẽ đương nhiên. Cũng chính vì thế nên việc hiểu rõ tình hình ở Hải Ngoại càng quan trọng hơn. Nếu chỉ biết thu mình lại tự phòng thủ thì có khác gì một người mù đi đường vào ban đêm đâu? Có câu nói: ‘Biết người biết ta trăm trận trăm thắng’, nếu đã muốn trả thù thì cũng không thể đạt được bằng cách g.iết chết hai người Hải Ngoại này được. Thúy Huyền đạo hữu, ngươi đã hiểu chưa?”

Lão không hiểu, cũng không muốn biết. Thế nhưng, cho dù lão có muốn gì cũng đều vô nghĩa, vô số tiên nhân từ phía sau lao về phía trước như thủy triều, tốc độ hấp thu linh khí đột nhiên chậm lại, đủ để cho những tiên nhân trước đó không thể cử động được có thể cử động.

Nhưng mà chẳng có ai di chuyển cả, ở đây càng có nhiều tiên nhân tò mò và khao khát những điều xa lạ từ Hải Ngoại mà sẵn sàng tiến về phía trước để Khương Lê Phi hấp thụ linh khí, đảm bảo nàng không thể chết ngay tại đây được.

Thúy Huyền tiên nhân cảm thấy có một loại tức giận không thể nói ra được, ong cơn tức giận cũng có sự mệt mỏi khó tả. Lão không thể quên những đồng liêu của mình bị chết thảm dưới tay Dạ Xoa năm trăm năm trước, những vũng máu mà họ đổ vẫn còn nóng, tiếng hét của họ vẫn vang vọng bên tai, nỗi ám ảnh Trung Thổ tiên gia bị chà đạp chỉ còn một mình lão nhớ sao? Có phải bọn họ đã quên hết rồi không?

Thiên lôi biển lửa dần dần yếu đi, cơn gió nóng rực không còn ngột ngạt nữa, tiếng sấn nặng nề không còn quấy nhiễu tâm trí họ nữa. Khương Lê Phi có thể trốn thoát an toàn không? Thậm chí nàng còn có thể được ăn uống no say và sống sung túc tiếp hàng trăm năm để có thể thỏa mãn sự tò mò của những người này.

Thúy Huyền tiên nhân xoay người rồi bay đi xa. Nơi này mặc dù có vô số tiên gia Trung Thổ, nhưng dường như từ đầu đến cuối chỉ có một mình lão cô độc chiến đấu. Vượt qua biển người mênh mông, lão bỗng nhiên trông thấy một thiếu niên mặc đồ trắng ngự kiếm lơ lửng trên bầu trời mà không đến gần như những người khác.

Thiếu niên này đang thất thần nhìn thứ gì đó và hắn cũng thay đổi rất nhiều. Đứa nhỏ hoảng sợ nhưng vẫn khao khát hướng tới điều tốt đẹp lúc đầu hiện giờ đã trở thành một cây đao không thể kiềm chế mà giết người một cách bừa bãi. Có lẽ theo năm tháng dài đằng đẵng trong tương lai, thanh đao này có thể sẽ còn dính nhiều vết máu hơn. Trong này, cũng có một phần do Thúy Huyền tiên nhân nhúng tay vào.

Thúy Huyền tiên nhân nhìn khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng của hắn, trong lòng có một sự mất mát không thể giải thích được, lão cũng chỉ có thể kinh ngạc đứng yên nghe tiếng sấm sau lưng dần dần nhỏ đi.

Linh khí không ngừng rót vào trong cơ thể Lê Phi, linh khí hùng vĩ vô tận hóa thành căn nguyên linh khí bên trong kỳ kinh bát mạch, sau đó tràn ra từ lòng bàn tay, rồi biến thành màu trắng như tuyết bao quanh lưới linh khí.

Thiên lôi vẫn cố gắng xé nát lưới linh khí hết lần này đến lần khác, nhưng nàng vẫn rất nhẫn nại sửa chữa nó mà không hề bị phân tâm. Cả người Lôi Tu Viễn đầy máu đang nằm bên trong, thiên lôi suýt chút nữa đã đánh nát hắn thành từng mảnh, đến nỗi đã có một chiếc sừng bị gãy, nàng phải bảo vệ hắn cho thật tốt.

Đã qua bao lâu rồi? Một giờ? Một ngày? Hay chỉ mới chốc lát thôi?

Cũng có thể nàng sớm đã chết rồi, cơ thể bị thiên lôi và ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ kia đốt thành tro bụi và chỉ còn lại ý chí kiên cường đang chống đỡ. Mọi thứ trước mắt nàng đều méo mó, bóng đen vô tận, màu đỏ như máu ngột ngạt, vô số tia thiên lôi từ trên trời giáng xuống giống như tiếng trống nặng nề đánh vào từng tấc xương của nàng.

Lê Phi chỉ có thể nhìn rõ khuôn mặt của Lôi Tu Viễn, những vết thương sâu và loang lổ trên mặt hắn đang chậm rãi khép lại —— là nhờ vào căn nguyên linh khí. Chỉ cần có nàng ở đây, Dạ Xoa dù bị thương nặng đến đâu cũng có thể đứng dậy được. Nàng là bảo vật, cũng là lời nguyền khiến toàn bộ tộc Dạ Xoa phát điên.

Vừa rồi hắn nói “Không phải lời nguyền”, câu nói không đầu không đuôi này, nàng vậy mà lại hiểu.

Hắn muốn nói rằng mọi việc hắn làm cho nàng đều không phải vì lời nguyền sao? Nàng đã sớm biết rồi, trong mắt nàng hắn vẫn luôn là thiếu niên mang theo vẻ lạnh lùng cao ngạo trên mặt và sẽ bảo vệ nàng bằng cách riêng của mình. Làm sao có thể là do lời nguyền được?

Lôi Tu Viễn luôn luôn vì nàng mà liều mạng, giống như đánh một trận chiến không có hồi kết, yêu ma, tiên nhân, thiên tai, cuối cùng là với chính bản thân hắn. Vậy mà nét mặt của hắn bây giờ không hề giống như đang đau khổ, thậm chí còn ẩn chứa một chút nhẹ nhõm, lại có chút đắc thắng kiêu ngạo ngây thơ.

Có phải vì hắn đã đánh bại lời nguyền khiến Dạ Xoa điên cuồng rồi không? Hắn có phải là rất mệt mỏi hay không? Đối với một người không dịu dàng cũng không ân cần như nàng, thậm chí còn không thể nói những lời ngọt ngào, hắn đã lựa chọn từ bỏ mạng sống của mình vào lúc đó để bảo vệ, dùng cái chết đổi lấy việc chiến thắng lời nguyền có đáng không?

Tại sao phải luôn nói lời xin lỗi? Để ý đến lời nguyền là chính hắn, yêu thương nàng hay muốn chiếm đoạt nàng, hắn vẫn luôn mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn này và không thể thoát ra được. Nhưng cho dù có là vì lời nguyền thì có sao? Chỉ cần cứ như vậy mà không rời bỏ nàng là được rồi! Chiếm đoạt nàng và độc chiếm nàng, bởi vì hắn là Lôi Tu Viễn nên nàng nguyện ý mãi mãi là của riêng hắn.

Ngọn lửa mạnh mẽ đang gặm nhấm thân thể nàng, Lê Phi lặng lẽ nhìn từng mảng da trắng như tuyết rơi vào khoảng không màu đen đỏ, bàn tay của nàng nhanh chóng nứt ra trong thiên lôi biển lửa, lớp da rơi ra như những cánh hoa, để lộ máu thịt bên dưới. Chẳng bao lâu sau, lớp da mới lại phủ lên trên thịt và máu, nhưng chẳng mấy chốc lại vỡ thành mảnh vụn bay khắp nơi.

Nàng có phải sắp chết rồi hay không? Không phải chết dưới tay các tiên nhân Trung Thổ như đã nghĩ trước đây mà chết một cách khó hiểu trong thiên lôi biển lửa này.

Trong lòng cũng chẳng buồn bã gì nhiều, người ta nói tu hành là để thoát khỏi vòng luân hổi sinh tử, tuy nhiên ranh giới giữa sự sống và cái chết quá rõ ràng và khắt khe, người sống sẽ không bao giờ biết được người chết đã đến nơi nào. Sau khi sư phụ qua đời, ông chưa bao giờ tìm kiếm nàng trong giấc mơ, vậy liệu nàng có thể nhìn thấy ông sau khi chết không? Liệu ông có chờ đợi người đệ tử bất hiếu này không?

Đã phụ tâm nguyện của sư phụ rồi vì nàng không thể đạt được thành tựu gì lớn lao, nhưng ít nhất đã dựng lên tấm bia linh khí, nàng phải đảm bảo rằng tất cả tâm huyết sau khi trải qua muôn vàn cay đắng của sư phụ sẽ không bao giờ bị phai mờ. Sau này, khi có ai nhìn thấy tấm bia này, đọc được những dòng chữ trên đó, sẽ hiểu hơn một chút về Hải Ngoại và liệu họ có bớt sợ hãi hơn không?

Thân thể nàng rất nóng, bên trong dường như không ngừng nứt ra, nhưng Lê Phi từ lâu đã không còn cảm nhận được đau đớn nữa. Tiếng thiên lôi nhỏ đi, dần dần không còn nghe thấy nửa, sức mạnh kh.ủng bố của biển lửa cũng dần yếu đi, dường như chúng được truyền vào cơ thể nàng để có thể tiếp tục cuồng nộ, phá hủy cơ thể nàng từ bên trong.

Bất thình lình, trời đất trở nên trong xanh và rộng lớn, thiên lôi biển lửa trong nháy mắt đã biến mất gần như không còn nữa, Lê Phi ôm lấy Lôi Tu Viễn đang được bao bọc trong lưới linh khí dày đặc, từ giữa không trung rơi thẳng xuống vực sâu. Hủy Chi Giác không ngừng xoay tròn bay ra nhanh như tia chớp, đột nhiên trở nên lớn hơn, rồi nâng hai người lên và tiếp tục bay về phía Hải Ngoại.

Các tiên nhân đã chuẩn bị từ lâu sao có thể để nàng chạy mất như thế. Nàng vừa hứng chịu toàn bộ thiên lôi biển lửa, cho dù nàng có bản lĩnh lớn thế nào, tuy hiện giờ chưa chết nhưng nhất định đã bị trọng thương và khả năng hấp thu linh khí của nàng càng ngày càng yếu đi, muốn bắt sống hẳn là không phải chuyện gì khó.

Quy Nguyên chưởng môn gắng sức ném cây phất trần của mình ra, hàng triệu sợi tơ mỏng manh lại nở ra như hoa, dễ dàng giam hai người Khương Lê Phi vào trong đó. Ngay sau đó, Tang Hoa Quân liền thả ra Thuật Lồng Giam, linh khí ngũ hành tạo thành một cái lồng khổng lồ và nhốt cả hai cùng với cây phất trần kia lại.

Lê Phi cảm thấy rất mệt mỏi, choáng váng, không dùng được một chút sức lực nào, dường như mọi cơ quan nội tạng trong cơ thể đều nổ tung, từng tấc xương cũng tan thành từng mảnh. Nàng đặt tay lên cây phất trần, chỉ hút được một chút linh khí liền không thể động được nữa, nàng ngồi phịch xuống trong lồng, bỗng nhiên có một nguồn năng lượng không biết từ đâu bay đến mà xoay người lại chắn cho Lôi Tu Viễn giống như hắn đã làm vậy, nhưng lần này đổi lại là nàng bảo vệ hắn.

Tiếng hoan hô của các tiên nhân vang lên như sấm, có vô số bóng người thoắt ẩn thoắt hiện bên ngoài lồng giam, có người cười, có người cảm thán, có người nghi ngờ, và cũng có người tò mò. Bầu trời chia nửa ban ngày và ban đêm khác thường đang trong sáng trở lại, mùi nước biển đã lâu đang theo gió mà đến, nước biển Đông Hải sắp trở lại vị trí ban đầu, điều đó có nghĩa là Hải Vẫn lần này gần như đã kết thúc.

Khác hẳn với những lần Hải Vẫn trước đó, lần này Hải Vẫn đến và đi rất nhanh, thương vong ít hơn rất nhiều, hơn nữa còn bắt được cả Lôi Tu Viễn và Khương Lê Phi, có thể nói là vui mừng khôn xiết.

Lê Phi yếu ớt tựa vào lồ.ng ngực của Lôi Tu Viễn, nhịp tim của hắn yếu ớt đứt quãng dường như không thể nghe thấy. Nước biển Đông Hải đang nhanh chóng quay về vị trí ban đầu, từng cơn lốc mãnh liệt tạo nên từ sóng biển khiến người ta không thể mở mắt ra được.

Nàng cắn chặt răng, đang muốn mặc kệ tất cả mà dùng Linh Nhập thì chợt nghe xa xa có một giọng nói già nua quen thuộc giận dữ hét lên: “Tất cả cút ra hết cho ta!”

Âm thanh lớn đến kinh người đó giống như một bàn tay khổng lồ đẩy mạnh, thổi bay các tiên nhân xung quanh lồng giam bay ngược về phía sau, sau đó lồng giam từ ngũ hành linh khí và cây phất trần bị đánh đến vỡ tung. Lê Phi chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên rồi cả thân thể ngã vào một bộ lông trắng như tuyết thơm ngát, giọng nói giận dữ của Nhật Viêm lại nổ tung trên đầu: “Đồ vô dụng! Nhìn xem lão tử giết sạch bọn chúng như thế nào!”