Thế Giới Hiện Thực

Chương 57




Thời gian trôi qua không đợi người, từ sau lần đi Hogsmeade đó, Narcissa luôn cho rằng Lucius thích An, sắp xếp để Lucius ở cùng An nhiều nhất có thể. Lucius dở khóc dở cười, nhưng lại luyến tiếc thời gian ở cùng với cô.

Còn An, cảm thấy người trong lòng Lucius là Narcissa, chuyện ngày đó tuyệt đối là một viên đen đủi, nên cô cũng toát mồ hôi đồng tình với Lucius. An và Lucius biết rõ tình hình, An đều cố gắng để Narcissa ở chung với Lucius. Mà Narcissa đang rối rắm chuyện mình thích bạn trai chị gái nên không biết động tác nhỏ của hai người.

Ba người rối rắm trở lại Hogwarts. Trở về Hogwarts, Narcissa trốn mất biệt, trong Hogwarts có vô số mật thất và mật đạo không người biết, Narcissa vô tình tìm được một mật đạo từ hầm lên thẳng tầng 7 – một đường tắt mà gần như không có ai biết. Narcissa hao hết tâm tư mới lấy được khẩu lệnh kia từ bức tranh chân dung ở tầng một. Từ đây, trừ ba bữa trong ngày, Narcissa hoàn toàn biết mất khỏi tầm mắt An và Lucius.


Lucius là người thừa kế nhà Malfoy, chương trình học đã đầy ụ, trử thời gian ngủ là vẫn còn. Nhưng Lucius đều xén bớt thời gian ngủ chờ Narcissa trước giờ giới nghiêm mỗi ngày, tuy từ khai giảng đến giờ anh đều không gặp cô.

Narcissa nhìn Lucius bị oanh yến vờn quanh rất không vừa mắt. Cảm xúc này luôn bị Narcissa áp sâu trong lòng, nhưng nó lại luôn tích tụ chờ thời điểm bộc phát. Mà nguyên nhân nó bộc phát lại là vì một chuyện rất nhỏ.

Một hôm, lúc dùng bữa tối, Narcissa thấy Lucius lại bị hai nữ sinh Hufflepuff gọi lại tỏ tình. Cô bực mình ra ngoài đi dạo, một lần đi lại đến Rừng Cấm mà bình thường cô không đến. Những ngôi sao lấp lánh ẩn hiện trong tàng cây, Narcissa vốn đãn bực mình càng không thoải mái, vì thế cô tiếp tục đi thẳng, tìm một nơi trống trải giải tỏa cảm xúc.


Lúc Narcissa bước cao bước thấp đi trên con đường nhỏ gần như không nhìn ra kia, ánh bạc lóe qua mắt cô, rồi nhanh chóng biến mất. Narcissa từng nghiên cứu qua thuật luyện kim cảm thấy hứng thú, dù sao một vài nguyên liệu luyện kim tốt chỉ có thể gặp không thể cầu, nhanh chân đến xem. Đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm của luyện kim thuật sư và đại sư độc dược.

Rất nhanh, Narcissa đuổi theo ánh bạc đến khu đất trống, ánh bạc cũng biến mất. Narcissa nghĩ hôm nay cô cũng chỉ muốn tìm nơi không ai đến để bình tĩnh lại, nơi này lại giống như được chuẩn bị riêng cho cô, nên cũng không tìm sinh vật màu bạc kia nữa. Cô tìm một tảng đá ngồi xuống, an tĩnh ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Narcissa không biết rằng sinh vật màu bạc kia đang nhìn chằm chằm cô từ đằng sau.

Lúc tâm tình của Narcissa đã tốt lên, chuẩn bị về tòa thành, một trận tiếng vó ngựa từ xa truyền đến. Một sinh vật ma pháp có vẻ xa lạ với Narcissa – nhân mã xuất hiện trước mặt cô, nửa thân trên là người, nửa dưới là ngựa, cô đã từng nhìn thấy trong giờ học môn Động vật thần kỳ, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy sinh vật ma pháp trong Rừng Cấm. Tuy từ lúc vừa vào học cô đã biết trong Rừng Cấm có rất nhiều sinh vật ma pháp được bảo hộ.


Đó là một nhân mã trẻ, đặc trưng trẻ con của nó còn chưa biến mất hoàn toàn. Narcissa và nhân mã trẻ kia nhìn nhau thật lâu. Nhân mã trẻ đột nhiên dùng giọng cực kỳ mơ hồ nhìn Narcissa: "Phía trước tối đen không rõ, quỹ đạo có lẽ sẽ thay đổi, hắc ám đã bao phủ, không ai có thể trốn thoạt."

"Đây là?" Narcissa cảm thấy có chút nghi hoặc.

"Xin chào, tiểu thư nhà Black, ta là nhân mã trong Rừng Cấm—— Aterwood, không nên đến Rừng Cấm, trong Rừng Cấm không an toàn, đặc biệt là phía trước cô, mời trở về đi." Nhân mã trẻ, Aterwood nghiêm túc nói với Narcissa.

"Ta đang định đi, nhưng ta lạc đường, có thể nói cho ta đường về tòa thành không?" Narcissa nhìn bốn phía, bất đắc dĩ nói.

"... Đi dọc theo con đường mòn phía trước, cô sẽ gặp may mắn." Giọng điệu tiên tri đặc trưng của nhân mã lại vang lên.
Narcissa thấy Aterwood đã không kiên nhẫn, không nói nhiều, chỉ hơi cúi chào rồi đi theo hướng cậu ta chỉ, nhưng cô lại dùng năng lực cảm ứng tâm linh đã lâu không dùng lên Aterwood, bởi vì cậu ta xuất hiện quá đúng lúc.

"........... Vận mệnh thay đổi, ta không thể thấy rõ vận mệnh, chẳng lẽ Merlin muốn từ bỏ tộc nhân mã?" tiếng nói một lúc lâu sau mới vang lên. Narcissa lại khóa năng lực cảm ứng tâm linh lại.

"Rốt cục nhân mã Aterwood có ý gì?" Narcissa vừa đi vừa nghĩ, lúc cô về tòa thành. Tòa thành xuất hiện trước mắt cô, người làm rối loạn tâm trí cô cũng ở đó. Mái tóc màu bạch kim đặc trưng, khuôn mặt lo lắng.

"... Lucius?"

"Cissy, em đến Rừng Cấm? Một mình?" Lucius càng nói càng lớn giọng.

"......"

"Cissy, em đừng nói với anh là em không biết nội quy cấm đến rừng cấm của trường!"
"Lucius, anh làm sao vậy? Đối với Slytherin, nội quy trường chính là không bị giáo sư bắt và cái cớ hãm hại Gryffindor." Thực ra Narcissa thấy Lucius tức giận vì mình vẫn rất vui vẻ, nhưng vì không muốn để Lucius thoải mái nên cô ném lại vấn đề cho anh.

"Cissy, đừng tùy hứng!"

Narcissa nghe Lucius xong, trực tiếp đi ngược lại hướng đến tòa thành, nói cách khác Narcissa lại trực tiếp đi hướng Rừng Cấm.

"Cissy!"

"Cissy!!"

Narcissa nghe Lucius gọi đằng sau, không dừng lại.