Thiên Hương Bách Mị

Chương 118: Bách Mị Dạ Hành (4)




Lê Phi nhìn chằm căn phòng bể tan tành, không nói nên lời, không chỉ tường bên ngoài bị vỡ mà tường của ba căn phòng kế tiếp nhau cũng bị vỡ nốt, khách điếm này không sao đó chứ? Có thể chống đỡ nổi không? Liệu có bị sụp đổ đột ngột không?

Nàng có nên phớt lờ cảnh báo của Đông Dương chân nhân mà đi ra ngoài không?

Lê Phi nhìn ra từ bức tường vỡ tan tành, nàng lập tức nhìn thấy cả thị trấn ngập trong ánh lửa, yêu vật thì đang nhảy loạn trên bầu trời, trên mặt đất đầy máu, người và yêu trộn lẫn với nhau, thi thể cả người và yêu trôn lẫn với nhau.

Nàng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào thê thảm như thế, đúng là nhìn thấy mà giật mình.

Đột nhiên, trên đầu nàng có một cơn gió mạnh, Lê Phi trốn về phía sau, lại thấy một móng vuốt đen to lớn sắc hơn dao sượt qua chop mũi nàng và muốn tóm lấy nàng, cơn gió mạnh đó thậm chí còn cắt đứt một lọn tóc từ mái tóc dài của nàng.

Nàng lùi lại vài bước, nghe thấy từ bên ngoài vang lên một tràng tiếng hú chói tai như tiếng trẻ con khóc, một cái đầu hung dữ, to hơn cả bức tường, c.ắm vào khe nứt trên tường, với đôi mắt đỏ như máu và mùi tanh bốc ra từ miệng, là một con Cổ Điêu to lớn hung dữ.

Không hay rồi, nếu nó xông vào thì khách đ.iếm này sẽ thật sự sụp mất thôi! Lê Phi triệu hồi phi kiếm, dùng kiếm đâm vào mắt nó, Cổ Điêu lập tức hét lên, rút đầu lại. Nàng không dám ở trong căn phòng này nữa, nhưng cũng không thể bỏ đi quá xa, bức tường đã vỡ vụn rồi, nếu như có yêu vật xông vào, mọi người trong khách đi.ếm sẽ lập tức mất mạng!

Nàng hóa thành một làn khói xanh nhanh bay nhanh ra ngoài, triệu ra Kim Thủy Long Khiếu, một làn khói màu vàng kim lập tức bao phủ vết nứt trên bức tường vỡ. Tiên pháp này vẫn là Nhật Viêm dạy cho nàng, mỗi lần nhìn thấy Lôi Tu Viễn dùng nàng đều cảm thấy rất uy nghiêm, đáng tiếc, nàng dù sao cũng không phải là linh căn thuộc Kim, Kim Thủy Long Khiếu của nàng không thể mạnh bằng hắn, ánh sáng vàng kim cũng nhạt hơn không ít.

Con Cổ Điêu bị đâm mù một mắt tức giận như phát điên, vỗ cánh nhào đến lần nữa. Lê Phi ngưng thần kết ấn, ánh sáng màu cam mờ ảo bao phủ toàn thân nàng, đây là Thổ Chủ Hộ Thân nàng đã khổ luyện bao nhiêu ngày, au đó, mấy tảng đá cao bằng đầu người nổ tung, con Cổ Điêu kia kêu cũng không kịp kêu lên một tiếng đã bị nổ tung thành từng mảnh, nặng nề rơi xuống.

Lê Phi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại nghe thấy tiếng gió thổi qua tai, nàng không kịp tránh, nửa người bị ngậm trong miệng to đầy máu tanh, lại là một con Cổ Điêu khác.

Thổ Chủ Hộ Thân của Lê Phi vẫn chưa thể duy trì trong thời gian dài, vừa mới giao đấu xong đã bị Cổ Điêu cắn, ánh sáng màu cam đã mờ hẳn đi, lúc nào cũng có thể biến mất. Nàng dựng lên mấy bức tường hành Thổ, cùng lúc biến ra những tảng đá lớn, chợt thấy trên đỉnh đầu lại có một cơn gió mạnh, tường hành Tổ vừa dựng lên trong nháy mắt đã bị tông vỡ, nàng vội vàng hóa thành làn khói xanh tránh đi, liền thấy có bốn năm con Cổ Điêu đang lao về phía mình.

Tại sao tất cả lại đổ về phía này vậy?! Lê Phi đằng vân tránh khỏi cuộc tấn công của đám Cổ Điêu, đột nhiên sau lưng cô lại xuất hiện một con Cổ Điêu khác, nàng cảm thấy cánh tay mình đau nhói, và một lực mạnh mà nàng không thể phản kháng đã kéo nàng ra ngoài, cả người nàng bị treo lơ lửng trên không trung cả một đoạn đường.

Tiên pháp công kích của nàng không sắc bén bằng của Lôi Tu Viễn, mà lúc này dùng tiên pháp công kích cũng chẳng có ích gì. Nàng cưỡng ép triệu hồi Thổ Chủ Hộ Thân, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng nhiệt nóng rực, vô số Hỏa Xà gầm thét bay về phía đám Cổ Điêu trong nháy mắt từng con Cổ Điêu lần lượt rơi xuống, Lê Phi đắc ý thoát khỏi móng vuốt đang kẹp chặt lấy mình, lập tức đằng vân bay nhanh tránh đi, lại thấy một ngọn lửa lan rộng như núi, đám thú dữ kia trong chớp mắt đã bị thiêu rụi thành tro tàn.

Hành Hỏa tiên pháp ngang ngược như thế, trong số những người nàng quen biết, chỉ có một người duy nhất có thể sử dụng.

Lê Phi xoay người lại, cách một ánh lửa sáng rực, Kỷ Đồng Chu ở phía đối diện đang cau mày nhìn nàng, không biết ánh mắt đó muốn nói gì, chưa từng có người nào nhìn nàng như vậy. Hắn vội vàng xuyên qua biển lửa bay về phía nàng, nhưng đột nhiên dừng lại, đứng yên ở giữa không trung không hề nhúc nhích.

Làm thế nào đây? Đi đến chào hỏi sao? Lê Phi do dự một chút, ngay sau đó, một lá bùa nát tươm từ trong tay áo rơi xuống, nàng vội vàng nhặt lên, đây là Xung Di chân nhân trước đó đưa cho bọn họ, vừa rồi bị Cổ Điêu quặp trầy tay, lá bùa đã sớm bị rách.

Thuật che mắt đã biến mất rồi.

Nàng cúi đầu nhìn bản thân mình, trang phục cô thôn nữ đã biến thành trang phục đệ tử của Vô Nguyệt Đình, nàng quay đầu nhìn về phía Kỷ Đồng Chu, hắn vẫn đang cau mày, ánh mắt sâu thẳm không dao động, kiên định nhìn nàng.

Lê Phi chợt thấy vô cùng lúng túng, nàng cũng không thể vô tư mà chào hỏi nói chuyện cùng Kỷ Đồng Chu như trước, cũng chẳng thể xem hắn như người xa lạ, phải làm sao bây giờ? Tiếp tục đứng đây nhìn nhau hay sao?

Kỷ Đồng Chu nhìn nàng rất lâu, bỗng nhiên xoay người, lại bay đi không nói một lời.

Lê Phi bị bỏ lại lơ lửng trên không trung, cũng không biết là thất vọng hay nhẹ nhõm, đến bằng hữu cũng không làm được nữa sao? Tại sao so với người lạ còn xa cách hơn? Thật ra thì, làm người xa lạ còn tốt hơn là bọn họ như thế này…

Tiếng tí tách của mưa xuân trút xuống mái nhà, ngọn lửa cuồng nộ trong thành cuối cùng cũng tắt dần, một lưới linh khí được giăng lên bao phủ khắp thị trấn, những yêu vật thú dữ bên ngoài lưới đã bắt đầu lần lượt rút lui, đám yêu vật bên trong lưới cũng từ từ bị các tiên nhân chém chết hầu như không còn.

Lê Phi đứng bên ngoài bức tường rách nát của khách đi.ếm nhìn, chợt thấy Lôi Tu Viễn đằng vân đi đến, thuật che mắt của hắn cũng đã sớm bị biến mất từ lâu, trên đệ tử phục dính đầy máu yêu. Nhìn thấy cảnh tượng khách đi.ếm thê thàm như thế này, hắn lập tức cau mày, bay đến bên cạnh nàng thì thầm: “Không sao chứ?”

Lê Phi lắc đầu, suy nghĩ một chút, vẫn là nên nói cho hắn biết: “Ta mới vừa gặp Kỷ Đồng Chu.”

Lôi Tu Viễn không có ý kiến gì, kéo nàng vào khách đi.ếm, đặt nàng ngồi xuống rồi nói: “Cứ ngồi yên ở đây, đừng động.”

Hắn đằng vân bay ra ngoài, thêm một tầng Kim Thủy Long Ngâm trên bức tường vỡ, màu vàng kim ảm đảm kia lập tức trở nên sáng chói, thỉnh thoảng có yêu vật bị mắc kẹt hoảng sợ lao tới, nhưng lại dễ dàng bị hắn gi.ết chết trong một chiêu. Mặc dù có rất nhiều yêu vật bay trên bầu trời, nhưng chúng có vẻ không mạnh lắm, có lẽ như lời Thanh Nhạc trưởng lão đã nói, đây mới chỉ là khởi đầu, những yêu vật thú dữ lợi hại kia sẽ chẳng di chuyển theo nhóm như thế này.

Trời đã gần sáng, yêu vật trong thành cuối cùng đã bị tiêu diệt hoàn toàn, máu và xác yêu ở khắp nơi, chất đống như núi, tiếng than khóc thê lương của người dân trong thành dần dần chuyển thành tiếng nức nở trầm thấp. Tuy có những người tu hành cố gắng hết sức để giết yêu nhưng lại khó mà tránh khỏi một ít phàm nhân bị thương vong, chưa từng xảy ra chuyện nhiều yêu vật như vậy đột nhiên tấn công thành phố và ăn thịt người vào ban đêm.

Mười mấy vị trưởng lão đều lần lượt quay trở lại khách đ.iếm, thấy khách đi.ếm đã trở nên hoang tàn và trong thành lại hỗn loạn như thế, Đông Dương chân nhân không khỏi cau mày thở dài nói: “Yêu vật làm sao có thể tấn công cả thị trấn khi đang di cư vào ban đêm? Chưa từng nghe thấy bao giờ, theo tình hình như này, các đại tiên gia môn phái phải cử người canh gác những thị trấn nơi yêu vật đi qua, nếu không tất cả người dân sẽ chết hết trong quá trình chúng nó di cư mất.”

Một vị trưởng lão trầm ngâm nói: “Việc này quan trọng, ta về môn phái bẩm báo chuyện này với bốn vị chưởng môn trước, rồi sẽ quyết định sau.”

Tất cả trưởng lão lần lượt tán thành, vị trưởng lão kia lập tức đằng vân rời đi, một trưởng lão khác bên cạnh thì thầm: “Đêm qua là tình huống đặc biệt, chúng tathu hồi thuật che mắt, chỉ sợ các chư vị tiên gia trong thành đã sớm phát hiện ra chúng ta, lúc này nếu lại dùng đến thuật che mắt, nhất định phải có một lý do thật hợp lý. Cũng may hai vị tiên nhân lão bối từ đầu đến cuối không lộ mặt, hôm nay bọn họ có chuyện quan trọng, cho nên chúng ta nhất định phải cẩn thận trong mọi việc.”

Các trưởng lão bắt đầu bàn luận suy nghĩ ra lý do để ứng phó, Lôi Tu Viễn nhìn thấy máu loang lổ trên cánh tay của Lê Phi, không nhịn được nắm lấy tay nàng, xắn tay áo lên xem vết thương kỹ hơn.

“Chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, đã khỏi từ lâu rồi.” Lê Phi cười híp mắt nhìn hắn.

Lôi Tu Viễn dang rộng vòng tay ôm lấy nàng, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Lần sau gặp nguy hiểm nhớ gọi ta.”

Lê Phi có chút không phục: “Chúng ta đều là đệ tử đột phá Bình Cảnh thứ ba, vì sao chàng có thể ra ngoài giết yêu mà ta phải ở yên trong phòng không được nhúc nhích?”

Lôi Tu Viễn khẽ cười nhẹ: “So với ta sao?”

Đây có phải là đang xem thường nàng không? Lê Phi đạp chân hắn một cái: “Chàng cẩn thận sau này ta đánh chàng đến nỗi răng rơi đầy đất đấy.”

Lôi Tu Viễn xoa xoa đầu nàng, chợt nghe bên ngoài tường có tiếng gió gào thét, có mấy bóng người lập tức đáp xuống trước mặt mọi người, là hai vị trưởng lão của Hỏa Liên Quan, phía sau nữa có một lớn một trẻ, chính là Vô Chính Tử trưởng lão của Tinh Chính Quán và Kỷ Đồng Chu.

Lê Phi vừa thấy Kỷ Đồng Chu lại có chút ngượng ngùng, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nhìn về phía nàng, chỉ đứng đó với vẻ mặt thờ ơ, như thể không quen biết hai người.

“Không ngờ Vô Nguyệt Đình lại có nhiều trưởng lão như vậy đến Đoan Minh thành, trước đây không hề để ý, có thất lễ, mong rằng chư vị chớ trách.”

Một vị nữ trưởng lão Hỏa Liên Quan tiến lên hành lễ, giọng mặc dù khách sáo nhưng lời nói lại có chút sắc bén, nhắc tới sự thật trước đây bọn họ đã dùng thuật che mắt che giấu thân phận. Việc Vô Nguyệt Đình điều động mười mấy trưởng lão, sức ảnh hưởng không thể nói là không lớn, lúc này trời đất còn bắt đầu xuất hiện dị tượng, bất kỳ sự xáo trộn nhỏ nào trong một đại môn phái như bọn họ đều sẽ gây náo động, nơi đây lại cách Hỏa Liên Quan quá gần, bọn họ phải hết sức cảnh giác hơn ai hết.

Vô Chính Tử cũng tiến lên trước hành lễ nhưng không lên tiếng. Có Hỏa Liên Quan ra mặt, lão đương nhiên không cần chất vấn, đỡ tôn hại hòa khí giữa Tinh Chính Quán và Vô Nguyệt Đình.

Nghiễm Vi chân nhân cười nói: “Là bọn ta đường đột rồi. Hôm nay dị tượng xuất hiện, Vô Nguyệt Đình ta ở nơi thí luyện Bạch Biên Chi Nhai vùng trung tâm Trung Thổ cảm thấy kết giới có vấn đề, cộng thêm yêu vật ở bốn biển đã bắt đầu di cư, bốn vị chưởng môn liền phái bọn ta đi trước để kiểm tra. Vốn không muốn quấy rối chư vị tiên gia, nhưng mà đêm qua tình huống đặc thù, hôm nay không thể không bồi tội với chư vự rồi.”

Mọi người ở Hỏa Liên Quan thấy ông nói rất rõ ràng mạch lạc, Bạch Biên Chi Nhai là nơi thí luyện cấp độ rất cao, vấn đề về kết giới đương nhiên sẽ cần rất nhiều trưởng lão đến tu bổ. Mười mấy vị trưởng lão đi cùng với hai người đệ tử, hẳn là muốn nhân dịp yên vật di cư cho cho đệ tử săn yêu luyện chế pháp bảo, nếu thật có điều gì dị thường đã chẳng dính líu đến lớp đệ tử trẻ tuổi. Nghỉ đến đâu, vẻ mặt hai vị trưởng lão dịu đi không ít, lúc này cũng cười nói: “Đêm qua nhờ có chư vị can thiệp, nếu không chỉ dựa vào chúng ta, sợ rằng giết đến bây giờ cũng giết không xong, thành Đoan Minh thương vong sẽ càng nghiêm trọng hơn.”

Các trưởng lão lập tức khách khí mấy câu, trong nháy mắt bầu không khí lại trở nên vô cùng hài hòa.

Nghiễm Vi chân nhân thấy vị đệ tử trẻ tuổi sau lưng Vô Chính Tử kia không lớn hơn Lôi Tu Viễn là bao, lại cùng là đột phá tu vi Bình Cảnh thứ ba, lập tức khen ngợi: “Vô Chính tiên sinh, không ngờ lại gặp được mọi người ở đây lệnh đồ quả thật là tuổi trẻ tài cao, đêm qua ta thấy nó một mình giết vô số yêu vật, tiên pháp phải nói là vô cùng tuyệt diệu.”

Vô Chính Tử lại cười nói: “Nghiễm Vi tiên sinh quá khen rồi, lệnh đồ của ngài mới là kinh tài tuyệt diễm. Những ngày gần đây nhân lúc yêu vật di cư, ta cũng không có việc gì làm, liền dẫn đệ tử đi săn yêu luyện chế pháp bảo, thuận tiện cũng để nó giải sầu một chút. Có duyên gặp nhau, vốn là nên cùng chư vị đồng hành, nhưng chư vị lại có chuyện quan trọng khác nên ta cũng không tiện quấy rầy. Sau này nếu có cơ hội, chúng ta hãy cùng nhau hàn huyên.”

Lão lúc này cáo từ, Kỷ Đồng Chu khom người hành lễ, không nói một lời mà đi theo.