Thiên Hương Bách Mị

Chương 142: Minh Diệt (2)




“Được rồi, không nói về chuyện này nữa.”

Kỷ Đồng Chu đau đớn ôm vết thương thả nàng ra. Chấn Vân Tử suýt chút nữa đã đâm hắn thành tổ ong vò vẽ, thương tích do thần binh lợi khí gây ra thì Lưới Trị Liễu chũng chỉ chữa lành bên ngoài, hắn vừa động một cái miệng vết thương lại mở ra, cơn đau làm mặt hắn tái nhợt.

Hắn ngửa mặt ngã xuống, thở dài nói: “Người phụ trợ bên kia, có thể chữa lành vết thương giúp ta hay không?”

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn hoặc là chảy máu đến chết hoặc là đau đớn mà chết, Vương gia kim tôn ngọc quý như thế không quen chịu khổ, hung dữ trợn mắt nhìn nàng.

Lê Phi ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại, tập trung cao độ, cố gắng điều động linh khí trong cơ thể. Sau một hồi lâu, các sợi linh khí mới nghe lời nào được nàng vận chuyển lên, bạch quang dịu nhẹ của Ngọc Tuyết Thuật hiện lên trên bàn tay nàng, sau đó tiến vào vết thương của hắn.

Tay của hắn vẫn luôn dán chặt trên mặt nàng nhưng nàng chỉ có thể giả vờ như không biết, chuyên tâm trị thương.

Linh khí bên trong Hủy Chi Giác vô cùng dồi dào, hàn độc còn sót lại trong cơ thể và vết thương trên người Kỷ Đồng Chu nhanh chóng được chữa lành. Chẳng biết tình hình sơn động bên đó thế nào rồi, mấy người Lôi Tu Viễn vẫn còn ở đấy, không biết Tần Dương Linh dày vò bọn họ đến đâu nữa. Lê Phi lòng như lửa đốt, bất chấp nội thương của mình nghiêm trọng, đứng dậy muốn đi khỏi.

Kỷ Đồng Chu bỗng nhiên níu nàng lại, nhìn nàng một hồi, dùng tay áo lau lau mặt nàng: “Toàn là máu thôi.”

Tay áo của hắn cũng chẳng sạch sẽ gì mấy, ngược lại càng lau thì mặt nàng càng bẩn nhưng Lê Phi không để ý tới những chi tiết này, liên tục né tránh, vội vàng nói: “Được rồi được rồi, mau quay về thôi!”

Thình lình sau lưng chợt vang lên thanh âm trong trẻo lạnh lùng Lôi Tu Viễn vang lên: “Chấn Vân Tử đã chết rồi?”

Lê Phi ngạc nhiên vô cùng mừng rỡ mà xoay người lại, liền thấy hắn đang đứng ở rìa vách đá phía xa bên kia, nhìn thi thể không lành lặn của Chấn Vân Tử. Một lát sau, hắn lại dời tầm mắt nhìn về phía hai người, ánh mắt chợt dừng trên cánh tay của nàng, Kỷ Đồng Chu đang nắm tay nàng, tay áo của hắn vẫn còn đang lau trên mặt nàng, bọn họ đang vô cùng gần nhau.

Lôi Tu Viễn dời tầm mắt đi, đi về phía trước vài bước, ngồi xổm xuống mà nhìn kỹ thi thể của Chấn Vân Tử, vết kiếm trên cổ lão rất chính xác, một đòn trí mạng đồng thời còn có một vết đâm trên ngực, nhìn qua giống như bị gi.ết chết mà không thể phản kháng chút nào. Bên cạnh còn có một chuôi kiếm trắng như tuyết, trên đó còn có nhiều linh khí mỏng manh vờn quanh, là nàng giết sao?

Lê Phi đã sớm chạy tới, lo lắng hỏi: “Chàng không sao cả chứ? Tần Dương Linh thế nào rồi? Ca Lâm bọn họ thì sao?”

Vừa nói nàng cầm lấy cổ tay hắn muốn thả ra linh khí để kiểm tra.

Lôi Tu Viễn trở tay cầm lấy tay nàng rồi nhẹ nhàng buông xuống, thấp giọng nói: “Đều không sao cả, lo lắng cho bản thân mình tốt là được.”

Lê Phi có chút kinh ngạc, đang định nói chuyện thì chợt nghe xa xa Bách Lý Ca Lâm đang cao giọng gọi bọn họ. Khi ba người tỉnh lại, trong hang tràn ngập máu và băng, mấy người Lê Phi Lôi Tu Viễn Kỷ Đồng Chu không biết đã đi đâu, Tần Dương Linh cũng không thấy bóng dáng, kỳ quái là hàn độc trong người bọn họ cũng đã được chữa khỏi. Ba người đành phải chạy ra ngoài tìm kiếm, may mà có chuồn chuồn yêu dẫn đường nhưng phải mất nửa một thời gian dài mới tìm được đến đây.

Bách Lý Ca Lâm vừa nhìn thấy thi thể không toàn vẹn của Chấn Vân Tử dưới đất thì hoảng sợ đến giọng nói cũng thay đổi: “Lão ta chết rồi?! Là ai giết?”

Ai có khả năng g.iết chết tiên nhân này? Hơn nữa còn chặt đứt đầu lão!

Lê Phi cười khổ một tiếng: “Là ta giết, cuối cùng cũng kết thúc đoạn nghiệt duyên này rồi.”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Bách Lý Xướng Nguyệt giật nảy mình, cả ba người đều trợn tròn cặp mắt nhìn chằm chằm nàng. Lê Phi chỉ cảm thấy thân thể mình vẫn còn đau nhức kịch liệt, linh lực cũng rất chập chờn và nàng có thể cảm thấy bụng mình liên tục co rút. Nội thương mà Chân Vân Tử gây ra cho nàng rất nặng nhưng cũng may Nhật Viêm dường như không bị đánh thức, hắn đang trong thời kỳ quan trọng để giải trừ phong ấn và không thể vì vậy mà bị ảnh hưởng.

Nàng ôm bụng nhẫn nại nói: “Đây không phải là chỗ để nói chuyện. Đi ra khỏi đây trước rồi từ từ nói sau.”

Nàng liếc nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy tảng đá ở rìa vách đá. Nàng nhớ đến Chấn Vân Tử từng nói Thanh Thành tiên nhân cùng Nhật Viêm đã để lại chữ viết của họ ở đây. Nàng biết Nhật Viêm và Thanh Thành tiên nhân chắc chắn có mối quan hệ sâu sắc, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến hai người họ đã từng cùng nhau đi đến Hải Ngoại. Nàng vô thức bước về phía tảng đá, vừa nhìn lên phía trên thì cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, Lôi Tu Viễn bế nàng lên, hắn nhàn nhạt nói: “Để lại thi thể ở đây sẽ gây phiền thoái, đốt đi thôi.”

Cả tâm trí Lê Phi đều đã đặt trên tảng đá lớn kia nhưng nàng còn chưa nhìn rõ… Mới vừa rồi, mấy chữ vừa rồi nhìn có chút quen thuộc….

Hắc hỏa trong nháy mắt bao phủ toàn bộ vách đá, thi thể Chấn Vân Tử và tảng đá bị nuốt chửng trong đó, Lê Phi theo bản năng muốn đến gần hơn nhưng Lôi Tu Viễn đã ôm nàng lại, và nói nhỏ: “Không nên lộn xộn.”

“Chữ trên tảng đá lớn kia…” Nàng ngẩn ngơ nói.

Lôi Tu Viễn đưa tay bắt lấy mấy sợi linh khí cực nhỏ, nhẹ nhàng bóp nát, rồi nói: “Đã đốt rồi, đi thôi.”

Lê Phi kinh ngạc tựa vào hắn, cảm giác tim đập lúc nhanh lúc chậm, có lúc thì đập liên hồi cảm giác dường như có gì đó không đúng nhưng lại chẳng thể nhớ nổi. Tay của Lôi Tu Viễn đặt trên vai nàng thậm chí còn bóp chặt hơn một chút khiến nàng hơi vùng vẫy, sau đó hắn mới thả lỏng ra dùng tay ấn mặt nàng, để nàng tựa vào trước ngực mình.

Ước hẹn sáu năm của bọn họ thật sự gặp quá nhiều khó khăn. Tần Dương Linh và Chấn Vân Tử đột nhiên xuất hiện, vốn tưởng rằng sẽ chết chắc nhưng ai ngờ Chấn Vân Tử bị Lê Phi giết, Tần Dương Linh không biết chết thế nào mà ngay cả thi thể cũng không tìm được. Đại họa nhiều năm kia cuối cùng cũng bị loại bỏ nhưng lại quá nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng.

Diệp Diệp và Bách Lý Xướng Nguyệt chịu nhiều cực khổ nhất, may mắn thay Xướng Nguyệt không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Ngay khi nhóm sáu người đáp xuống thị trấn bên ngoài của Đông Hải Vạn Tiên Hội, Diệp Diệp liền nắm thật chặt tay nàng và không bao giờ buông tay ra nữa.

Lúc này không ai muốn quấy rầy bọn họ, Bách Lý Ca Lâm cười tủm tỉm kéo họ vào một tiểu viện, nói: “Hải phái khác với Sơn pháo của các ngươi. Hằng ngày, ngoại trừ lúc tu luyện thì đều sống ở thành này, đây là nơi ta ở, mọi người cứ coi như nhà của mình là được.”

Mọi người mới vừa trải qua ba trận sinh tử nên tinh thần đều có chút uể oải, hơn nữa Diệp Diệp và Xướng Nguyệt cũng suýt chút nữa sinh ly tử biệt, sợ là có nhiều chuyện muốn nói. Vì vậy, chuyện của Chấn Vân Tử đành phải chờ lần sau nói thôi.

Nội thương của Lê Phi so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, thậm chí còn không thể tùy ý sử dụng linh khí. Nếu muốn dùng Ngọc Tuyết Thuật chữa thương chắc hẳn phải đợi một ngày để hồi phục, nếu không nhờ linh khí dồi dào từ Hủy Chi Giác hiện giờ thì không biết nàng còn bị dày vò đến đâu nữa. Sau khi vất vả trị thương, nàng ngủ gục trên bàn mà không gây ra tiếng động nào.

Ngủ không biết đã bao lâu, đột nhiên cảm thấy có người dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi má mình nên Lê Phi chợt tỉnh dậy, mơ màng mở mắt ra mới phát hiện mình không biết từ lúc nào đã được bế lên giường nhét vào trong chăn, cả người dường như đã được lau và thay y phục sạch sẽ, cảm giác thật dễ chịu.

Nàng hài lòng mà xoay người một chút, ngón tay của Lôi Tu Viễn cũng ngừng cử động, đặt trên mặt nàng không nhúc nhích.

“Lê Phi.” Hắn khẽ gọi nàng một tiếng.

“Ừm?” Nàng vẫn còn buồn ngủ mà mông lung trả lời.

Hắn không nói gì thêm, bàn tay theo gò má nàng đi xuống, xuyên qua cổ áo nàng rồi v.uốt ve làn da trần của nàng. Lê Phi còn chưa quen nên vội vàng muốn trốn nhưng tay hắn đã đặt lên cái bụng phẳng lì của nàng rồi tiếp tục đi xuống.

Cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất, cơ thể nàng cuộn tròn trong chăn, Lôi Tu Viễn xoay người đè nàng xuống rồi cúi đầu hôn lên mặt nàng một cách cuồng nhiệt, trong tay dường như tràn đầy lửa muốn đốt cháy nàng, hắn chưa từng vội vã đến thế.

Sự né tránh của Lê Phi dần dần trở nên mãnh liệt hơn, Lôi Tu Viễn của giờ phút này không giống với Lôi Tu Viễn của trước kia, buông thả nhưng lại vô cùng sốt ruột khiến nàng choáng váng đến mức không biết làm thế nào. Mỗi một động tác, hơi thở và thậm chí đến cả từng tấc da của hắn của hắn đều đang nói cho nàng biết: Nàng chỉ thuộc về mình hắn mà thôi.

Làn môi nóng bỏng của hắn di chuyển xuống từng tấc, mài mòn cắn xé mọi nơi, mạng lưới d.ục vọng lại lần nữa trói buộc nàng khiến nàng không thể thoát ra. Lê Phi vốn tưởng rằng mình sẽ hét lên, nhưng rốt cuộc nàng chỉ phát ra một tiếng t.hở dốc nghẹn ngào. Hai chân của nàng đang run rẩy còn bị hắn nắm chặt, để lại một đường dấu tay màu đỏ.

Bóng tối sâu thẳm không có điểm dừng bao phủ bọn họ, may mắn thay có bóng tối này nên những cử động to gan của nàng cũng được che khuất đi, hai chân nàng đột nhiên di chuyển không thể kiểm soát, cuộn tròn ở một bên đầu hắn nhưng dường như lại chạm phải một thứ gì vừa cứng vừa thon dài, Lê Phi theo bản năng đưa tay sờ nhưng chỉ chạm được vào mái tóc dày mềm mại của hắn.

Lôi Tu Viễn ôm lấy nàng, hắn luôn tiến vào một cách trực tiếp và sâu như vậy, Lê Phi dựa vào ngực hắn rồi há miệng cắn vào vai hắn để ngăn mình phát ra âm thanh. Nàng không thể thích ứng với những động tác mãnh liệt như vậy nên ôm chặt lấy cô hắn để giữ cho mình không bị ngã nhưng dần dần nàng không biết mình đang làm gì nữa, kh.oái cảm gặm nhấm xương cốt đang nuốt chửng nàng, điều này chưa từng xảy ra trước đây khiến nàng mất hết khả năng suy nghĩ.

Hắn thì thầm gọi tên nàng, môi hắn đặt trên môi nàng, hôn dọc theo hình dáng môi nàng từng chút một, động tác gần như cuồng bạo cuối cùng cũng trở nên dịu dàng.

“Giữ lời hứa với ta nhé.” Hắn nhẹ nhàng nhéo cằm nàng. “Hãy để ta tin tưởng nàng.”

Lê Phi khó hiểu nhìn hắn, hắn đang ám chỉ cái gì?

“Chàng….” Nàng lẩm bẩm nhưng hắn đột nhiên lại hôn nàng, đè nàng xuống chiếc giường mềm mại khiến nàng không nói được lời nào.

Mê man hồi lâu, Lê Phi đột nhiên từ trong mộng giật mình tỉnh lại, Lôi Tu Viễn tựa hồ đang dựa vào lưng nàng ngủ say, Nàng chậm rãi xoay người chăm chú nhìn vào khuôn mặt ngủ say của hắn, Lôi Tu Viễn rất ít khi để nàng nhìn dáng vẻ lúc ngủ say của hắn, lúc này hắn không có chút phòng bị nào thật giống như một đứa trẻ.

Nàng nhẹ nhàng cầm một lọn tóc của hắn lên, nghịch nghịch nó giữa các ngón tay, suy nghĩ về những gì hắn vừa nói.

Đang tập trung suy nghĩ thì chợt nghe thấy giọng nói của Bách Lý Ca Lâm ngoài cửa sổ, nàng ấy dường như đang cố gắng hết sức để hạ thấp giọng, nhưng vẫn có thể nghe thấy nàng đang rất tức giận: “Tỷ tỷ của ta suýt chút nữa đã chết rồi! Hãy tháo chiếc vòng cổ ma quái này ra cho ta!”

Rất nhanh, có một giọng nói của một người đàn ông quen thuộc đang thì thầm câu gì đó nhưng chẳng thể nghe rõ, Ca Lâm cười lạnh: “Ta sẽ không bao giờ tin tưởng huynh nữa, là huynh tự mình gây ra. Được rồi, coi là ta cầu huynh, tháo sợi dây chuyền này ra được không?”

Người nọ lại nói cái gì đó, sau đó lại là một khoảng im lặng. Hồi lâu sau, Ca Lâm nói nhỏ: “Hai người chúng ta có thể coi là thích nhau không? Huynh thật ra cũng chưa từng tin tưởng ta, không phải sao? Huynh chẳng qua là không cam lòng mà thôi. Ngay từ đầu, huynh chỉ vì bản thân mình còn ta cũng vì chính ta, mối quan hệ buồn cười này nên kết thúc đi thôi.”