Thiên Hương Bách Mị

Chương 171: Phần Thân Tự Hỏa (2)




Dường như có một đôi tay nào đó nhẹ nhàng mở búi tóc của nàng ra, mái tóc dài và dày luồn qua kẽ răng lược, tất cả những nút rối đều được chải thẳng. Mái tóc dài của nàng được tết rồi cuộn lại chầm chậm thành búi tóc.

Động tác của đôi tay này rất vụng về, dù cực kỳ cẩn thận nhưng thỉnh thoảng vẫn làm đứt một hoặc hai sợi tóc, khiến nàng cảm thấy đau đớn. Lê Phi ngơ ngác mở mắt ra khi cảm giác được tóc bị kéo đến đau.

Ánh sáng mờ ảo của Tù Long Tỏa lóe lên trong bóng tối, cửa sổ lớn được chạm khắc tinh xảo, ánh sáng ban mai màu xanh nhạt xuyên qua tấm rèm cửa với màu sắc mơ hồ và ấm áp khiến người ta buồn ngủ. Toàn thân nàng không còn chút sức lực nào, linh khí còn bị phong ấn bên trong cơ thể, cổ họng khô như lửa, đầu óc hôn mê khiến nàng nhất thời không nhớ được tiền nhân hậu quả.

Phía sau nàng có người, ống tay áo của người đó tràn ngập mùi hương liệu quý giá. Ngón tay hắn luồn vào tóc nàng, thỉnh thoảng còn kéo một hai sợi tóc nàng, rất đau.

Cuối cùng, hắn dường như đã búi được tóc gọn gàng rồi đứng dậy cầm lấy gương đồng trên bàn, ánh lửa lóe lên, lập tức nến trong phòng cùng nhau được thắp sáng. Lê Phi nhìn thấy hình ảnh bản thân được trang điểm chỉnh tề phản chiếu trong tấm gương đồng.

Váy trắng, hoa đỏ, tóc đen, là lối trang điểm thường ngày của nàng. Biện pháp che mắt sớm đã bị thu lại và nhiều lớp xiềng xích khóa chặt nàng lại, thậm chí ngay cả trên cổ nàng cũng có một dây xích của Tù Long Tỏa, nếu nàng cử động dù chỉ một chút thì những sợi xích này sẽ vặn vẹo rồi siết chặt như thể chúng có linh tính khiến nàng không thể nhúc nhích.

Một ly trà ấm thoang thoảng mùi hương áp vào môi nàng, Lê Phi lẳng lặng nhìn nam nhân ngồi xổm trước mặt mình. Kỷ Đồng Chu ưu nhã cầm tách trà, ánh nến chiếu vào mặt hắn, bóng của hàng mi dày và dài bao trùm đáy mắt hắn, con yêu thú ăn thịt người kia dường như đang ẩn náu ở nơi sâu nhất trong tâm trí hắn.

“Uống nước đi.” Hắn nói.

Lê Phi không phản kháng vô ích, khi uống được hơn nửa tách trà, cổ họng khát nước trở nên dễ chịu và đầu óc cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

“Bán đứng ta để đổi lấy bình yên của Việt Quốc sao?” Nàng thấp giọng hỏi.

Huyền Sơn Tử bị người của Long Danh Tọa trộm giết với mục đích chính là vì để Ngô Câu thâu tóm Việt Quốc. Vậy mà bây giờ Việt Quốc vẫn an ổn, nhưng nàng lại bị trục xuất, thậm chí còn liên lụy đến Xung Di sư phụ và Tô Uyển, những mối liên hệ trong này nàng rốt cuộc cũng đã hiểu.

Kỷ Đồng Chu trước mặt nàng vẫn là Kỷ Đồng Chu vẫn luôn tự cho mình là trung tâm, không có lý trí và không cần lý trí. Hắn vĩnh viễn sẽ chỉ dựa vào vào tâm trạng và bản năng của chính mình để tiến về phía trước và thích gì được nấy muốn gì làm đó.

Kỷ Đồng Chu dùng khăn tay mềm mại lau đi vết nước trên môi nàng, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, thế nào, nàng lại muốn trưng ra bộ mặt quang minh chính đại của mình nữa sao? Muốn thông cảm hành vi ác độc của ta rồi muốn ta cải tà quy chính?”

Lê Phi cười một tiếng, lạnh nhạt nói: ““Vì ngươi chưa bao giờ tốt lên hay xấu đi, ngươi vẫn luôn như vậy, ta cũng chưa bao giờ thông cảm với ngươi.”

“Cho nên nàng vẫn luôn dùng những cách tàn nhẫn đó chống lại ta sao?” Hắn nhìn nàng với ánh mắt rực lửa.

Lê Phi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Ta tàn nhẫn với ngươi? Ta chưa từng cho ngươi thứ gì cả. Thật ra thì đáy lòng ngươi vẫn luôn hiểu rõ loại hành vi này rất ghê tởm, cho nên mới cố ý đổ lỗi cho ta ―― Ta không hề thích ngươi, là ta cao cao tại thượng, là ta giả nhân giả nghĩa. Ngươi bán đứng ta, muốn mạng ta là vô cùng hợp lý còn thỏa mãn lòng ngươi nữa, sao dễ chịu hơn chút nào chưa?”

Kỷ Đồng Chu bỗng nhiên nắm lấy cổ áo nàng. Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của nàng, hắn lại cười lạnh một tiếng, tiến đến nghiêng người về phía trước và khàn giọng thì thầm vào tai nàng hỏi: “Nàng cho là ta muốn làm gì? Nàng đã dơ bẩn rồi, mà ta cũng chẳng có hứng thú dùng chung nữ nhân cùng Lôi Tu Viễn đâu.”

Những lời nói tục tĩu và xúc phạm này khiến Lê Phi tái mặt, mím chặt môi, nàng kiên quyết nhìn vào rèm cửa sổ và không hề lên tiếng.

Kỷ Đồng Chu giúp nàng vuốt thẳng hoa phù dung đỏ, rồi từ từ lấy từ trong tay áo ra một cây lược gỗ cũ nát có vài chiếc răng gãy vén những lọn tóc mai vương bên tai nàng. Lê Phi vừa thấy cây lược gỗ này không khỏi nhìn chằm chằm hồi lâu, nghe được hắn nói: “Có lẽ nàng nói có lý.”

Cuộc đời hắn được chắp vá từ những d.ục vọng lớn nhỏ khác nhau, từng bước đi đều theo ý muốn của mình. Bằng hữu, người mình yêu, quyền lực… hắn không ngừng khao khát nhưng cũng không ngừng mất đi.

“Chuyện này rất ghê tởm, cho nên ta vẫn luôn đổ lỗi cho nàng.”

Sắc mặt Kỷ Đồng Chu bình tĩnh đến lạ thường, thậm chí còn dịu dàng. Hắn đặt cây lược gỗ kia vào lòng bàn tay nghịch, mỗi lần v.uốt ve đều nhẹ nhàng thuần thục vì đã v.uốt ve vô số lần.

“Nàng chẳng thiếu nợ ta gì cả mà nàng cũng đã sống thật tốt cuộc đời của mình rồi.” Hắn cười một tiếng với nàng, ôn hòa nhưng sâu sắc. “Ta cũng sẽ sống thật tốt cuộc đời của mình. Chúng ta từ biệt ở đây thôi, Khương Lê Phi.”

Cây lược gỗ trong lòng bàn tay bị hắc hỏa nuốt chửng rồi hóa thành từng vụn tro tàn rơi trên mặt đất. Kỷ Đồng Chu vung tay áo lên mở cửa sổ ra, ánh nắng chiếu sáng cả căn phòng ngủ hoa lệ này, rồi hắn xoay người bế Lê Phi lên từng bước một bước ra khỏi cửa.

Lưới linh khí bao trùm Vương phủ đã được vá lại, trong khoảng sân trống trải, mười vị lão bối Vô Nguyệt Đình đang lơ lửng trên bầu trời, ống tay áo đang đung đưa mãnh liệt. Chúng tiên nhân vừa nhìn thấy Lê Phi đã lập tức đáp xuống đất, mười đôi mắt sáng ngời tập trung nhìn vào nàng.

“Là tiểu nha đầu này sao?” Có người thấy tư chất nàng bình thường nên không khỏi có chút không tin.

Thúy Huyền tiên nhân ha ha cười một tiếng: “Nàng ta có mối quan hệ thân thiết với Thanh Thành. Thứ mà chúng ta làm cách nào cũng không thể tìm được lại ở trên người nàng.”

Lão lấy từ trong tay áo ra một cuốn sách màu đen rồi lật xem, nhưng trong đó trỗng rỗng, và cho dù có dùng cách nào đi chăng nữa cũng không thấy được vết mực nào. Lão lật một lát, sau đó khép nó lại, hai mắt vốn luôn mơ màng buồn ngủ giờ đây lại mở to sáng quắc nhìn thẳng vào Lê Phi, nói: “Thanh Thành là người phóng túng không biết kiềm chế là gì, hoàn toàn khác với phong cách khiêm tốn và giữ lễ của tiên gia Trung Thổ ta. Chuyện hắn kết giao với Cữu Vĩ Hồ ít người biết nhưng không có nghĩa là không có người biết, không ngờ rằng, tâm trí hỗn loạn của yêu vật mà cũng có nghĩa khí như thế, sau khi Thanh Thành chết nó vẫn luôn che chắn cho ngươi. Chấn Vân Tử khổ sở tìm ngươi nhiều năm là vì con Cửu Vĩ Hồ kia đúng không? Ha ha, đã nhiều năm như vậy rồi còn ngay trước mắt mình nữa, vậy mà bọn ta lại không biết gì cả! Chiêu này của Thanh Thành thật quá hiểm độc!”

Lão vỗ nhẹ cuốn sách đen, đột nhiên nói: “Tiểu tử Hồ Gia Bình kia đâu? Đang ở nơi nào?”

Trong lòng Lê Phi cả kinh, ngay cả thân phận của Hồ Gia Bình mà bọn họ cũng biết rồi? Nàng lạnh lùng dời tầm mắt đi, cắn chặt hàm răng không chịu nói một lời.

Thúy Huyền tiên nhân nói: “Đại sư huynh mà ngươi nói là hắn đúng không? Sau khi rời khỏi Vô Nguyệt Đình, ngươi đã đến Thư Viện tìm hắn một lần. Sau khi ta phát lệnh triệu tập đệ tử, nó cũng chẳng quay về, là núp trong bóng tối chờ cơ hội hành động sao? Muốn cho tiên gia Trung Thổ của chúng ta thêm một trận đả kích như năm trăm năm trước vậy sao?”

Lê Phi vẫn không nói lời nào, bên cạnh một vị lão tiên nhân khác tò mò hỏi: “Hồ Gia Bình? Là đệ tử của Nghiễm Vi sao? Vài năm trước không phải có lời đồn rằng nó là kỳ tài ngút trời sao? Nó có liên quan đến Thanh Thành sao? Đúng rồi, không phải nói đã phái Nghiễm Vi tới nơi này à, sao đích không thấy bóng dáng đâu?”

Thúy Huyền tiên nhân cười nói: “Quy Nguyên chưởng môn sáng nay đã truyền tin cho ta nói rằng có một con Dạ Xoa bị thương nặng. Thật trùng hợp, hóa ra Lôi Tu Viễn lại là Dạ Xoa. Hai đệ tử mà Nghiễm Vi yêu mến nhất có thân phận không rõ ràng, sợ là không tâm tư lo chuyện ở đây.”

Lão thấy vẻ mặt Lê Phi từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng không hé một lời nào, cũng chẳng thèm để ý mà tiếp tục nói: “Lôi Tu Viễn và Hồ Gia Bình, hai người này nhất định là Dạ Xoa đã trúng Sâm La Đại Pháp của Thanh Thành năm đó. Thanh Thành lại tham lam những thế lực không rõ ở Hải Ngoại nên mới cấu kết với Dạ Xoa đến Hải Ngoại mang nha đầu này về. Mọi thứ chẳng qua chỉ vì sự ích kỷ của hắn mà thôi, thật may chúng ta đã phát hiện sớm và cắt đứt mong muốn điên cuồng của hắn ta.”

Lão dùng lời lẽ xúc phạm Thanh Thành tiên nhân, Lê Phi rốt cuộc cũng có phản ứng, quay đầu uy nghiêm nói: “Hạng người có đầu óc hẹp hòi như ngươi vĩnh viễn không hiểu được cái gì gọi là thế gian rộng lớn. Trong mắt ngươi ngoài màu đen và trắng cũng chỉ mãi nhớ đến thù hận và mãi cảnh giác phòng bị mà thôi, thật thảm hại!”

Thúy Huyền tiên nhân chỉ mỉm cười, mấy vị lão tiên bên cạnh cũng cười lớn, thay vào đó lại khen ngợi: “Ồ? Thứ Hải Ngoại dị loại này cũng hiểu những đạo lý này sao, không đơn giản nha. Trong cuộc trúc có nói đến một nữ tử tuyệt sắc hấp thu linh khí của núi và biểu cả, mà đứa nhỏ này dung mạo xinh đẹp, thể chất mang theo dị hương, còn hút hết linh khí của Chấn Vân Tử sau khi sát hại, hẳn là cùng một loại đúng không? Thúy Huyền, nếu mang nàng ta về môn phái chỉ sợ là sẽ lặp lại tai nạn lần trước, không bằng mang đến Bạch Biên Chi Nhai đi?”

Thúy Huyền tiên nhân lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Chính vì nàng ta là dị loại nên phải lập tức diệt trừ mới được. Tuy nhiên, hai con Dạ Xoa kia vẫn trốn bên ngoài, cuối cùng sẽ trở thành họa lớn mà thôi. Trước tiên nhốt nàng ta lại để thả ra mồi nhử đã, đợi đến khi hai con Dạ Xoa thực lực đã suy yếu nhiều kia sa lưới, lúc đó hẵng xử trí.”

Mấy lão tiên nhân khác rối rít phản đối: “Làm sao có thể gi.ết chết được? Thật vất vả mới có cơ hội biết được bí mật Hải Ngoại mà, bọn ta đã chờ ngày này đã nhiều năm rồi!”

Thúy Huyền tiên nhân giận dữ: “Chẳng lẽ các ngươi đã quên chuyện diệt môn ở Bạch Biên Chi Nhai rồi sao?! Bọn họ chính là ôm tâm tư giống hệt các ngươi nên mới trong một đêm bị tàn sát hết! Dị Dân Mộ vốn là không có chút ý nghĩa nào hết, nếu không phải bốn vị chưởng môn không đành lòng thì đã nên đốt hết từ lâu rồi!”

Hiện giờ ở Vô Nguyệt Đình ngoài bốn vị chưởng môn ra thì Thúy Huyền tiên nhân là lớn nhất, còn thêm khả năng dùng Sâm La Đại Pháp của lão nên địa vị đương nhiên không hề bình thường chút nào. Chúng tiên nhân không thể không ngừng lại cuộc tranh luận này, bất đắc dĩ mà trầm mặc.

Lê Phi ngồi dưới đất, giống như là biết đặc thù của thân phận nàng nên mới tròi nhiều Tù Long Tỏa cho nàng hơn bình thường, hai tay hai chân nàng đã sớm tê đi không còn cảm giác nữa. Nàng nhìn bốn phía xung quanh, các tiên nhân ngoại trừ dùng ánh mắt tò mò nghiên cứu thì là dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn mình, chỉ có Thúy Huyền tiên nhân là dùng ánh mắt tràn đầy thù hận và cảnh giác nhìn mình.

Lão đi đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, thấp giọng nói: “Ta hỏi ngươi, trong cuốn sách này viết cái gì? Nếu ngươi chịu trả lời, ta bảo đảm sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút, nếu không đừng trách thủ đoạn ta ác độc.”

Nàng cười lạnh quay đầu nhìn về phía Thúy Huyền tiên nhân, chậm rãi nói từng chữ: “Trong cuốn sách này có ghi lại tất cả bí mật của ta, ngươi thật sự muốn biết sao? Nói cho ngươi nghe cũng quá nhàm chán rồi, sao ngươi không tận mắt chứng kiến đi!”

Quanh thân nàng bỗng nhiên tỏa ra bạch quang nhu hòa, lúc đầu mờ nhạt, nhưng dần dần càng lúc càng sáng hơn. Một luồng linh khí dao động uy nghiêm thậm chí đáng sợ chưa từng có vang dội trong cung điện, nhưng chẳng bao lâu sau, luồng linh khí dao động chập chờ kia đã biến thành vòng xoáy khổng lồ, chậm rãi nhưng kiên quyết hút hết linh khí xung quanh bao gồm linh khí trong cơ thể của bọn họ.

Sắc mặt của chúng tiên nhân đột nhiên thay đổi, bọn họ vậy mà không có cách nào ngăn cản linh khí rời khỏi cơ thể! Chỉ một thoáng sau, ánh sáng chói lọi của vô số linh khí lóe lên, nhưng càng đáng sợ chính là những tiên pháp kia khi đến trước người nàng ba thước liền hóa thành linh khí nồng đậm và bị nàng hút vào tất cả.

Hắc hỏa tràn ngập trời đất nuốt chửng cả đình viện, các tiên nhân cảm thấy có sức nóng mãnh liệt đang đốt cháy cơ thể, khiến ngay cả bản thân họ cũng không chịu nổi nên lập tức bay lên trên.

Lê Phi không có cách nào biến hắc hỏa kia thành linh khí nên ngọn hắc hỏa ngạt thở kia bao trùm lấy nàng khiến nàng đau đớn kịch liệt hét thảm lên. Nàng hốt hoảng luống cuống nhìn quanh khắp nơi, bỗng nhiên trông thấy Kỷ Đồng Chu cách đó không xa. Quanh người hắn hắc hỏa lượn lờ, khuôn mặt ẩn sau ngọn hắc hỏa kia, nhưng nàng có thể nhìn thấy rõ đôi mắt sâu thẳm của hắn, vẫn bình thản như thế, bình thản mà lãnh khốc đến mức lạnh người.

Bây giờ còn nghĩ đến bằng hữu thời niên thiếu của mình thì thật nực cười làm sao. Huyền Hoa Hỏa đang thiêu hủy thân thể của nàng, trong đau đớn tột cùng, nàng lại cảm thấy trong người mình có thân thể khác đang muốn vùng vẫy ra ngoài. Thế nhưng lần này nàng chẳng kiềm chế nữa, ngực nàng giống như bị nứt ra và tất cả ý thức của nàng đang tập trung trên thân thể mới kia.

Nàng đang bị thứ cồng kềnh gì đó trói buộc, để cho nàng đi ra!

Mọi người đều cảm thấy bạch quang trên người nàng đột nhiên sáng lên đến cực điểm, sau đó một bóng người đứng lên từ thân thể đã bị hắc hỏa nuốt chửng kia. Bạch quang nhức mắt khiến ai nấy đều không nhìn rõ được nhưng rất nhanh đã mờ dần, Khương Lê Phi bị Tù Long Tỏa trói lại chẳng biết lúc nào lại đứng trong ngọn lửa đen, Tù Long Tỏa đứt thành từng mảnh rơi tán loạn dưới chân nàng và dưới đó cũng có một lớp da trắng như tuyết.

Lớp da trắng như tuyết kia chợt bay lên, bám vào người nàng, rồi trong phút chốc biến thành quần áo màu trắng tinh. Trước người nàng còn có một chiếc sừng nhỏ sáng bóng và tinh xảo đang treo lơ lửng không ngừng xoay tròn, càng ngày càng nhanh, tốc độ hấp thu linh khí cũng càng ngày càng nhanh.

Màu đen tuyền của Huyền Hoa Hỏa nhanh chóng mờ đi, đám tiên nhân đang bay trên trời cũng lần lượt rơi xuống đất, hoảng sợ dùng mọi cách giãy giụa, hóa ra cảm giác mất đi linh khí là như thế này! Trong nháy mắt, bọn họ cảm nhận được sự tuyệt vọng và bất lực của Chấn Vân Tử trước khi chết, họ không thể làm gì được, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô nương ở giữa sân.

Nàng bỗng nhiên đưa tay ra rồi cầm lấy Hủy Chi Giác đang không ngừng xoay tròn kia.