Thần Y Trọng Sinh

Chương 300




Thanh niên punk lấy túi bột phấn trong túi ra ném xuống đất.  

Bọn họ dã ngoại quanh năm, đều dùng bột phấn đuổi sói rắc xung quanh, loại bột phấn này không chỉ có thể phòng sói phòng dã thú, đối với rắn, côn trùng. chuột, kiến cũng có tác dụng, chỉ là hiệu quả tương đối ngắn, thường cách một khoảng thời gian phải rắc một lần nữa.  

Tuy nơi này có thôn xóm, nhưng khó đảm bảo đảm sói hoang đói khát sẽ không thừa dịp ban đêm mà đánh lén.  

Chỉ là túi trong tay anh ta không phải bột xua sói.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua túi bột trong tay thanh niên punk, nhíu mày, trong mắt hiện lên hàn quang.  

- Thế nào, đội mạo hiểm khác đã đồng ý rồi, còn thiếu đội hái thuốc các cậu thôi, đều là lão đại trong đội đứng ra thi, nếu cậu không được, có thể bảo vệ sĩ của cậu ra đấu.  

Thanh niên punk khinh miệt nói.  

Nhìn như cho Mạc Phàm cơ hội lựa chọn, thực ra là phá hỏng đường lùi của Mạc Phàm.  

Nếu Mạc Phàm để A Hào đứng ra, chắc chắn sẽ bị mọi người ở đây chê cười.  

- Tôi thấy cậu bảo vệ sĩ đứng ra là được, nếu không tối nay chỉ có cậu gác đêm thôi.  

- Đúng vậy...  

Vài người không có ý tốt bên cạnh thanh niên punk cười to.  

Bên này vừa cười to, mấy người đang uống rượu và khoác loác bên kia quay sang nhìn.  

Đám Gia Cát Nguyệt cũng cười, đợi xem trò hay.  

Tay chân Mạc Phàm đều nhỏ, cho dù cho cậu ta hai tay, cũng không chắc có thể thắng được mấy đội trưởng. Người có thể trở thành đội trưởng, mỗi người ít nhất phải lấy một chọi mười, sức lực tay há để một đứa bé so sánh được?  

Mạc Phàm chỉ có thể nhận sợ hay mất mặt, hai lựa chọn này đều không vẻ vang gi.  

A Hào nắm chặt tay, nổi giận đùng đùng nhìn đám thanh niên punk.  

Chu Trường Hoằng có vẻ bình tĩnh hơn, đám người này còn chẳng thắng được A Hào, lại cứ thích tìm Mạc Phàm người đáng sợ nhất trong số bọn họ. Một đám người không biết sống chết.  

- Các anh thật sự muốn thi sao? Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười nói.  

- Thế nào, cậu sợ à?  

Thanh niên punk cười đẩy khinh miệt nói.  

Đương nhiên bọn họ muốn thi rồi, bọn họ tới là muốn nhục nhã Mạc Phàm, thuận tiện thăm dò thân phận của Mạc Phàm luôn.  

- Sợ sao?  

Mạc Phàm cười, hắn không biết chữ này viết như thế nào rồi.  

- Các anh muốn chơi thì tôi chơi với các anh, nhưng gác đêm không thú vị lắm, hay là chơi lớn hơn một chút, thế nào? - Chơi lớn một chút sao?  

Mọi người đều mờ mịt, cho dù để A Hào thi thay cũng không chắc chắn có thể thắng, tiểu tử này muốn tự rước lấy nhục sao?  

- Lớn một chút thế nào, trái lại cậu nói thử xem.  

Thanh niên punk cười đắc ý nói.  

- Các anh không phải đội trưởng, có thể làm chủ được sao, bảo đội trưởng các anh đến nói với tôi đi, nếu các anh muốn thi thay đội trưởng của mình, tôi cũng có thể chơi với các anh.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói. Những lời này vừa vang lên, sắc mặt  

thanh niên punk, cùng với mấy đội trưởng vây quanh Gia Cát Nguyệt trầm xuống.  

Bọn họ muốn khiến Mạc Phàm đâm lao phải theo lao, trái lại những lời này của Mạc Phàm như tát mạnh vào mặt bọn họ. Nhất là Triệu Tân, chủ ý này là của anh ta, lúc này sắc mặt anh ta khó coi nhất.  

- Cậu muốn chơi lớn hơn, tôi chơi với câu.  

Triệu Tân đứng dậy, hào sảng nói.  

Gia Cát Nguyệt đang ở bên cạnh nhìn, đúng lúc có cơ hội thể hiện mình, anh ta cầu còn không được, sao có thể từ chối. Cho dù thi với vệ sĩ bên cạnh Mạc Phàm, anh ta cũng có 7, 8 phần nắm chắc, huống chỉ là thi với một tên tiểu tử. Nói không chừng Gia Cát Nguyệt thấy hợp nhãn, nhận hắn vào Gia Cát gia.  

- Tôi cũng chơi với cậu, cậu nói xem chơi thế nào đi.  

Phá Quân đội trưởng đội Tham Lang, lão đại của thanh niên punk cũng đứng dậy, hào khi vạn trượng nói.  

Vài người còn lại cũng lục tục đứng dậy.  

“Huýt huýt...” Mấy đội trưởng vừa đứng dậy, có mấy thuộc hạ của bọn họ cao giọng hò hét, có người thì huýt sáo. - Đội trưởng uy vũ khí phách. - Đè bẹp tiểu tử hung hãn này đi.  

Vừa rồi Mạc Phàm từ chối Gia Cát Nguyệt, bọn họ vẫn còn nhớ rõ, đúng lúc nhân cơ hội này báo thù thay Gia Cát Nguyệt.  

Thanh niên punk nhếch miệng, vẻ đắc ý hiện lên trên mặt lần nữa.  

- Tiểu tử, nghe thấy chưa, đội trưởng chúng tôi đồng ý rồi, theo cậu nên chơi thế nào, nói đi, cậu muốn chơi thế nào thì thế đó, đội trưởng của chúng tôi sẽ theo.  

- Rất đơn giản, không phải các anh tới đào bảo vật sao, ở chỗ tôi có Hà Thủ Ô trăm năm, nếu tôi thua tôi sẽ gác đêm, Hà Thủ Ô trăm năm này cũng thuộc về các anh.  

Mạc Phàm cho tay vào tông túi, lúc cho tay ra thì có thêm một Hà Thủ Ô màu tím den.  

Vừa lấy thứ này ra, không ít người lộ ra ánh mắt tham lam.  

Bọn họ là đội mạo hiểm chính quy, tất nhiên có nhãn lực hơn người, nếu không biết bảo bối thì đúng là mất mặt. Nhờ ánh lửa liền nhận ra Hà Thủ Ô này là thật hay giả.  

- Là Hà Thủ Ô trăm năm thật, còn là mọc hoang.  

Những lời này như sao băng rơi vào trong hồ nước tĩnh lặng, ánh mắt đám  

người nhìn Mạc Phàm lập tức thay đổi. Có người bắt đầu nghi ngờ thân phận của Mạc Phàm, Hà Thủ Ô 50 năm có thể bán với giá trăm vạn, Hà Thủ Ô trăm năm cũng phải ngàn vạn.  

Mạc Phàm có thể lấy ra Hà Thủ Ô trăm năm, tất nhiên thân phận không tầm thường.  

Ánh mắt không ít người cực nóng, giống như sói đói nhìn chằm chằm con dê béo.  

Bảo bối như vậy ở đây, chẳng khác nào đặt một miếng thịt trước mặt bầy sói đói.  

“A!” Triệu Tân và mấy đội trưởng đội mạo hiểm hít vào một hơi khí lạnh, trong mắt đều là cực nóng. Chỉ cần có một củ Hà Thủ Ô này, đủ để  

tất cả bọn họ tiêu xài một thời gian. Đôi mắt Gia Cát Nguyệt khẽ chớp, bên trong đều là bất ngờ.  

- Cậu, cậu chắc chắn dùng củ Hà Thủ Ô này đặt cược?  

Thanh niên punk nuốt nước bọt, nói chuyện có chút lắp bắp.  

Bình thường bọn họ cũng đánh bạc trợ hứng, tối đa chỉ là mấy vạn tệ. Vậy mà đứa bé nhỏ hơn bọn họ lấy ra mấy trăm vạn, ngay cả mắt đều không chớp một cái, quả nhiên đủ chơi lớn.  

- Tôi vô cùng chắc chắn, các người thì sao?  

Mạc Phàm nói. Hà Thủ Ô trăm năm này rất đáng tiền trong mắt những người này, ở chỗ hắn chỉ là đồ ăn của tiểu hồ ly.  

- Đương nhiên chúng tôi không có vấn đề, cậu đây là tặng quà cho đội trưởng chúng tôi, chắc chắn đội trưởng chúng tôi không có vấn đề gì, nhưng nếu cậu may mắn thắng, cậu có điều kiện gì? Vẻ mặt thanh niên punk khôi phục như thường, mở miệng hỏi.  

Mạc Phàm không có khả năng sẽ thắng, nhưng cứ phải rõ ràng trước, hỏi một chút cũng không sao.  

- Nếu tôi thắng, đội trưởng các anh phải bôi phấn đuổi sói này đi gác đêm, thế nào?  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói. Bột phấn đuổi sói chân chính có thể đuổi dã thú, thứ thanh niên punk cầm trong tay hoàn toàn ngược lại, là bột  

phấn hấp dẫn dã thú.  

Nếu là rắc những bột phấn này, những dã thú trong núi không dám lại gần sẽ bị hấp dẫn đến.  

Thực cho rằng dễ lừa y tiên bất tử hắn như vậy, không nhìn xem đạo hạnh của mình.  

Mạc Phàm vừa nói vậy, sắc mặt thanh niên punk và mấy đội trưởng trầm xuống.  

- Chuyện này...  

Bọn họ chấp hành nhiệm vụ ở ngoài quanh năm, đều biết bột phấn này là gì, chỉ là không ngờ Mạc Phàm có thể nhìn ra.  

- Không thành vấn đề, chúng ta bắt đầu di?