Thiên Hương Bách Mị

Chương 153: Liệu Nguyên (3)




Một khắc sau, vô số tiên nhân cũng đuổi theo, rất nhiều tiên pháp đếm không xuể bao phủ nửa bầu trời, ai nấy đều vội vàng dùng tiên pháp kiềm chế sở trường nhất của mình, cố gắng kéo con thú to lớn hung ác này về bờ Đông Hải.

Nó đột nhiên ngẩng đầu lên trời gầm to một tiếng, tất cả tiên nhân đều cảm thấy hai mắt hoa lên, con hung thú này biến mất khỏi tầm mắt rồi sau đó lại xuất hiện ở ngoài phạm vi trói buộc của tiên pháp, vỗ cánh một cái rồi bay khỏi thành trấn này về phía đất liền Trung Thổ.

Thật là nhanh! Thân thể to lớn như vậy, yêu khí áp bức như thế nhưng lại nhanh như vậy! Nếu nó bay được vào đất liền thì e rằng rắc rối sẽ tiếp tục kéo dài. Điều đáng sợ hơn nữa là dường như bị ảnh hưởng bởi yêu khí mãnh liệt của nó nên vô số yêu vật lợi hại ở Đông Hải còn chưa di chuyển cũng đã bắt đầu rục rịch, ồ ạt bay lên đen kịt cả bầu trời.

Hướng đó chính là Dương Hi Thành, trong tòa thành to lớn này có vô số người phàm, nếu để những hung thú và yêu vật này đáp xuống thì toàn bộ tòa thành này trong nháy mắt sẽ biến thành đống đổ nát, sẽ vô cùng gay go.

Thẩm tiên sinh nghiêm nghị phân phó một vị Hải Phái trưởng lão: “Giữ một nửa của các ngươi ở lại tiếp tục trấn thủ! Còn lại cùng nhau đuổi theo!”

Kỷ Đồng Chu có chút kinh ngạc nhìn mạng lưới linh khí chằng chịt phía trên Dương Hi Thành. Lúc hắn rời đi còn chưa đến nỗi nào, vậy mà chỉ trong một ngày một đêm ngắn ngủi Đông Hải đã long trời lở đất đến như vậy, bờ Đông Hải phía xa bị mây đen bao phủ, tối tăm như đêm tối nhưng phía trên đám mây giông, mặt trời vẫn chiếu rất chói chang khiến hắn không mở mắt ra được, không có một chút gió nào, trời nóng như đang ở trên sa mạc.

Vẻ mặt của Huyền Sơn Tử bên cạnh ngưng trọng, vô số yêu khí từ Đông Hải bên kia tràn vào như nước biển nhưng các tiên nhân đã đóng giữ ở Đông Hải từ trước lại không ngăn cản được?

Các tiên nhân đóng giữ ở bên trong Dương Hi Thành cũng lần lượt vội vàng bay lên, thận trọng nhìn về hướng Đông Hải. Nơi này có rất nhiều người phàm, trong thời gian ngắn căn bản không có cách nào sơ tán đi ngàn dặm chỉ trong một ngày như thế nên một khi bầy yêu đã xâm nhập thì lưới linh khí cũng không thể ngăn được bao nhiêu, chỉ sợ rằng sẽ có thương vong nặng nề.

Xung quanh sớm đã có tiên nhân nhận ra Huyền Sơn Tử, nhưng tình huống lúc này đặc biệt nên chỉ có thề khẽ gật đầu ra hiệu cho nhau. Một số tiên nhân thiếu kiên nhẫn không thể đợi ở đây được nữa đã bay về phía Đông Hải tìm kiếm nguyên nhân.

Huyền Sơn Tử đang định nói đang định nói chuyện thì bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó, chậm rãi quay người lại, chỉ thấy mấy vị trưởng lão tiên nhân từ trong sương mù đi tới. Người đi đầu thân hình cao lớn mập mạp, da trắng như tuyết, có đôi mắt phượng sắc bén như thần nhìn cực kỳ ác liệt, đây chính là trưởng lão Tông Quyền của Long Danh Tọa Ngũ Trượng Sơn. Bên cạnh có một ông lão râu bạc trắng ngay cả Kỷ Đồng Chu cũng biết, vậy mà lại là Long Danh Tọa Ngũ Trượng Sơn trưởng lão Tông Lợi.

Tông Lợi liếc mắt nhìn Kỷ Đồng Chu một cái rồi lại nhìn Huyền Sơn Tử lập tức cười nói: “Huyền Sơn tiên sinh cũng ở đây sao? Hải Vẫn sắp ập đến, Huyền Sơn tiên sinh sao còn mang theo tiểu đệ tử thế này? E là không thích hợp lắm đâu?”

Sắc mặt Kỷ Đồng Chu lạnh lẽo, hắn nghĩ đến hai hàng tóc mai đã lấm tấm bạc cùng nước mắt của hoàng huynh, còn có mấy chục quận thành của Việt Quốc bị Ngô Câu thâu tóm trong những năm này, vậy mà địch đang ở ngay trước mặt mình trò truyện vui vẻ như thể không có chuyện gì, nhưng hắn cũng chỉ có thể im lặng nhìn.

Huyền Sơn Tử bình tĩnh nói: “Chư vị Long Danh Tọa khách khí rồi, không ngờ có thể gặp được chư vị ở Dương Hi Thành. Tông Lợi tiên sinh, đệ tử bị thương lần thực tập ở Đông Hải lần trước không biết bây giờ đã đỡ hơn chưa?”

Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt của mấy người Long Danh Tọa nhất thời trở nên khó coi. Câu trả lời khó chấp nhận của thầy trò Vô Chính Tử ngày đó vẫn còn văng vẳng bên tai, không nghĩ đến Huyền Sơn Tử người vẫn luôn nổi tiếng là luôn luôn lạnh lùng cũng đến khiêu khích. Tông Lợi là một người thẳng thắn nên lúc này nhịn không được muốn ra tay nhưng Tông Quyền ở bên cạnh lại cười nói: “Huyền Sơn tiên sinh có lòng rồi. Mấy đệ tử kia có gan làm bậy thì cũng nên có gan nếm chút khổ cực, đã làm phiền Huyền Sơn tiên sinh quan tâm rồi. Trước đây nghe Huyền Sơn tiên sinh bị thương nặng, nhưng hôm nay gặp được lại không hề thua gì lúc trước. Mấy lời đồn vô căn cứ đó đúng là không tin được, nhưng mà càng nghĩ thì càng nhận ra không có lửa làm sao có khói.”

Nếu như nói Tông Lợi là một cây đao sắc bén thì Tông Quyền chính là một thanh nhuyễn kiếm mềm dẻo, ẩn ý trong lời nói thật khiến người khác không lạnh mà run. Bọn họ có ý nói vẫn luôn nghĩ đến thương thế cùng tu vi của Huyền Sơn Tử và đủ loại dò xét xâm phạm những năm nay cũng đã chứng minh rằng bọn họ không hề sợ hãi chút nào.

Huyền Sơn Tử lạnh lùng liếc hắn một cái rồi thấp giọng nói: “Đồng Chu, đi thôi.”

Kỷ Đồng Chu im lặng ngự kiếm bay sau ông. Yêu khí ngút trời ở phía xa khiến người ta rợn cả tóc gáy, những tiếng sấm loáng thoáng vang lên từng đợt, càng ngày càng vang lớn hơn nữa, mùa hè nóng nực và lặng gió đột nhiên có những dao động như ẩn như hiện, gió không biết đã bắt đầu lay động từ lúc nào khiến tay áo của các vị tiên nhân cũng bắt đầu đung đưa.

Không biết là ai hét lên: “Đến rồi!” Một câu này đã khiến cho các tiên gia từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng bay về phía yêu khí đang dâng trào. Huyền Sơn Tử nói: “Đồng Chu, đi theo ta, không được rời một bước!”

Ở phía xa xa từng bầy yêu đen kịt như đám mây đen gào théo vỗ cánh bay đến, nhưng đã bị các tiên gia ngăn lại. Lúc này, các loại tiên pháp đều được phóng ra, xung quanh cũng vì đó mà lúc sáng lúc tối, thanh thế kinh người. Hàng ngàn hàng vạn yêu vật đang chiến đấu cùng các tiên nhân, trong cảnh tượng này, đương nhiên là không thể thấy rõ ai đang tấn công ai. Một tiểu bối đệ tử như Kỷ Đồng Chu khi va chạm với linh khí ngập trời thật giống với một chiếc lá bị gió lớn cuốn đi, nếu không có Huyền Sơn Tử bảo vệ, sợ là đã sớm bị đánh ngã từ lâu.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn được chứng kiến một trận chiến khốc liệt như thế. Đây đã không thể coi là đấu pháp mà căn bản là một trận chiến tranh giữa tiên và yêu. Trong ánh sáng chói lóa, tuy bóng người nhỏ bé như thế nhưng lại có thể phóng ra tiên pháp uy hiếp trời đất và quét sạch mọi thứ.

Mây đen sấm sét che phủ bầu trời, hàng vạn tia sét giáng xuống, lưới linh khí bao phủ Dương Hi Thành càng ngày càng dày đặc hơn, một vật thể khổng lồ bất ngờ va vào nó nhưng lại không thể phá vỡ lưới linh khí, ngược lại còn bị bật mạnh trở về. Mọi người nhìn hình dáng của nó, vẻ mặt lập tức thay đổi, Truyền Âm Thuật của Thẩm tiên sinh ở phía sau cũng đã truyền đến: “Dẫn con Cùng Kỳ* này ra ngoài!”

*Cùng Kỳ: một trong Tứ Đại Hung Thú trong truyền thuyết Trung Quốc.

Hung thú Cùng Kỳ là một trong Tứ Hung xưa nay chỉ qua lời đồn và chưa từng có ai thật sự nhìn thấy nó vì nó luôn ẩn nấp dưới Đông Hải. Kích thước nó vô cùng khổng lồ, gần bằng nửa Dương Hi Thành, bọn họ đang chiến đấu ở đây, nếu con hung thú này phát điên lên thì tòa thành này sẽ lập tức tan biến thành mây khói.

Lưới linh khí lập tức trải ra dày đặc, vô số tiên pháp công kích đánh vào trên thân Cùng Kỳ. Tuy thân hình nó rất lớn nhưng động tác lại vô cùng nhanh, đôi cánh vỗ lên bay cao mười mấy dặm, đột nhiên nó lại biến nhỏ đi không ngừng tránh né hai bên trái phải khiến không có một tia tiên pháp nào đả thương được nó.

Nó không ngừng va chạm liên tiếp vào lưới linh khí khiến bọn chúng vỡ tan tành, dường như phát hiện ra không thể trốn thoát, nó gầm lên một tiếng giận dữ, lập tức vô số tia sét trên đỉnh đầu giáng xuống đánh nát vô số nhà cửa trong Dương Hi Thành. Phía sau có vô số tiên nhân dùng tiên pháp xua đuổi nó và phía trước không ngừng có lưới linh khí được giăng ra, nhưng Cùng Kỳ lại giống như không cam lòng mà cố chấp muốn xông ra, cố chấp đi về hướng Trung Thổ.

Huyền Sơn Tử ngưng thần nhắm mắt, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Đến!”

Thiên Âm Ngôn Linh Đại Pháp vang khắp trời đất, linh khí hào hùng mạnh mẽ dâng trào như thủy triều, con Cùng Kỳ kia bị Ngôn Linh mê hoặc liền không tự chủ được mà quay đầu đổi sang hướng khác, vỗ cánh bay về phía Huyền Sơn Tử.

Huyền Sơn Tử bay nhanh về phía bờ Đông Hải, ai ngờ Cùng Kỳ kia đã nhanh hơn ông rất nhiều, mới vỗ cành mấy cái đã gần ngay trước mắt. Mặc dù hiện giờ kích thước nhỏ hơn rất nhiều nhưng vẫn uy thế vẫn rất to lớn và bức người. Kỷ Đồng Chu nhìn thấy con hung thú trong truyền thuyết này gào thét đi tới, yêu khí tựa như đao kiếm đâm vào thân thể khiến hắn không khỏi rùng mình một cái, nhưng lại không chịu thua nóng lòng muốn gọi ra Huyền Hoa Hỏa thử một lần.

Huyền Sơn Tử giữ cánh tay hắn lại, ngăn hành vi xốc nổi của hắn lại. Ông đột nhiên hét lớn một tiếng: “Phía Đông!”

Lưới linh khí trong nháy mắt được giăng lên ở hướng Đông, Cùng Kỳ không còn cách nào khác đành phải chuyển hướng đi về bờ Đông Hải, nhưng vì bao trùm bởi nhiều lưới linh khí nên chỉ có thể lảo đảo mà bay đi. Mọi người còn chưa kịp khen ngợi công lực của Thiên Âm Ngôn Linh thì đã phải đồng loạt đuổi theo Cùng Kỳ. Tác dụng của Thiên Âm Ngôn Linh đã hết nên bây giờ nó đang vùng vẫy trong lưới linh khí dường như đã nhận ra nguy hiểm, kích thước cũng vì đó mà dần dần lớn lên, tiên pháp ùn ùn kéo đến cuối cùng cũng đánh trúng nó một lần khiến chân sau của nó tan biến thành mây khói, máu đen của yêu b.ắn ra khắp nơi, nhuộm đen cả bãi cát.

Nó rống lên một tiếng kinh thiên động địa, cái miệng đẫm máu bỗng nhiên mở lớn rồi phun ra vô số sương mù đỏ như máu khiến hơn mười vị tiên nhân không kịp né tránh, bọn họ thậm chí còn chưa kịp hét lên thì trong nháy mắt chỉ còn y phục rơi xuống đất. Ai nấy cũng thấy chân sau bị đánh nát của nó dường như có dấu hiệu khôi phục, chẳng lẽ nó đang ăn máu và linh khí của tiên nhân để chữa lành vết thương?

Mắt thấy sương mù càng ngày càng dày đặc nhanh chóng tràn ra nên rất nhiều tầng phòng ngự đã được thiết lập. Làn sương mù kia vậy mà lại đang chậm rãi nuốt lấy linh khí từ các tầng phòng ngự, mấy tiên nhân lập tức bay lên né tránh sương mù, sau đó lại liều mạng phóng ra vô số tiên pháp tấn công về phía sương mù khiếng toàn bộ bờ Đông Hải đều rung chuyển theo.

Thiên Âm Ngôn Linh mới vừa rồi của Huyền Sơn Tử có thể khống chế được Cùng Kỳ hai lần nhưng lại tiêu hao rất nhiều linh khí, trên mặt ông mồ hôi nhễ nhại, mắt thấy sương mù màu đỏ như máu kia đang mù ùn ùn kéo đến tới nên ông lập tức kéo Kỷ Đồng Chu ra sau mấy dặm. Ngay cả hắn cũng là lần đầu tiên thấy Huyền Sơn Tử sử dụng Thiên Âm Ngôn Linh, đây là đệ nhất Huyền Thuật của Tinh Chính Quán Huyền Môn, không ngờ lại có hiệu quả thần kỳ như vậy, khó trách phương pháp tu luyện lại khắc nghiệt như vậy.

Hắn đang muốn nói, đột nhiên cảm giác được phía sau có một luồng gió mạnh, nhanh như sao rơi, trong chớp mắt đã gần ngay gang tấc, căn bản tránh không kịp, giữa điện quang hỏa thạch, ống tay áo của Huyền Sơn Tử đột nhiên mở ra, gắng gượng bắt lấy vật đó, một hộp sọ của yêu vật với cặp sừng hùng vĩ đang xoay tròn trong lòng bàn tay ông.

Tiếng cười sảng khoái của Tông Quyền cũng vang lên sau lưng: “Đắc tội rồi, nhất thời thất thủ, mong Huyền Sơn tiên sinh đừng trách.”

Giờ phút này nghe được giọng nói của Long Danh Tọa trưởng lão khiến Kỷ Đồng Chu có dự cảm không lành. Hắn vội vàng xoay người, chợt thấy hộp sọ trong tay Huyền Sơn Tử há to miệng ra, vài tia sáng xanh từ đôi mắt và miệng trống rỗng của nó bắ.n ra, xuyên qua cơ thể Huyền Sơn Tử.

Sắc mặt của vị tiên nhân này bỗng nhiên trở nên tái nhợt, dùng tay đẩy ra một cái khiến pháp bảo đầu lâu kia bị đẩy ra xa mấy trượng, nhưng nó lại bị một bàn tay khác nhẹ nhàng giữ lại. Tông Quyền khép lòng bàn tay lại, bóp nát pháp bảo trong lòng bàn tay, lão ta hòa nhã nói: “Thật xin lỗi, Huyền Sơn tiên sinh, ngươi không sao chứ?”

Kỷ Đồng Chu kinh ngạc nhìn áo choàng màu xanh của Huyền Sơn Tử dần dần bị máu tươi nhuộm đỏ, tim hắn cũng tựa như đã ngừng đập.

Chuyện gì xảy ra thế này? Ngay trước mắt hắn? Ở nơi này, vào ban ngày ban mặt?