Thập Niên 90 Tài Vận Hanh Thông

Chương 18: Chương 18





Bố ruột cô ấy đột nhiên quay ngoắt, nói rằng kinh tế giờ đang khó khăn không có tiền đi học nữa.

Khi đó Lục Tĩnh Nhiên mới phát hiện ra mình dính bẫy, nửa năm sau khi cô ấy rời đi, người đàn ông đó tự mình chủ trương nửa bán nửa tặng nhà cũ của ông ngoại cho gia đình ông chú, hai bên bí mật cấu kết với nhau.

Cũng trong lúc đó Lý Phúc Lai bị cho thôi việc, nhà xưởng cho ông tiền bồi thường thôi việc, số tiền chẳng bao nhiêu nhưng lại bị người nhà họ Tống dòm ngó, bọn họ hợp nhau đi lừa mấy người công nhân vừa bị cho thôi việc hưởng ứng lời kêu gọi quốc gia mà đầu tư cổ phiếu.

Sau đó chúng cấu kết với cán bộ thôn, nghĩ có thể lừa bao nhiêu thì lừa bấy nhiêu.

Không quá nửa năm, Lý Phúc Lai từ một người không có công việc biến thành người vừa không có công việc vừa không có tiền, thời gian đó không cần nghĩ cũng biết nó gian khổ thế nào.

Lục Tĩnh Nhiên là một cô gái thị trấn nhỏ tính tình hướng nội, thi đậu đại học cũng không có cơ hội đi học, không nơi nương tựa lang thang chốn thị thành.

Cô ấy có một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng những chua xót đau khổ sau lưng không thể kể hết trong đôi câu vài lời được.

Hai vợ chồng họ Lý cuối cùng chờ được tới ngày Lý Chí Kiệt xuất ngũ, mỗi tháng con trai sẽ gửi toàn bộ số tiền lương một trăm đồng về cho gia đình, không nỡ tiêu dù chỉ một đồng.


Bọn họ cho rằng thời gian trôi qua mọi chuyện sẽ từ từ tốt lên.

Hai tháng sau, Lý Chí Kiệt bị té gãy chân khi đang truy bắt kẻ trộm, lãnh đạo trong xưởng thoái thác là do tự cậu ta làm lỗi, nên chỉ chịu chi hai nghìn đồng coi như bồi thường.

Chút tiền ấy chữa trị cái chân xong cũng tiêu hết sạch, nhưng chân Lý Chí Kiệt vẫn bị để lại tật, cả cu li tầng dưới chót cũng không nhận cậu ta.

Mấy trăm chữ ghi lại trên hồ sơ, làm người ta xem mà thở dài một tiếng, những câu chữ viết lại cuộc đời khốn khổ của một người, không có nơi nào để tỏ bày hết sự khốn cùng đó.

Những người công nhân bị cho thôi việc, không phải là do họ không có bản lĩnh hay xấu tính gì.

Bọn họ chịu cực chịu khổ hơn bất kỳ ai, đai đa số bọn họ đều rất thành thật, trong lòng họ có một niềm tin, một ước mơ nhỏ nhoi, chỉ cần có thể ăn no và nuôi sống con cái là được.

Bọn họ sống qua nạn đói, tin tưởng quốc gia nên chấp nhận chỉ thị thôi việc, không còn bát cơm.

Hoàn cảnh lớn lên của họ là như thế, rất nhiều chuyện họ cũng không có cách nào.


Chính những biến cố liên tiếp ập tới như thế đã làm tính cách Lục Tĩnh Nhiên thay đổi cực lớn.

Cô ấy hay bọn họ đều chỉ muốn dốc hết sức lực để mong một cuộc sống yên ổn thôi, nhưng điều đó lại trở thành hy vọng xa vời không cách nào đạt tới.

Mà những kẻ xấu xa hại người lại có thể ăn ngon mặc ấm, hưởng cái cảnh được người khác hâm mộ.

Việc này không công bằng.

Vì vậy Lục Tĩnh Nhiên muốn kiếm thật nhiều tiền, từ đó mới sinh ra một tội phạm kinh tế làm khiếp sợ cả giới kinh thương sau này.

Lâm Khâm nghĩ tới đây, khẽ thở dài một hơi.

Thật ra khó có ai có thể đồng cảm hoàn toàn với cảnh ngộ của người khác, nhưng bây giờ cô đã biến thành Lục Tĩnh Nhiên.

Những người đáng thương trong hồ sơ, không còn là những con chữ tự thuật nữa, bây giờ họ là người thân của cô, là người sống sờ sờ.

Cô không thể để họ dẫm chân lên vết xe đỗ nữa, cô phải bảo vệ bọn họ.

Lâm Khâm lớn lên trong viện phúc lợi, trước giờ cô vẫn xem nhẹ tình thân và tình yêu.

.