Thần Y Trọng Sinh

Chương 537




- Long Tổ?  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt.  

Kiếp trước hắn có hứng thú với những thế lực thần bí gì đó, ví dụ như Vampire, người sói, xác ướp, Ninja, thần linh, người ngoài hành tinh, vân vân.  

Hắn thường xuyên xem những tài liệu liên quan, Long Tổ cũng là một trong những đối tượng hắn cảm thấy hứng thú, cho nên có chút hiểu biết.  

Long Tổ là một tổ chức thần bí cổ xưa ở Hoa Hạ, đã tồn tại từ trước thời dựng nước, không do người cầm quyền khống chế, tồn tại vì an nguy của Hoa Hạ.  

Mỗi thành viên đều có bản lĩnh không giống người thường, có một số người võ công cao cường, cầm long phục hổ như giết chó.  

Có một số người có dị năng người thường không thể tưởng tượng được, thượng thiên nhập địa, hô phong hoán vũ, không gì không làm được.  

Thành viên Long Tổ thường xuyên xử lý một số chuyện siêu nhiên, ví dụ như yêu tà quỷ quái nổi loạn, dị tộc xâm lấn.  

Phàm là nhân tố nguy hiểm đến an nguy của Hoa Hạ, Long Tổ đều ra mặt can thiệp.  

Đương nhiên những chuyện này đều viết trong sách, còn Long Tổ có thật sự tồn tại hay không, thì không thể biết được.  

Không ngờ Long Tổ thật sự tồn tại, còn đến tìm hắn.  

Nhưng hình như hai thành viên Long Tổ này hơi yếu.  

Trong mắt hắn lóe lên lam quang, hắn nhìn về phía hai người, lông mày lập tức nhíu lại.  

- Phong ấn Cửu Long, hóa ra là như vậy.  

Long Nhược Tuyết có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, Giang Thành còn yếu hơn một chút, chỉ có Trúc Cơ trung kỳ, nếu Long Tổ chỉ có thực lực như vậy, đã không có quá nhiều giá trị tồn tại.  

Thông qua Thần Giám, lúc này hắn mới phát hiện trên người hai người đều có phong ấn, phong bế tu vi lại.Thực lực Giang Thành yếu, là vì thêm 9 tầng phong ấn, mà trên người Long Nhược Tuyết chỉ có 6 tầng.  

Hắn không hề xa lạ với phong ấn này, tên là phong ấn Cửu Long, mỗi tầng phong ấn sẽ hạ thấp gấp đôi thực lực của người bị phong ấn.  

Long Nhược Tuyết bị phong ấn 6 tầng, vẫn có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.  

Nếu mở phong ấn, chắc là đến Tiên Thiên trung kỳ.  

Còn Giang Thành bị phong ấn 9 tầng, cho nên ông ta lợi hại hơn Long Nhược Tuyết.  

Hơn nữa trên người Giang Thành giống như có năng lượng đặc biệt tồn tại, bị phong ấn cả tầng 10.  

- Mạc đại sư, kiến thức của cậu cũng quá nông cạn rồi?  

Long Nhược Tuyết thấy Mạc Phàm sửng sốt hồi lâu, cười đắc ý nói.  

- Tôi cần phải biết sao?  

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, cười khinh thường nói.  

Long Tổ thì sao chứ, đối với một số người không tiếp xúc tới Long Tổ, có lẽ còn có chút hiếu kỳ.  

Đối với Tu Tiên Giả tu luyện 500 năm ở Tu Chân giới như hắn, từng thấy chư thiên vạn giới, hàng tỉ sinh linh, sự tồn tại của Long Tổ căn bản không đáng nhắc tới, chỉ là một tổ chức được tạo thành bởi một số cao thủ và người thể chất dị thường thôi mà.  

- Mạc Phàm, cậu!  

Long Nhược Tuyết chỉ vào Mạc Phàm, tức đến mức giậm chân.  

Gia hỏa này đúng là đáng giận, cô ước gì có thể cởi bỏ phong ấn, đánh một trận với gia hỏa này, người nào thua người đó quỳ xuống li3m chân đối phương.  

- Mạc tiên sinh không biết cũng không sao, không biết Mạc tiên sinh có hứng thú gia nhập Long Tổ chúng tôi không?  

Giang Thành cười nói.  

- Vì sao lại đến tìm tôi, nếu chỉ vì tôi diệt Vu Thần Giáo, giải quyết phiền phức thay quân đội, vậy thì không cần.  

Mạc Phàm nói rất gọn gàng dứt khoát.  

- Cậu suy nghĩ nhiều rồi, Long Tổ chúng tôi đến tìm cậu, là vinh hạnh của cậu.  

Long Nhược Tuyết hừ lạnh, khinh bỉ nói.  

- Chúng tôi tìm Mạc tiên sinh, không phải vì chuyện Vu Thần Giáo.  

Giang Thành cũng không tức giận, cười nói.  

- Vậy vì chuyện gì?  

Mạc Phàm nhíu mày.  

Long Tổ sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm hắn, Giang Thành cũng không có lý do cúi người thấp như vậy.  

- Thứ nhất, thực lực của Mạc tiên sinh kinh người, quả thật là đối tượng Long Tổ chúng tôi chiêu mộ từ xưa tới nay, thứ hai, phủ đệ tiên nhân, Mạc tiên sinh hẳn là không xa lạ, nếu tôi nhớ không sai, Tôn gia, Liễu gia và Hắc Thị đều đã tới tìm Mạc tiên sinh.  

Mạc Phàm hơi híp mắt, vẻ mặt khẽ đổi.  

Một phủ đệ tu sĩ Kim Đan, vậy mà dẫn tới chấn động lớn đến thế.  

Tôn gia, Liễu gia, Hắc Thị, còn Long Tổ trước mắt nữa.  

- Vậy mà Long Tổ cũng cảm thấy hứng thú với nơi này?  

- Long Tổ chúng tôi không có hứng thú với nơi này, chỉ vì có nhiều người cảm thấy hứng thú với nơi này, cho nên Long Tổ chúng tôi mới phải nhúng tay.  

Nếu chỉ là Tôn gia và mấy gia tộc Hoa Hạ muốn đi vào phủ đệ tiên nhân, thật sự không có gì.  

Nhưng theo bọn họ biết, cao thủ Tiên Thiên kỳ trong ngoài nước đều nhìn chằm chằm nơi này.  

- Trong đó có thứ gì?  

Mạc Phàm tò mò hỏi.  

Một động phủ của tu sĩ Kim Đan kỳ mà thôi, bên trong không có thứ gì là không có khả năng.  

- Bí pháp Phá Toái Hư Không.  

Giang Thành nghiêm túc nói.  

Vì linh khí trên Địa Cầu rất loãng, mấy trăm năm qua chưa có ai đột phá đến Kim Đan kỳ, cũng là thần cảnh trong truyền thuyết.  

Một khi bước qua bước này, mới chân chính đi lên Kim Đan kỳ, tuổi thọ cũng dài đến 500 tuổi.  

Rất nhiều người nghĩ tất cả biện pháp, vẫn mắc kẹt cả đời ở cảnh giới Tiên Thiên, luôn không thể bước đến cảnh giới một bước lên trời này.  

Thậm chí còn có người đồn, thiên địa dĩ phong, thiên lộ dĩ đoạn, trên Địa Cầu đã không thể tiến vào thần cảnh.  

Hiện giờ bỗng nhiên xuất hiện một phủ đệ tiên nhân, những người dừng ở cảnh giới Tiên Thiên còn ngồi yên được sao?  

Lúc trước còn có Vạn Diệt Lao Lung chấn nhiếp cả rồng, Mạc Phàm đại chiến với Thiên Thành Diệt, phá giải được Vạn Diệt Lao Lung, lại dấy lên hi vọng cho những người này.  

Một khi trận pháp bên ngoài phủ đệ tiên nhân đến kỳ ngủ đông, đó là ngày những người kia tiến vào phủ đệ tiên nhân.  

Đến lúc đó, nhất định Hoa Hạ sẽ loạn.  

Mạc Phàm lắc đầu, con đường Phá Toái Hư Không vẫn còn đây, chỉ là tu sĩ trên Địa Cầu đi lầm đường mà thôi.  

- Các ông không muốn bí pháp Phá Toái Hư Không bị người khác lấy được sao?  

- Chúng tôi không có ý nghĩ xấu xa như thế, chúng tôi chỉ không muốn người uy hiếp đến an nguy của Hoa Hạ tồn tại, cậu có hiểu không?  

Long Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nói.  

- Có gì khác nhau sao?  

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười nói.  

- Sao cậu nói nhiều như vậy, nghĩ kỹ đi, nếu như nghĩ xong rồi thì nói, có không biết bao nhiêu người muốn tiến vào Long Tổ chúng tôi đâu.  

Long Nhược Tuyết khẽ nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.  

- Chỉ cần Mạc tiên sinh đồng ý gia nhập Long Tổ chúng tôi, sẽ có được quân hàm thiếu tướng Hoa Hạ, cậu có thể dựa vào thân phận này, tránh được rất nhiều phiền phức không cần thiết, người nhà của cậu cũng được Long Tổ chúng tôi bảo vệ.  

Giang Thành nói tiếp.  

Những lời này vang lên, Mạc Phàm nheo mắt lại.  

Hắn sắp phải đến Giang Nam tìm Tuyết Nhi, giải quyết chuyện Lâm gia, khiến hắn lo lắng là người nhà của hắn.  

Tiểu Vũ, Tiểu Ngọc và Chu Hiệt đều đến Trúc Cơ kỳ, nhưng nếu có cao thủ Tiên Thiên tìm tới cửa, ba bọn họ không thể bảo vệ mọi người chu toàn.  

Nếu có Long Tổ bảo vệ người nhà, trái lại sẽ khiến hắn yên tâm không ít.  

Còn phủ đệ tiên nhân, căn bản không đáng nhắc tới với hắn.  

- Quân hàm thiếu tướng, hình như cao hơn cô ta một chút.  

Mạc Phàm nhìn hai vạch ba sao trên vai Long Nhược Tuyết, thản nhiên nói.  

- Long Tổ chia làm bốn tiểu đội Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, mỗi tiểu đội cộng thêm đội trưởng có tổng cộng 8 người, thành viên đều có quân hàm thượng tá trở lên, đội trưởng là quân hàm thiếu tướng trở lên, quả thật Nhược Tuyết thấp hơn cậu một chút.  

- Nói như vậy, tôi còn là đội trưởng của cô ta.  

Mạc Phàm hơi bất ngờ nói.  

- Nhược Tuyết là thành viên tiểu đội Thanh Long, nếu cậu đồng ý gia nhập Long Tổ, cậu là Long Vương.  

Giang Thành giải thích.  

- Nói cách khác, cô ta phải nghe theo lệnh của tôi sao?  

Mắt Long Nhược Tuyết mở to, hai mắt gần như sắp phun ra lửa.  

Gia hỏa kia gia nhập Long Tổ, không làm rõ nhiệm vụ trước mặt, trái lại xác nhận quan hệ và quyền lợi cao thấp.  

- Dựa theo quy củ của Long Tổ, là như vậy.  

Giang Thành liếc mắt nhìn Long Nhược Tuyết một cái, cười nói.  

- Đợi một chút, tôi còn chưa đồng ý để cậu ta thành đội trưởng tiểu đội Thanh Long chúng tôi đâu?  

Long Nhược Tuyết vội vàng nói.  

Vừa rồi cô khiêu khích nhiều như vậy, nếu rơi vào tay Mạc Phàm, còn có trái cây ngon để ăn sao?  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy câu này, thản nhiên nói:  

- Nếu tôi là đội trưởng, vậy cô c ởi quần áo trước đi.