Thần Y Trọng Sinh

Chương 56




Mạc Phàm là người mới tới, vậy mà hung hãn như vậy, không biết chút gì về những việc người mới nên làm.   

Nếu dám đến quán Taekwondo, vậy anh ta sẽ dạy dỗ cho người mới biết nên có tư thế gì.   

Trong quán Taekwon, có không ít người hơi sững sờ, nhìn theo ánh mắt của Triệu Phi, chỉ thấy trong một góc sáng sủa có một thiếu niên xa lạ đang ngồi.   

Người này đúng là Mạc Phàm, Bàn Tử đi toilet, cho nên chỉ còn lại mình hắn.   

- Người này đai trắng sao?   

Có người nhìn thấy đai trắng bên hông Mạc Phàm, tò mò nói.   

Đai trắng là cấp thấp nhất, bày tỏ chưa từng học Taekwondo.   

Nhìn tuổi tác của Mạc Phàm hẳn là học cấp ba, sao có thể là đai trắng.   

Nơi này có không ít học sinh mới học năm nhất, nhưng cũng là đai vàng, đai lục, dù sao đều bắt đầu tập luyện từ năm sáu tuổi, cả quán Taekwondo chỉ có mình Mạc Phàm là đai trắng.   

- Không phải là từ nông thôn, hoặc xóm nghèo đến đây đấy chứ?   

Có người nói ra suy đoán, trong mắt lóe lên cảm giác ưu việt hơn.   

- Người này có quan hệ gì với Triệu Phi, vậy mà Triệu Phi tự mình chỉ điểm, bạn của Triệu Phi sao?   

- Người này may mắn thật.   

- Học trưởng Triệu Phi thật tốt bụng, chủ động giúp đỡ một học trưởng đai trắng học Taekwondo, sớm biết thế tôi cũng đeo đai trắng rồi.   

Một tiểu nữ sinh năm nhất hoa tâm tràn lan nói.   

- Người này chọc tới Triệu Phi rồi sao?   

Cũng có người suy đoán khác.   

Triệu Phi đâu tốt bụng như vậy, nếu anh ta chọn con gái, chắc chắn là nhìn trúng tư sắc của người ta.   

Nếu là nam, hoặc là có quan hệ vô cùng tốt, hoặc là quan hệ vô cùng tệ.   

Khả năng trước thì không thể, bởi vì chưa từng xuất hiện chuyện đó.   

Nghĩ đến điểm này, không ít người nhìn Mạc Phàm với ánh mắt thương hại.   

- Tên nhóc này phải nếm mùi đau khổ rồi, Triệu Phi dạy dỗ không đơn giản như vậy, ha ha.   

Đinh Tuấn Kiệt, Tôn Thiến và mấy người biết chân tướng đều cười tươi lộ ra vui sướng khi người khác gặp họa.   

Trong đám người, một người nhìn thấy Mạc Phàm trong góc tường, sắc mặt thay đổi.   

Người này là Tôn Dương trong bữa tiệc đắc tội ông chủ Lỗ.   

Anh ta là chủ lực của đội bóng rổ, vốn ít khi tới quán Taekwondo.   

Hôm nay là ngày khai giảng, không ít học muội xinh đẹp nhập học, là lúc tốt nhất để những sư huynh như bọn họ thi thố tài năng.   

Trong bữa tiệc lần trước không tán được em nào, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội nắm lấy ánh mắt của học muội.   

Anh ta từng luyện Taekwondo, cũng là đai lam, vốn chuẩn bị chơi với Triệu Phi một lát, lộ mặt ở quán Taekwondo.   

Anh ta tự hiểu mình không phải là đối thủ của Triệu Phi, nhưng anh ta cho Triệu Phi thành viên dự bị của độituyển bóng rổ mười lá gan, cũng không dám làm anh ta chủ lực của đội bóng rổ mất mặt.   

Ai biết vậy mà Triệu Phi muốn dạy dỗ Mạc Phàm.   

Triệu Phi nói dạy dỗ anh ta còn không biết sao?   

- Tên nhóc này không muốn sống nữa sao?   

Tôn Dương mắng thầm.   

Thuộc hạ của Đường Long từng muốn đánh lén Mạc Phàm, ai cũng lưng hùm vai gấu, kết quả trộm gà không được lại mất nắm thóc, đã bị Mạc Phàm đánh bại hết.   

Nhất là trong đó còn có Hào ca, người kia bây giờ anh ta nghĩ lại cũng thấy sợ hãi, đặt trên sân bóng rổ tuyệt đối là Mạc Ninh, O’Neill.   

Nhưng cũng không thể làm được gì, đều bị Mạc Phàm một cước đá bay.   

Triệu Phi chỉ có đai lam Taekwondo, dùng Taekwondo anh ta không đánh lại được Triệu Phi, nhưng thực sự đánh nhau, Triệu Phi không hẳn thắng được anh ta.   

Cứ như vậy, còn khiêu chiến với Mạc Phàm.   

- Triệu Phi, cậu…   

Tôn Dương vội vàng tiến lên.   

Dù sao Triệu Phi cũng ở đội bóng rổ của bọn họ, bình thường quan hệ không tệ, thấy thế nào cũng nên nhắc nhở.   

Nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của Mạc Phàm, nói đến bên miệng lại nuốt xuống.   

- Ôi, Dương ca cậu cũng đến đây à.   

Triệu Phi nghe thấy Tôn Dương gọi anh ta, vội vàng nhìn qua, nhiệt tình nói.   

- Tôi đến đây xem, cậu đang bắt nạt người mới à, không hay lắm đâu.   

Tôn Dương lúng túng nói.   

Mồ hôi không ngừng chảy ra, sợ nhắc nhiều hơn sẽ xảy ra chuyện.   

- Chỉ dạy dỗ mà thôi, vậy mới có lợi với cậu ta, mấy động tác này quá phức tạp, tôi hướng dẫn cậu ta sẽ học nhanh hơn.   

Triệu Phi cười nói.   

Tôn Dương lau mồ hôi trên trán, người ta đánh nhau một cân mười cần gì cậu dạy?   

- Vậy cậu nhẹ chút, đừng bắt nạt người ta quá.   

- Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực.   

Triệu Phi không để ý nói.   

Tối đa chỉ đánh Mạc Phàm mặt mũi bầm dập, cho cậu ta một chút dạy dỗ nhỏ.   

Tôn Dương không nhiều lời nữa, liếc qua Mạc Phàm một cái, vội vàng đi vào trong đám người.   

Triệu Phi chỉ là thành viên dự bị của đội bóng rổ, không phải là nhóm anh em thân thiết của anh ta, sẽ không đáng để anh ta vì Triệu Phi mà đắc tội Mạc Phàm.   

Cho dù nói, chắc chắn Triệu Phi cũng không tin.   

Huấn luyện viên nhíu mày, tất nhiên là nhìn ra được tâm tư của Triệu Phi, cũng không để ý nữa.   

Loại chuyện này không hiếm lạ gì ở tiết Taekwondo, anh ta mở một mắt nhắm một mắt rất nhiều lần.   

Không vì chuyện gì khác, có ức hiếp mới có phản kháng, vậy mới có nhiều người lựa chọn học tiết Taekwondo hơn.   

Anh ta chỉ làm cho quá trình này nhìn có vẻ công bằng an toàn một chút.   

- Ra tay nhẹ một chút, đừng dọa cậu ta chạy.   

- Không thành vấn đề.   

Rõ ràng là Triệu Phi không lĩnh ngộ được ý của Tôn Dương, cười nói.   

Huấn luyện viên gật đầu, xoay người nói với Mạc Phàm:   

- Vị bạn học này, em nguyện ý cùng luyện tập động tác này với Triệu Phi hay không, nếu được Triệu Phi giúp đỡ, nắm giữ được tổ hợp động tác này, thi đai lục sẽ không thành vấn đề.   

Triệu Phi nhìn Mạc Phàm, trong mắt đều là đắc ý, khiêu khích nói:   

- Cơ hội hiếm có đó… Nếu cậu không muốn thì tôi dạy người khác!   

Mạc Phàm nheo mắt lại, nói:   

- Tôi không biết Taekwondo.   

- Thì em không biết, mới bảo Triệu Phi chỉ đạo thêm cho em.   

Huấn luyện viên cười nói.   

- Không phải là cậu sợ đau, không dám học Taekwondo đấy chứ.   

Triệu Phi cười khinh bỉ hỏi.   

Nếu sợ, sau này phải quản cái miệng mình cho tốt, trung học Đông Hải không phải là nơi để người nghèo hung hãn.   

Tôn Dương không nói gì, Triệu Phi xong rồi.   

- Sợ sao?   

Lông mày Mạc Phàm nhướng lên.   

- Khi luyện tập có thể đánh trả không?   

- Đánh trả sao?   

Triệu Phi cho rằng anh ta nghe lầm, xoay người cười nói với xung quanh:   

- Mọi người nghe thấy không, cậu ta muốn đánh trả?   

Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười.   

- Người Phi ca muốn đánh, ai có thể có đường sống đánh trả đây?   

- Phi ca, cậu cẩn thận một chút, nói không chừng người ta là cao thủ lánh đời, Hàng Long Thập Bát Chưởng là tổ truyền đó.   

Đinh Tuấn Kiệt trêu đùa.   

Triệu Phi là nhân vật minh tinh trong quán Taekwondo, có rất ít người có thể đánh thắng được anh ta.   

Vậy mà người này còn muốn đánh trả anh ta?   

Lúc trước có người cảm thấy đồng tình thương hại Mạc Phàm, thấy Mạc Phàm hung hãn như vậy, ấn tượng lập tức thay đổi.   

- Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, tên nhóc này thật ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng.   

- Đi lên đây, xem cậu ta đánh trả thế nào?   

Tuy nói đẳng cấp không đại biểu cho cái gì, nhưng so sánh thân thể Mạc Phàm và Triệu Phi, cũng kém rất nhiều, sao có thể là đối thủ của Triệu Phi được.   

- Cậu cứ việc đánh trả, nếu thật sự có bản lĩnh này, cho dù cậu đánh tôi tàn phế, tôi cũng không nói hai lời.   

Triệu Phi cười đắc ý nói.   

Quản không được nhiều như vậy, lừa gạt Mạc Phàm đi lên trước, rồi thu thập sau.   

- Anh thì sao?   

Mạc Phàm nhìn về phía huấn luyện viên.   

- Đương nhiên có thể đánh trả, nhưng ra tay nhẹ chút.   

Huấn luyện viên cười nói.   

Nửa câu trước là trả lời Mạc Phàm, nửa câu sau là nói với Triệu Phi.   

Đai lam với đai trắng, chắc chắn có thể đánh cho Mạc Phàm mất đai, còn đánh trả, không biết tự lượng sức mình.   

- Được rồi, như anh mong muốn.   

Mạc Phàm đi tới.   

Triệu Phi làm tư thế chuẩn bị, kêu một tiếng, bay vòng 360 độ xinh đẹp đạp về phía Mạc Phàm, tốc độ cực nhanh, tiếng gió phần phật ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng lực đánh tới.   

Một cái đạp này đánh ra, lập tức làm sắc mặt không ít học muội trắng bệch, nếu là bọn họ chắc chắn không tránh thoát.   

- Học trưởng Triệu Phi quá lợi hại, tên nông thôn này xong rồi.   

Đinh Tuấn Kiệt và Tôn Thiến ở trong đám người cũng là hai mắt lóe sáng, giống như đã nhìn thấy cảnh Mạc Phàm bị đánh bay.   

Nhưng đúng lúc này Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước xa, đánh vào người Triệu Phi.   

Một cú đánh này, sức lực toàn thân chen chúc từ bả vai ra.   

Triệu Phi chỉ cảm thấy như bị ô tô đụng phải, bay ra ngoài.