Thần Y Trọng Sinh

Chương 94




Đường Long sửng sốt, nhìn người vừa nói, chỉ thấy Mạc Phàm vẫn đứng bên cạnh, không biết đã đến bên cạnh A Hào lúc nào.   

Thân thể to lớn của A Hào được Mạc Phàm xách lên, tránh thoát một quyền của Tôn Hổ.   

Nhưng sắc mặt của anh ta vẫn không chuyển biến tốt đẹp, ánh mắt lóe lên bất định.   

Long Khiếu đều đã bị đánh bại, kỹ thuật bắn súng của cục trưởng Bành cũng vô dụng, Mạc Phàm là đối thủ của Tôn Hổ sao?   

Tôn Hổ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mạc Phàm, khóe miệng cong lên nụ cười mỉa đầy khinh thường.   

Từ lúc anh ta tiến vào đã nhìn thấy người thanh niên này, nhưng không để ở trong lòng.   

Một đứa con nít cũng muốn tìm cái chết, anh ta không ngại giết thêm một người.   

Ở trong mắt anh ta chỉ có hai loại người, kẻ thù và tình nhân.   

Cho dù kẻ thù là nam nữ già trẻ, cũng không để lại một ai.   

Không chỉ đứa trẻ này, hôm nay tất cả những người trong nhà hàng này cũng đều phải chết.   

- Ngay cả cậu mà cũng muốn giải quyết tôi, muốn tiền đến điên rồi à?   

Tôn Hổ cười mỉa nói, nhưng không lơ là thiếu cảnh giác.   

Tuy anh ta không nhìn ra cảnh giới của Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm nhìn thấy thực lực của anh ta như vậy mà dám đứng ra.   

Nếu không phải thật sự có bản lĩnh, thì là kẻ ngốc như A Hào.   

Mạc Phàm còn nhỏ tuổi, có thể nhấc A Hào bằng một tay, sức mạnh không tệ, hẳn là vế trước.   

Mạc Phàm không trả lời Tôn Hổ, mà để A Hào sang một bên.   

- Cảm ơn Mạc tiên sinh.   

A Hào lấy lại tinh thần, đầu đầy mồ hôi, cảm kích nói.   

Nếu không phải Mạc Phàm kéo anh ta ra, anh ta đã chết dưới tay Tôn Hổ rồi.   

- Không cần cảm ơn! Sang một bên nghỉ ngơi đi.   

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.   

A Hào giúp hắn mấy chuyện, tất nhiên hắn sẽ không nhìn A Hào đi tìm chết.   

- Mạc tiên sinh… Dạ!   

A Hào muốn nhắc nhở Mạc Phàm cẩn thận, miệng mở ra lại đóng lại, lùi sang một bên.   

Đường Long nhìn biểu cảm bình tĩnh của Mạc Phàm, trong lòng nổi lên gợn sóng, Mạc Phàm thật sự có thể thắng Tôn Hổ sao?   

- Mạc tiên sinh, nếu cậu giúp tôi bắt được anh ta, tôi cho cậu 5000 vạn.   

Đường Long cắn răng nói.   

Dù sao đều là chết, nhỡ đâu Mạc Phàm thật sự làm được thì sao, tuy khả năng này không lớn lắm.   

Lông mày Mạc Phàm nhướn lên:   

- 5000 vạn thì không cần, giúp tôi làm một chuyện là được.   

- Chỉ cần Mạc tiên sinh giúp tôi bắt anh ta, 5000 vạn như trước, cộng thêm việc Mạc tiên sinh cần tôi làm.   

Đường Long hào phóng nói.   

Lúc này không chơi lớn không được.   

- Sau ngày hôm nay, anh sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định của mình.   

Mạc Phàm cười nhạt nói, dời mắt nhìn Tôn Hổ.   

- Tự phế một cánh tay, rời khỏi Đông Hải, anh có thể sống sót.   

Đường Long sửng sốt.   

Long Khiếu cũng sửng sốt, tên nhóc này còn ngông cuồng hơn cả Tôn Hổ.   

Tôn Hổ là thật sự có bản lĩnh, tên nhóc này chỉ biết nói dóc.   

Thực lực của Mạc Phàm còn không bằng đồ đệ của ông ta, đồ đệ của ông ta đã thành phế nhân, ông ta cũng không dám nói chuyện với Tôn Hổ như vậy.   

- Nhóc con, đừng sơ suất, cậu ta thật sự rất lợi hại, không phải người cậu có thể đối phó.   

- Hửm?   

Khóe miệng Tôn Hổ hơi nhếch lên:   

- Nhóc con, khẩu khí không nhỏ, không biết cậu có bao nhiêu bản lĩnh.   

- Bản lĩnh của tôi, không phải loại người phàm phu tục tử như anh có thể tưởng tượng nổi.   

- Hửm?   

Lông mày Tôn Hổ cau lại, trong mắt hiện lên tàn nhẫn:   

- Nhóc con, đợi tôi bẻ gãy hết chân tay cậu ra, nhét vào miệng cậu, không biết cậu còn nói ra những lời như vậy nữa hay không.   

- Tôn Hổ, cậu ấy là ân nhân của Tần gia, trong tay còn có thẻ Tần gia chí tôn, nếu mày làm cậu ấy bị thương, chẳng khác nào ra tay với Tần gia.   

Đường Long kêu lên.   

Anh ta không biết Mạc Phàm mạnh như thế nào, cộng thêm những lời này, có lẽ có thể làm Tôn Hổ kiêng kỵ chút, nói không chừng còn có thêm chút phần thắng.   

- Tần gia sao? Đây là lá bài cuối cùng mà anh chưa lật à, nếu tôi đến Trung Quốc có lẽ còn e ngại ba phần, nhưng tôi giết chết tên này chạy ra nước ngoài, Tần gia có năng lực gây khó dễ cho tôi sao?   

Tôn Hổ cười mỉa nói, không sợ hãi.   

- Đường Long, đừng nói những lời vô dụng nữa, đợi tôi bóp nát xương cốt trên người tên nhóc này, sẽ đến lượt anh và người ở đây rồi.   

Sắc mặt Đường Long trầm xuống, rơi vào đáy cốc.   

Ngay cả Tần gia cũng không làm Tôn Hổ khiếp sợ, lần này tất cả xong rồi.   

Mạc Phàm còn là vị thành niên, sao có thể là đối thủ của Tôn Hổ cao thủ Nội Kình sơ kỳ được?   

- Mạc tiên sinh cẩn thận.   

A Hào lo lắng nói.   

Mới vừa rồi được Mạc Phàm cứu một mạng, địa vị của Mạc Phàm ở trong lòng anh ta không chỉ là người cầm thẻ Tần gia nữa rồi.   

- A… Cẩn thận hẳn là anh ta mới đúng.   

Mạc Phàm cười nhẹ, bóp pháp ấn trên tay.   

Ngọc bội vẫn treo ở eo hắn lập tức bắt đầu sáng lên.   

- Anh muốn bóp nát xương cốt toàn thân tôi sao?   

Trên mặt Mạc Phàm không có sợ hãi, chất vấn.   

- Nhóc con, bớt nói linh tinh đi, đi chết đi.   

Tôn Hổ không kiên nhẫn nói, dưới chân vừa động, sàn nhà bằng gỗ lập tức nghiền nát, thân thể anh ta như báo săn, bóng đen chớp lóe, đến trước người Mạc Phàm.   

Năm ngón tay nhanh chóng nắm lấy bả vai Mạc Phàm, tiếng ngón tay cắt qua không khí vang lên.   

Móng vuốt hung mãnh như vậy, chắc chắn sẽ xé rách bả vai Mạc Phàm mất.   

Thấy tay Tôn Hổ sắp nắm lấy vai Mạc Phàm.   

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, trên mặt sóng nước chẳng xao lộ ra một chút lạnh lẽo.   

- Muốn bóp nát xương cốt toàn thân tôi, phải hỏi xem pháp khí của tôi có đồng ý hay không đã?   

Lời này vừa nói ra, pháp ấn hình thành một màn hào quang xuất hiện xung quanh hắn, kim quang nở rộ, bên trong ẩn ẩn có kinh văn lưu chuyển.   

Vừa rồi Mạc Phàm còn có chút yếu ớt, khi màn hào quang xuất hiện, trong chớp mắt giống như một pho tượng Kim Cương hàng lâm, vững như Thái Sơn.   

Một dòng khí hùng hậu, chắc chắn, to lớn dập dờn xung quanh Mạc Phàm tỏa ra.   

Đường Long, cục trưởng Bành, A Hào lập tức cảm thấy như Thái Sơn đè nặng, hô hấp đều có chút khó khăn, Long Khiếu vận chuyển Nội Kình nên thoải mái hơn chút.   

Tôn Hổ giống như đang đánh lên một màn nước vậy.   

Nước bên trong lõm xuống một chút, rồi bắn trở về.   

Một vuốt trí mạng đến trước mặt Mạc Phàm, cứ thoải mái cản xuống như vậy, căn bản không làm hại được Mạc Phàm chút nào.   

- Đây là pháp khí, tên nhóc cậu lấy đâu ra pháp khí?   

Tôn Hổ vô cùng kinh ngạc nói.   

Pháp khí vô cùng trân quý, ngay cả anh ta cũng không có.   

- Ở đâu ra anh không có tư cách biết, anh chỉ cần nhớ kỹ cho dù ngàn sinh muôn đời, tôi cũng không phải là người anh có thể trêu chọc, bây giờ thử xem một quyền của tôi đi.   

Ánh mắt Mạc Phàm nghiêm nghị.   

Hắn vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, quả đấm nắm chặt, tám mặt trong nhà hàng lập tức nổi lên gió bão, linh khí và kình phong như nước dũng mãnh lao tới trong q uả đấm của hắn.   

- Vừa rồi là pháp khí, bây giờ là Nội Kình sao?   

Sắc mặt Tôn Hổ thay đổi, trên khuôn mặt lạnh lẽo như dao tràn đầy hoảng sợ.   

Thế lực này ngay cả cao thủ Nội Kình cũng không thể thi triển, cho dù là cao thủ Nội Kình, cũng là người nổi bật nhất trong cao thủ Nội Kình.   

Cao thủ Nội Kình có thể điều khiển pháp khí, võ pháp song tu sao?   

16 tuổi?   

Làm sao có thể?   

Anh ta cũng không sợ hãi, Nội Kình rót vào chân, một cước đánh vào một quyền Mạc Phàm đang đánh tới, giống như roi thép.   

Một quyền một cước, trực tiếp đụng vào cùng một chỗ.   

Tiếng “Rầm rầm” vang lên, cả tòa nhà lay động vài cái trong phạm vi lớn, giống như có thể sập xuống bất cứ lúc nào, bụi của vụn gỗ bay loạn khắp nơi.   

Khoảng chừng nửa phút sau, lúc này cả nhà hàng mới khôi phục lại yên tĩnh.   

Đợi bụi bặm rơi hết, Mạc Phàm vẫn đứng tại chỗ, mặt đất trước mặt hắn có một khe rãnh hơn ba thước.   

Trong góc sáng sủa, Tôn Hổ như gà gỗ, một chân bị chặt đứt, lộ ra xương trắng bên trong, một chân khác thì máu thịt mơ hồ, cũng lộ ra xương trắng.   

Mạnh như anh ta, bị một quyền của Mạc Phàm phế bỏ.