Thánh Thể Bất Phàm

Chương 136: C136: Tôi chỉ nghe lệnh của chủ nhân




Diệp Phong nhíu mày, người phụ nữ tên Mieko này dùng võ công Hoa Hạ, thực lực còn đạt đến tông sư cấp Hoàng.

Keng!

Tia lửa bắn tung tóe, Diệp Phong đấm bay chủy thủ, cùng lúc đó hắn vươn tay phải bắt lấy cổ tay trắng nón của Mieko.

Diệp Phong cướp chủy thủ trong tay cô ta, sau đó đâm vào bả vai của đối phương.

Máu tươi phun tung tóe, Mieko che lại cánh tay trái kêu rên, sắc mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy.

Cô ta còn chưa kịp phản ứng Diệp Phong đã xuất hiện, vươn tay bóp cổ Mieko, nhấc lên.

“Nói, ai dạy cô võ công Hoa Hạ?”

Mieko khó thở, sắc mặt thống khổ, nói: “Là cha tôi, ông ấy từng là người hầu của một thế gia cổ võ Hoa Hạ, đi theo các cao thủ cổ võ Hoa Hạ tu luyện, cho nên tôi mới có thể biết võ công Hoa Hại”

Tiếng Hán của cô ta vô cùng tiêu chuẩn.

Nếu không phải cô ta mặc kimono, rất khó nhận ra cô ta là người Nhật Bản!

“Cha cô?”

Diệp Phong híp mắt: “Thì ra là vậy.”

Dứt lời Diệp Phong bóp chặt nắm tay, chậm rãi phát lực, chuẩn bị kết thúc tính mạng của Mieko.


Mieko kinh sợ, liều mạng lắc đầu: “Xin tiên sinh đừng giết tôi, chỉ cần ngài không giết tôi, tôi nguyện ý làm nô lệ hầu hạ ngài.”

“Làm nô lệ của tôi?”

Diệp Phong lạnh lùng nói: “Một người phụ nữ Nhật Bản không xứng làm nô lệ của Diệp Phong này.”

Nghe vậy Mieko lập tức nói: “Chủ nhân, mặc dù tôi là người Nhật Bản, nhưng tôi rất thích Hoa Hạ, thích võ thuật văn hóa Hoa Hạ, nếu chủ nhân không che,e tôi nguyện ý đi theo chủ nhân, làm một con chó bên cạnh ngài, nghe theo mọi mệnh lệnh của ngài!”

Thái độ của cô ta vô cùng hèn mọn, chỉ hy vọng có thể sống sót!

Sắc mặt Watanabe Ou xanh mét, Mieko lại lựa chọn phản bội đầu hàng!

Watanabe Ou chửi ầm lên: “Mieko, con tiện nhân này!”

Mieko hoàn toàn không để ý đến Watanabe Ou, cô ta nhìn Diệp Phong, trong mắt hoàn toàn là sự cầu xin thương xót: “Chủ nhân, xin đừng giết tôi.”

“Được.” Diệp Phong lạnh lùng nói: “Nuôi một con chó Nhật cũng không tệ.” Nói xong, Diệp Phong buông tay ra, thả cô ta xuống, sau đó ra lệnh:

“Qùy xuống.”

“Vâng.”

Mieko không hề do dự lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, tứ chỉ quỳ sát đất, lộ hết vẻ quyến rũ, biểu hiện sự thần phục.


Diệp Phong hài hước cười nói: “Nếu cô chọn làm chó, vậy nên có bộ dáng một con chó.”

“Sủa hai tiếng xem nào.” “Vâng, chủ nhân.”

“Gâu!”

Mieko ngoan ngoãn kêu.

Nghe âm thanh quyến rũ của cô ta, sắc mặt của Diệp Phong không hề thay đổi, thậm chí không lộ ra sự khác thường nào.

Watanabe Ou nhìn thấy cảnh này, hai mắt đỏ bừng, hắn ta không ngờ Mieko lại làm chuyện này ngay trước mặt hắn ta, quỳ xuống đất học tiếng chó!

Hắn ta hét lên: “Mieko, con tiện nhân!”

Diệp Phong lạnh lùng nhìn hắn ta, đột nhiên nảy sinh ra một suy nghĩ không tê.

“Mieko, tôi ra lệnh cho cô làm thịt tên kia.”

Nói xong, Diệp Phong đưa chủy thủ cho Mieko.

Nếu cô ta dám cãi lời, Diệp Phong tuyệt đối sẽ làm cô ta sống không bằng chết. “Vâng, chủ nhân.”

Mieko cầm chủy thủ, tàn nhẫn đi về phía Watanabe Ou.

Watanabe Ou gầm lên: “Tiện nhân, cô dám động vào tôi, Đông Doanh sẽ không bỏ qua cho tôi."

“Tôi chỉ nghe lệnh của chủ nhân.”

Nói xong Mieko rút chủy thủ đâm vào tim của Watanabe Oul “AI”

Watanabe Ou kêu thảm thiết, vẫn chưa chết hẳn.