Thánh Thể Bất Phàm

Chương 140: C140: Đa tạ hội trưởng dương




"Hóa ra là Diệp phu nhân, thất kính thất kính!" Dương Cẩm Nguyên vội vàng nói, biểu hiện cực kỳ tôn kính và nhiệt tình.

"Hội trưởng Dương quá khách sáo." Tô Khuynh Thành cười nói.

Trong một căn phòng mang phong cách cổ xưa, Diệp Phong và Dương Cẩm Nguyên ngồi đối diện nhau, Tô Khuynh Thành ngồi bên cạnh Diệp Phong, nhân viên bưng trà đổ nước, phục vụ rất chu đáo.

Diệp Phong nhấp một ngụm trà rồi đặt ly trà xuống, nhìn Dương Cẩm Nguyên và nói: "Hội trưởng Dương, hôm nay hẹn ông qua đây là vì tôi gặp chút phiền phức ở phương diện làm ăn, muốn nhờ ông giúp đỡ một chút."

Dương Cẩm Nguyên khách khí nói: "Diệp thiếu cứ nói đi đừng ngại, chỉ cần là việc tôi làm được thì nhất định sẽ dốc hết toàn lực phục vụ cho Diệp thiếu!"

"Đa tạ hội trưởng Dương." Diệp Phong mỉm cười rồi nói tiếp: "Là như vầy, vị hôn thê của tôi làm trong lĩnh cực trang điểm, gần đây muốn phát triển công ty ra thị trường Kim Lăng nên hi vọng hội trưởng Dương có thể giúp đỡ cho."


"Hóa ra là vậy, dễ nói dễ nói!" Dương Cẩm Nguyên nghe thì liên tục gật đầu, lập tức sai cấp dưới: "Tiểu Lưu, anh lập tức sắp xếp người liên hệ với Tô tổng, Tô tổng cần gì thì dùng hết khả năng để nâng đỡ!"

"Vâng thưa hội trưởng, tôi lập tức làm ngay!" Một người tuổi còn trẻ đứng bên cạnh Dương Cẩm Nguyên khẽ gật đầu đáp lại.

Tô Khuynh Thành mừng rỡ, không ngờ chuyện này lại tiến triển thuận lợi như thế.

Dương Cẩm Nguyên tiếp tục nói: "Diệp thiếu yên tâm, tôi nhất định làm tốt chuyện này!"

Diệp Phong khẽ mỉm cười và nói: "Làm phiền hội trưởng Dương."

Dương Cẩm Nguyên xua tay đáp: "Diệp Thiếu nói gì vậy? Chút chuyện nhỏ này không phải vấn đề đối với tôi, Diệp thiếu không cần phải khách sáo!"

"Được, nhưng vẫn phải đa tạ hội trưởng Dương." Diệp Phong lại khách sáo nói cảm ơn lnua.

Chủ đề đột nhiên thay đổi, hắn nói tiếp: "Đúng rồi Hội trưởng Dương, tôi còn có một việc muốn hỏi hội trưởng Dương cho rõ."

"Xin Diệp Thiếu cứ nói."

"Là liên quan tới tập đoàn Đường thị, Kim Lăng là thị trường làm đẹp lớn mà sao lại bị tập đoàn Đường thị chiếm thế độc quyền? Hơn nữa người khống chế cổ phần thực tế của công ty bọn họ lại là người Nhật. Ông là hội trưởng Thương Hội Giang Nam nên chắc hiểu rõ tình hình cụ thể đúng không?"


Diệp Phong kể lại chỉ tiết những chuyện xảy ra hôm nay ở tập đoàn Đường thị cho Dương Cẩm Nguyên nghe.

"Đừng nói nữa Diệp Thiếu, tiểu nhân cũng đang phát sầu vì việc này!" Dương Cẩm Nguyên nghe xong thì lập tức nhíu mày, vẻ mặt khó coi như bị đâm trúng chỗ đau.

"Ồ? Hội trưởng Dương có khó khăn khó nói gì, đừng ngại nói thẳng ra." Diệp Phong nhíu mày, ra hiệu cho Dương Cẩm Nguyên tiếp tục nói.

Dương Cẩm Nguyên không ngờ Diệp Phong lại chủ động nói đến chuyện này, thực tế đây cũng là vấn đề làm ông buồn bực nhất mấy năm gần đây.

Chỉ thấy ông hít sâu một hơi, trầm ngâm một lát rồi nói: "Không dối gạt Diệp Thiếu, sở dĩ tôi muốn kết giao với anh thật ra cũng là vì việc này!"

"Ừm?" Diệp Phong nao nao.

"Người Nhật!" Dương Cẩm Nguyên hung tợn nói ra hai chữ này: "Những năm gần đây tuy tôi là hội trưởng của Thương Hội Giang Nam nhưng lại không có quyền lên tiếng và quyền quyết định trong rất nhiều vấn đề thương nghiệp lớn. Chỉ vì người Nhật tồn tại ở Kim Lăng!"


Trên mặt ông tràn đầy đắng chát, ông sa vào đăm chiêu một lát rồi lại mở miệng nói: "Không chỉ là thị trường làm đẹp mà người Nhật gần như đã chiếm độc quyền toàn bộ thị trường mua bán của Kim Lăng, có thể nói mạch máu kinh tế của Kim Lăng vẫn luôn bị họ khống chế trong tay!"

Ánh mắt Diệp Phong đanh lại, hắn nhìn thấy hai chữ áp lực trên mặt Dương Cẩm Nguyên.

"Ồ? Mạch máu kinh tế của Kim Lăng không do hội trưởng Dương cầm giữ mà lại bị người Nhật khống chế sao?"

"Đúng vậy!" Dương Cẩm Nguyên thở dài: "Sở dĩ tạo thành cục diện như hôm nay, kẻ cầm đầu chính là Kim Lăng Vương, ông ta cấu kết với người Nhật âm thầm khống chế sản nghiệp các phương, chèn ép thương hội Giang Nam, hãm hại người cạnh tranh khiến sản nghiệp bản địa gặp khó khăn trùng trùng!"

"Kim Lăng Vương." Diệp Phong híp mắt lại: "Thứ ăn cây táo rào cây sung này còn cấu kết với người Nhật? Ông ta chết còn hời quá."

Dương Cẩm Nguyên tiếp tục khóc than: "Cũng do tôi vô dụng nên trở thành con rối của bọn họ, cuối cùng chỉ có thể bị họ nắm mũi dẫn đi, khổ cho dân chúng Kim Lăng!"