Thiên Hương Bách Mị

Chương 120: Túy Sinh Mộng Tử (2)




Khắp nơi đều im bặt, Thanh Nhạc trưởng lão phất tay, một cây Linh Lung Cổ Cầm xuất hiện trong lòng bàn tay, bà ngồi xếp bằng và đặt cây đàn trên đùi, bên cạnh đã sớm có mấy vị trưởng lão dùng tiên pháp phòng ngự bao phủ tất cả các đệ tử.

Nghiễm Vi chân nhân kéo Lê Phi và Lôi Tu Viễn lại gần mình, đồ vật thường thấy bên hông của lão bỗng nhiên biến thành một luồng ánh sáng vây kín xung quanh hai người không ngừng nghỉ.

“Đinh đang” mấy tiếng, Cổ Cầm phát ra một âm điệu thê lương và lạnh lùng, linh khí sắc bén hòa lẫn với tiếng đàn, tựa như những mũi tên vô hình dày đặc b.ắn ra tứ phía, bay vọt ra mấy trượng nhưng lại bị bật ngược lại. Linh khí sắc bén chạm vào tiên pháp phòng ngự, phát ra âm thanh lớn, Thanh Nhạc chân nhân lập tức ngưng đàn, ngồi yên không động đậy.

Các trưởng lão nhìn nhau, dường như đang xác nhận điều gì đó. Nghiễm Vi chân nhân la lên một tiếng, ánh sáng xung quanh Lôi Tu Viễn và Lôi Tu Viễn và Lê Phi bỗng nhiên b.ắn ra ánh sáng lóe lên trước mặt mọi người, rồi lại hóa thành một bóng người gầy gò, bay ra cách đó mấy trượng múa kiếm nhanh như chớp, trong giây lát tất cả những gì mọi người nhìn thấy là một luồng ánh sáng chói mắt lóe lên, nhưng sau một lúc lại thấy thân ảnh gầy gò kia cầm kiếm quay về, nửa quỳ trước Nghiễm Vi chân nhân, thân ảnh kia giờ đây đã biến thành một người đàn ông tóc trắng, dáng người gầy gầy, đôi mắt màu tím, đó hẳn là một khí linh.

“Sao ngươi lại trở về?” Nghiễm Vi chân nhân lo lắng cau mày hỏi.

Khí linh kia cúi đầu cung kính nói: “Hồi bẩm chủ nhân, phía trước không có vật gì cả.”

Lần này thật sự là gặp phiền toái rồi… Các trưởng lão lần nữa nhìn nhau, mọi người đều sợ hãi và cảnh giác, thà gặp phải hung thú nào có sức chiến đấu mạnh mẽ thì đã chẳng đau đầu như vậy. Ngược lại, những thứ không thấy thân ảnh này tuy không mạnh lắm, thậm chỉ một chiêu Thái A Thuật là có thể gi.ết chết, nhưng tụi nó rất giỏi ẩn nấp, hoặc giỏi lừa gạt lòng người, rất khó để đề phòng. Đã có hai vị trưởng lão đột nhiên biến mất trước mặt mọi người, lúc này bỏ đi là không phải nhưng muốn ở lại để đối phó lại chẳng có manh mối nào, mọi người đều không biết nên làm gì.

“Chư vị trưởng lão, không ngờ lại gặp lại mọi người sớm như vậy.”

Một giọng nói già nua và lãnh đạm đột nhiên vang lên trên đầu, theo sau là hai bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, họ là thầy trò Vô Chính Tử mọi người vừa mới cáo từ ở Đoan Minh Thành. Nhìn thấy vẻ mặt quái dị của mọi người ở đây, Vô Chính Tử không khỏi không khỏi âm thầm kinh ngạc, lão xưa nay luôn rất chú ý, vì vậy lão cẩn thận quan sát xung quanh, lại thấy khoảng hơn mười mấy đệ tử xung quanh là của Lãm Thiên Phái, sắc mặt ai cũng tái nhợt, mà trưởng lão của Vô Nguyệt Đình lịa thiếu vài người chẳng lẽ là gặp phải yêu vật hay dã thú nào đó cực kỳ lợi hại sao?

Nghiễm Vi chân nhân chắp tay hành lễ, miễn cưỡng cười gượng nói: “Vô Chính tiên sinh, cẩn thận, nơi này dường như có thú dũ nào đó cực kỳ lợi hại.”

Ông vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra, Vô Chính Tử hẽ nhướng mày, một lúc lâu sau lại trầm ngâm nói: “Ẩn núp vô hình, lại còn có thể im hơi lặng tiếng khiến mấy vị trưởng lão biến mất, chẳng lẽ… là một trong Tứ Hung*, Thao Thiết?”

*Tứ Hung: tứ đại hung thú trong truyền thuyết Trung Hoa bao gồm Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, và Thao Thiết. Đọc thêm tại Switch’s House.

*Hình minh họa Tứ Đại Hung Thú, nguồn từ Switch’s House

Thanh Nhạc trưởng lão hít vào một ngụm khí lạnh: “Thao Thiết?! Ở nơi quái vật cấp thấp sinh sống này, làm sao có thể có Tứ Hung?”

Vô Chính Tử gọi một tiếng: “Đồng Chu.”

Kỷ Đồng Chu lập tức khom người đáp một tiếng vâng, sau đó nhấc hai tay lên, mọi người cảm thấy như có một làn sóng rực cháy cuồn cuộn tới, rồi lại thấy một biển lửa khổng lồ trong nháy mắt bốc lên trong vòng bán kính mười dặm. Mọi người bị vây trong biển lửa, nhưng chẳng có tia lửa nào chạm vào người họ.

Tất cả trưởng lão đều không khỏi khen ngợi, tiên pháp của Tinh Chính Quán xưa nay ngang ngược liều lĩnh, đệ tử này tuổi còn trẻ lại đã hiểu ra bản chất của nó, chẳng trách được Vô Chính Tử kì vọng như vậy.

Vô Chính Tử cười nhẹ nói: “Chư vị trưởng lão, tiểu đồ kém cỏi, trước mắt chính sự quan trọng. Ngày xưa ta nghe được Thao Thiết từng nuốt chửng hàng vạn nước nhỏ chỉ trong một đêm, những nước nhỏ đó đều biến mất chỉ sau một đêm cùng với người dân và nhà cửa, tình trạng các trưởng lão đột nhiên biến mất cực kì tương tự. Những ngày gần đây dị tượng hỗn loạn, Thao Thiết lang thang khắp nơi không có chỗ ở nhất định, xuất hiện ở nơi này cũng chẳng có gì lạ, cũng may không nuốt cả Đoan Minh Thành vào, cũng coi là trong cái rủi có cái may.”

Thanh Nhạc chân nhân nghe thấy lời nói chắc chắn của lão, không khỏi kinh ngạc: “Những người biến mất đó đều bị Thao thiết nuốt chửng sao? Làm sao có loại hung thú nào mà khiến người khác không thể phản khác được?!”

Xung Di và Đông Dương đều không nói không rằng mà bị hung thú ăn mất, loại chuyện này đối với tiên nhân căn bản là không thể nào xảy ra, hung thú dù mạnh đến đâu thì tiên nhân luôn có thể chiến đấu để phản kháng. Trong Tứ Hung, Đào Ngột đã bị Nghiễm Vi chân nhân chém chết, Hỗn Độn và Tinh Chính Quán Huyền Sơn Tử đều bị thương không biết tung tích, Thao Thiết sao có thể hung dữ như vậy?

Nghiễm Vi chân nhân thở dài nói: ” Theo ta, bị nuốt chửng không nhất định là sẽ chết. Thao Thiết lấy d.ục vọng của con người làm thức ăn, nếu có bị nuốt chửng thì trong vòng nử nén nhang sẽ không có nguy hiểm gì đáng kể, nếu có thể nuốt hơn ngàn nước nhỏ, Thao Thiết kia nhất định là cực kỳ khổng lồ, sợ là còn lớn hơn cả ngàn dặm.”

Nói không chừng bọn họ đang đứng trước cái miệng to đầy máu của Thao Thiết, nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều có chút sợ hãi.

Nghiễm Vi chân nhân trầm ngâm trong chốc lát nhìn các đệ tử của Lãm Thiên Phái nói: “Bọn ta còn có chuyện quan trọngcần phải xử lý, không thể trì hoãn được, các ngươi tốt nhất nên về môn phái bẩm báo chuyện này với các trưởng lão khác.”

Thanh Nhạc chân nhân nghe lão nói như vậy, hẳn là muốn bỏ lại Xung Di cùng Đông Dương ở nơi này, cau mày nói: “Nghiễm Vi! Ngươi định giả vờ như không có chuyện gì mà đi đến Bạch Biện Chi Nhai như thế này sao?!”

Nghiễm Vi chân nhân bình tĩnh nói: “Hai người bọn họ có năng lực tự bảo vệ mình, chúng ta trước xử lý xong việc rồi quay lại bàn bạc cụ thể phương pháp để ứng phó.”

Nói xong, không đợi Thanh Nhạc chân nhân phản đối nữa, lão lúc này đằng vân bay lên. Đột nhiên, mọi người cảm giác được thân thể lão được một thứ gì đó vô hình nhẹ nhàng nâng đỡ, cả người đều lảo đảo. Vô Chính Tử phản ứng rất nhanh, hét lên tiếng “Không hay rồi!”, lập tức b.ắn ra vô số mũi tên lửa, tuy nhiên đã muộn một bước, Nghiễm Vi chân nhân đột nhiên biến mất trước mặt mọi người.

Lần này ngay cả các trưởng lão cũng hoảng sợ. Trong người Nghiễm Vi đang giữ Tiểu Thiên Thế Giới của Thúy Huyền tiên nhân! Dị Dân Mộ cùng hai vị lão bối tiên nhân đều ở bên trong! Nếu lão cũng bị Thao Thiết nuốt trọn thì phải làm sao bây giờ?!

Vô Chính Tử bỗng nhiên từ thắt lưng rút ra một cây roi đen dài mấy thước, vung lên không trung, trong chốc lát, xung quanh lão xuất hiện một con Hỏa Xà hung hãn, lão quất roi vô số lần, toàn thân nhất thời bị Hỏa Xà bao vây chằng chịt. Lão hóa thành một ánh lửa, bay xung quanh rừng một vòng nhanh như tia chớp, vừa thấy lão chuẩn bị tiếp đất thì khoảnh khắc tiếp theo, lão lại đột nhiên biến mất.

Sắc mặt Kỷ Đồng Chu đột nhiên thay đổi, hắn lại nhấc tay lên, trong vòng chu vi mười dặm biển lửa chợt bùng lên, ngọn lửa cuồng nộ xông lên trời, sau đó hắn ngự kiếm bay lên, dự định bay xung quanh một vòng giồng như sư phụ hắn. Các trưởng lão lập tức nhăn cản: “Không được hành động l.ỗ mãng! Chúng ta rút lui trước! Khi trở về, chúng ta sẽ thông báo cho tất cả các đại tiên gia rồi quyết định!”

Thanh Nhạc trưởng lão giữ lấy Kỷ Đồng Chu, mọi người đằng vân bay lên. Mười mấy đệ tử của Lãm Thiên Phái kia cũng phải làm theo, mặc dù không hề cam lòng. Bay một đoạn, chợt thấy bầu trời càng ngày càng tối, Lê Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này đáng lẽ đã là bình minh, nhưng bầu trời thì lại tối đen, không có mây đen che phủ nhưng lại giống như có hàng ngàn mây đen kéo đến. Khu rừng im bặt, số lượng yêu vật cấp thấp càng ngày càng nhiều hơn.

Các trưởng lão ngừng lại, một trưởng lão trầm giọng nói: “Không hay rồi! Chỉ sợ đến không kịp!”

Lời còn chưa dứt, Lê Phi cảm giác được phía trên đầu có một cỗ lực hút cực mạnh hoàn toàn không có cách nào phản khác mà bị hút lên, nàng kinh hãi không khỏi hét lên, nhưng lại nhìn thấy xung quanh có rất nhiều đệ tử bị cũng bị lực hút hút lên, không có cách nào để đằng vân hay ngự kiếm được nữa.

Cổ tay trái đột nhiên bị ai đó nắm chặt, khi nàng quay đầu nhìn lại, lại thấy Kỷ Đồng Chu đang ở gần trong gang tấc, hắn gắt gao siết chặt cổ tay nàng, các đốt ngón tay cũng trở nên trắng xanh do siết quá chặt, làm thế nào cũng không chịu buông tay. Sau khi bị hắn kéo một cái, Lê Phi va vào hắn, hắn giang hai cánh tay ra khóa chặt nàng trong ngực.

Nàng dùng sức giãy giụa nhưng không thoát ra được, khóe mắt nàng mơ hồ nhìn thấy bóng người của Lôi Tu Viễn, hắn bị lực hút kéo ra xa khỏi nàng, Lê Phi vội vàng kêu lên một tiếng: “Tu Viễn!”

Giọng nói hơi khàn khàn của Kỷ Đồng Chu vang lên bên tai nàng: “Nàng đang gọi ai đó? Người ôm nàng là ta.”

Hai tay Lê Phi bị hắn nắm chặt, một chút cũng không thể cử động được, nàng hận đến nỗi há miệng cắn lên vai hắn. Khoảnh khắc tiếp theo, trời đất quay cuồng, lực hút trở nên rất hỗn loạn, bọn họ giống như những chiếc lá bị gió cuốn đi, bên tai chỉ có thể nghe được âm thanh sắc bén của gió, xung quanh vô số linh khí va chạm, cào xé thân thể tựa như dao, đau nhức vô cùng, trước mắt tối sầm, Lê Phi cảm thấy cơ thể mình va vào thứ gì rất cứng, lục phủ ngũ tạng đều muốn trào ra ngoài, lực hút vẫn còn đang kéo nàng lên. Cuối cùng Lê Phi không chịu nổi nữa mà ngất đi.

Không biết qua bao lâu, Lê Phi cảm thấy toàn thân đau nhức, xương thịt như muốn rã rời. Trên người đang bị một thân thể đè lên, nàng khẽ rên, từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là kim quang tràn ngập, vừa nhức mắt vừa sáng chói, nàng vô thức nhắm mắt, suy nghĩ hỗn loạn dần dần bình tĩnh lại.

Nàng chậm rãi đưa tay lên, chạm vào một lọn tóc mềm mại, trong lòng cả kinh, chợt nhớ đến chuyện trước khi ngất đi Kỷ Đồng Chu vẫn còn ôm chặt mình, nàng chợt mở mắt ra cúi đầu nhìn, quả nhiên là Kỷ Đồng Chu đang ngất đi trên người mình. Đệ tử phục của hắn dính đầy máu, trên tay và lưng hắn khắc vô sô vết thương sâu —— vừa rồi có phải bị những linh khí kia làm bị thương không?

Lê Phi đưa tay đặt một tấm Lưới Trị Liệu lên người hắn, sau đó không chút lưu tình mà đẩy hắn ra, dưới người nàng có gì đó cấn cấn, nàng lấy tay chạm vào, lạnh như băng nhưng rất trơn láng. Nàng cầm lên rồi đưa ra trước mặt, chỉ thấy ánh sáng bạc lấp lánh rực rỡ, hóa ra đó là một thỏi bạc khổng lồ!

Đây là nơi nào?! Nàng từ từ đứng dậy, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, chỉ thấy bầu trời đỏ như máu, bốn phía vô biên vô tận, có vô số ngọn núi nhỏ tỏa sáng rực rỡ nối tiếp nhau, những ngọn núi này được tạo thành bởi những thỏi vàng thỏi bạc xếp thành, thậm chí có cả vô số đá quý ngọc trai khác cùng những kỳ trân dị bảo nàng chưa từng thấy trước đây.

Lê Phi không kiềm được mà há to miệng, cả đời này nàng chưa từng nhìn thấy nhiều thứ quý giá như vậy! Ngón tay không khỏi run lên, nàng chậm rãi vu.ốt ve thỏi bạc, tựa như sợ nó gãy mất, còn bóp bóp rồi cắn cắn! Không phải là ảo giác!

Làm thế nào bây giờ, có nên lén giấu đi một thỏi mang đi hay không?! Lê Phi cầm thỏi bạc kia, không nỡ vứt đi, trong lòng giằng xé không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng vẫn ném nó đi.

Người ta nói, nơi nào bất thường nơi đó thường có yêu. Cảnh tượng ở đây rất hoang đường, tuyệt đối không phải là thật, khiến nàng nhớ đến lúc đến Đông Hải luyện tập gặp phải hung thú Thận. Lần này nàng phải hết sức cảnh giác không thể để bị lừa lần nữa.