Thập Niên 70 Thần Y Hằng Ngày Ăn Dưa

Chương 32: 32: Nếu Không Có Tiền Thì Chẳng Làm Được Gì Cả!





May mà trước khi đi Triệu Hồng Mai kiên quyết nhét tiền cho cô, không thì lúc này cô thật sự không biết lấy tiền ở đâu ra.Trải qua chuyện này, Tưởng Vân nhận thức được tầm quan trọng của tiền bạc, lập tức hạ quyết tâm dành thời gian đi huyện Cản Hải một chuyến.

Trong nơi trú ẩn Tinh Hà có rất nhiều vật tư, còn có thể chăn nuôi và trồng trọt, bây giờ toàn bộ trứng gà tích góp được nếu bán ra cũng có thể đổi về được mấy trăm đồng, chưa kể đến đống quả ở trên cây nữa.“Mặc kệ bạn đang ở thời đại nào, nếu không có tiền thì chẳng làm được cái méo gì cả…”Tưởng Vân cầm ba mươi đồng đưa cho Bạch Xuyên, nhưng lại bị Bạch Xuyên từ chối.Tưởng Vân kiên quyết đưa tiền cho Bạch Xuyên, Bạch Xuyên lại kiên quyết đưa lại.Anh đẩy tôi xô khó tránh khỏi thân thể có chút tiếp xúc.

Tưởng Vân thì không có phản ứng gì nhưng Bạch Xuyên lại đỏ mặt trước.


Anh nghiêm mặt nói: “Tôi không lấy của cô ba mươi đồng, không phải là có ý đồ gì với cô, là tôi muốn giúp cô một chút thôi.

Dù sao cô cũng không rời khỏi Bạch gia trang ngay lập tức, ba mẹ tôi cũng không còn, tôi chỉ được xin nghỉ phép hằng năm để trở về làm lễ cúng giỗ.


Tết Thanh Minh và tết Trung Thu tôi thật sự cũng không rảnh, nhưng không thể bởi vì tôi bất hiếu mà để cho mộ phần ba mẹ lạnh lẽo được.

Cho nên cô giúp tôi tìm người làm chút giấy tiền rồi đốt ở mộ phần hai ông bà, nếu được thì làm thêm chút thức ăn, thay tôi ở trước mặt hai ông bà nói chuyện một tý, hy vọng bọn họ có thể thông cảm cho tôi.

Với lại cúng giỗ hằng năm, cũng phải làm sáu món ăn, tay nghề của tôi cũng không giỏi, cũng lười nấu cơm, nguyên liệu nấu ăn tôi sẽ chuẩn bị trước, cô giúp tôi nấu được không?”Tưởng Vân: “...”Cô không đưa tiền cho Bạch Xuyên nữa, cũng hơi do dự tí rồi đáp ứng: “Được rồi, địa chỉ của tôi anh cũng biết, nếu anh có cái gì cần tôi ở bên này hỗ trợ, anh đừng khách sáo với tôi.”Ba mươi đồng nói ra cũng không ít, nhưng kéo dài đến ba năm, mỗi năm cũng chỉ có mười đồng, tết Thanh Minh và tết Trung Thu bày cho mỗi người năm đồng, cũng giúp cho Bạch Xuyên đỡ được bao nhiêu việc.Nhưng mà cô vẫn được lợi, Bạch Xuyên chỉ nói giá nhà, chứ không nói tiền đất, căn phòng cô ở đã chiếm đất đã không nói thì thôi, cô còn dùng nhà xí thì cũng phải dùng tới giếng nước của người ta đó, nào có ai lại sinh hoạt bình thường trong phần đất mà chủ đất đã bán rồi chứ?Có điều những thứ này không cần phải tính toán tỉ mỉ như vậy, cô tin tưởng Bạch Xuyên có thể cùng Bạch Đại Thuyên nói chuyện rõ ràng.Sau khi xác định mình không cần ở chung một phòng với những nữ thanh niên tri thức khác, trong lòng Tưởng Vân thoải mái hơn nhiều, cô vốn dĩ không hài lòng với cơm mình nấu, nhưng lúc này cũng ăn hết sạch.Trong lòng Bạch Xuyên phỏng chừng lượng cơm của hai người ăn, lại nhìn túi vải lương thực đặt bên cạnh bếp, trong lòng càng xác định mình ăn không ít khẩu phần ăn của Tưởng Vân.“Cô ấy cũng là một người nhiệt tình đáng thương, có thể giúp được gì thì giúp vậy.” Bạch Xuyên thầm nghĩ-Đêm hôm trước Tưởng Vân ngủ không ngon, nên hôm nay ngủ trưa thì ngủ luôn cho đã, tỉnh lại cũng đã hơn gần bốn giờ chiều rồi.Trời thì xám xịt, nhìn cũng biết là không tốt.Tưởng Vân nghĩ đến mười ba điểm công mình đã kiếm được, định trốn buổi chiều này không đến.Cô trở mình tiếp tục ngủ..