Thần Y Trọng Sinh

Chương 27




Tôi còn tưởng rằng thần y nào đến đây, hóa ra là Hạc lão ông, sao ông còn mặt mũi đến đây, không phải không có biện pháp sao, còn đến đây làm gì?

Ông cụ lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạc Duyên Niên nói.

Bộ dạng không coi ai ra gì, cũng không thèm liếc nhìn Mạc Phàm một cái.

Hạc Duyên Niên nhíu mày, giống như luyện thành thói quen, không có tức giận.

Ông cụ này tên là Thường Ngộ Xuân, lão Đông y rất nổi tiêng ở thành phố Đông Hải, truyền nhân của Ngũ Hành Châm.

Mấy năm nay hai người bọn họ luôn tranh giành danh hiệu thần y, Hạc Duyên Niên hơn một chút, lấy được vòng nguyệt quế.

Đối với danh hiệu này, ông cũng không để ý lắm, chỉ là hư danh mà thôi.

Nhưng Thường Ngộ Xuân không thoải mái như vậy, cho rằng thứ thuộc về ông ta bị đoạt, vẫn luôn ghi hận trong lòng.

Bất luận là gặp trong trường hợp nào, Thường Ngộ Xuân đều muốn đấu một trận với ông ta, nhất là gặp được lúc ông ta mất chỗ dựa, sẽ càng không bỏ qua.

Nhưng mấy năm trước Thường Ngộ Xuân vì bệnh nặng mà mai danh ẩn tích vài năm, không ngờ lại gặp ở Tần gia.

- Vì sao tôi không thể tới, tôi không có biện pháp, nhưng tôi mang người tới chữa bệnh cho Tần lão.

Hạc Duyên Niên vuốt râu nói.

- Mang người sao?

Lông mày Thường Ngộ Xuân nhướng lên, lúc này mới để ý tới Mạc Phàm, cười khinh thường, trong mắt đều là khinh bỉ.

- Đừng nói với tôi ông mời tên nhóc lông vàng này đến đây nhé?

- Không sai.

- Hạc lão, ông đúng là già rồi nên hồ đồ, mình không có bản lĩnh, vậy mà mang một đứa con nít đến Tần gia, nếu ông mang một người 7, 80 tuổi tôi còn tin chuyện này, ha ha…

Thường Ngộ Xuân cười mỉa.

Y đạo bác đại tinh thâm càng đến chỗ thâm sâu càng tinh thâm, muốn xứng với thần y không tôi luyện vài chục năm thì đừng mơ tưởng, cho dù có thiên phú cũng không được.

Tên nhóc này chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, ngay cả Hạc Duyên Niên cũng không chữa được bệnh, nếu tên nhóc con này có thể chữa được bệnh, heo mẹ đều biết leo cây.

Nghĩ vậy, ông ta lại thương xót cho Hạc Duyên Niên.

Người năm đó có thể thắng ông ta, không ngờ sớm như vậy đã trở thành ông già ngốc nghếch, bị một tên nhóc con lừa gạt.

Bên cạnh Hạc Duyên Niên, khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, không để ở trong lòng.

Y thuật đúng là cần thời gian tích lũy, nhưng nếu luận về thời gian học tập y thuật, thời gian Hạc Duyên Niên và ông già này học y cộng lại cũng không bằng một nửa y tiên hắn.

Người nào hồ đồ người nào thông minh, căn bản không cần giải thích.

Hắn nhắm mắt lại, vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí ở nơi này sung túc như vậy, tu luyện làm ít công to, tất nhiên không thể đi uổng công một chuyến.

Mạc Phàm bình tĩnh, Hạc Duyên Niên lại bị chọc tức.

- Ông mới là già rồi hồ đồ, cả nhà ông đều già rồi hồ đồ, nói cho ông biết tiểu hữu này tên là Mạc Phàm, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng hiểu biết về Cửu Tử Thần Châm rất cao, lát nữa ông sẽ biết.

- Cửu Tử Thần Châm sao?

Thường Ngộ Xuân nhìn thoáng qua Mạc Phàm, lập tức lắc đầu.

Tất nhiên là ông ta biết Cửu Tử Thần Châm, cũng từng thấy châm phổ bị tàn phá Hạc Duyên Niên gìn giữ.

Dựa theo miêu tả trên châm phổ, Cửu Tử Thần Châm có thể đưa người ta đến chỗ chết sau đó sống lại.

Nhưng cho đến bây giờ loại châm thuật này không được nhắc đến trong từ điển y học, bởi vì tàn phá không còn đầy đủ, một châm ra sai sẽ là thập tử vô sinh, nên chưa từng có ai thi triển, là thật hay giả còn khó phân biệt, bỗng nhiên xuất hiện một tiểu thần y tinh thông châm thuật này.

- Hạc lão đầu, ông thấy cậu ta dùng Cửu Tử Thần Châm cứu người không?

Khuôn mặt già nua của Hạc Duyên Niên đỏ lên:

- Không có!

- Nếu chưa từng thấy qua ông cũng dám dẫn cậu ta đến Tần gia, ông dám lấy Tần lão ra làm chuột bạch, ông không sợ nhỡ đâu là giả, Tần gia tìm ông tính sổ à?

- Hừ!

Hạc Duyên Niên hừ lạnh một tiếng:

- Lão Thường, ông đừng có nói linh tinh, Mạc tiểu hữu am hiểu Cửu Tử Thần Châm mà tôi không biết, sao có thể là giả được?

- Tôi thấy ông bị tên nhóc này lừa gạt không nhẹ.

Nghe thấy hai chữ ‘lừa gạt’, Mạc Phàm mở to mắt, lạnh lùng liếc nhìn Thường Ngộ Xuân một cái, trong mắt lóe lên ánh sáng, cuối cùng nhìn tay Thường Ngộ Xuân.

- Nếu tôi không có đoán sai, ông am hiểu Ngũ Hành Châm, nhưng không học được Ngũ Hành Châm đầy đủ, chỉ học được Kim Hành Châm Kim Châm Thứ Huyết và Mộc Hành Châm Vạn Mộc Hồi Xuân đúng không?

Mạc Phàm mở miệng nói, Hạc lão đứng một bên vuốt râu không nói lời nào, ngồi đợi Thường Ngộ Xuân kinh ngạc.

Lão già này thường xuyên tìm ông kiểm tra, còn luôn miệng nói ông hồ đồ, để cho ông ta nếm thử hương vị kinh ngạc đi.

Thường Ngộ Xuân sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ khác lạ, nhưng lập tức cười lạnh lùng.

- Nhóc con, cậu gạt được Hạc lão đầu chứ không gạt được tôi đâu, chỉ cần cậu gõ tên lão hủ trên Baidu, có thể biết được lão hủ là truyền nhân của Ngũ Hành Châm.

Thường Ngộ Xuân còn nói rất khí phách, giống như mình sẽ không mắc mưu đâu.

- Tôi biết Baidu, nhưng ông tên là gì?

Mạc Phàm bình tĩnh hỏi.

“Phốc!”

Hạc Duyên Niên lập tức bật cười.

Thường Ngộ Xuân trừng mắt, trong mắt sắp phun ra lửa, khuôn mặt già nua tức giận đến mức đỏ bừng.

- Hừ, tên nhóc không có tri thức, lão hủ họ Thường tên Ngộ Xuân, ngoại hiệu cải tử hồi sinh.

Thường Ngộ Xuân thở hổn hển nói.

Khóe miệng Mạc Phàm cong lên, đúng là người cũng như tên, thường ngu xuẩn.

- Thường ngu xuẩn lão tiên sinh đúng không, tôi nhớ kỹ tên này rồi, không cần tìm kiếm trên Baidu.

- Cậu…

Thường Ngộ Xuân tức đến mức sắp nôn ra máu, ông ta hít thật sâu mấy hơi, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.

- Đúng là tên nhóc nhanh mồm nhanh miệng, đừng tưởng rằng Hạc lão đầu mang cậu đến thì không cần lo lắng, nếu cậu thật sự biết Cửu Tử Thần Châm, có năng lực chữa khỏi bệnh cho Tần lão, tất nhiên tính vận khí của cậu tốt, nhưng nếu cậu không chữa trị được, có khả năng cả Hoa Hạ cũng không có chỗ cho cậu dung thân, Tần gia không phải nhà cậu có thể trêu chọc.

- Lão phu khuyên cậu nghĩ rõ ràng, người trẻ tuổi có chí hướng là tốt, nhưng phải có mức độ, học giỏi y thuật mới quan trọng, vận khí chỉ thiên vị khi cậu có bản lĩnh, chứ không phải chỉ tìm vận may.

- Hả…?

Mạc Phàm cười nhạt, cũng không tức giận.

- Cảm ơn nhắc nhở, tôi cũng tặng ông một câu, rảnh rỗi không có việc gì làm thì mát xa bắp đùi nhiều chút, mới có lợi cho thân thể của ông.

Thường Ngộ Xuân dễ nóng giận, mắt dễ bị đỏ, tưa lưỡi trắng bệch, rõ ràng là can hỏa vượng thịnh.

Mát xa bắp đùi chỉ có lợi cho ông ta chứ không có chỗ hại.

- Hừ, thân thể của lão hủ, lão hủ tự mình biết, không cần tên nhóc cậu quan tâm, cậu nên quan tâm đến mình ấy.

Thường Ngộ Xuân hừ lạnh một tiếng, không chút cảm kích.

Mạc Phàm cũng không nói nhiều, tuy hắn có ý tốt nhưng đối phương không nghe, nói nhiều cũng vô dụng.

Lúc này ba người đi từ trong phòng ngủ ra.

Bộ dạng hai người trong đó đã gần bốn mươi tuổi, một người mặc quân trang, toàn thân tỏa ra ý chí kiên cường, khí chất cường đại làm người ta có cảm giác không giận tự uy.

Một người khác có năm phần tương tự người kia, mặc tây trang xa hoa giá trị xa xỉ, khí chất kém hơn rất nhiều lần, hai người là lão đại Tần Chính và lão nhị Tần Trách của Tần gia.

Người thứ ba là bác sĩ Tây y già mặc áo dài trắng, đeo kính.

Ba người vừa đi ra, lập tức đi tới.

- Để mọi người đợi lâu rồi.

Thường Ngộ Xuân gật đầu, định trả lời, cuối cùng không nói gì.

- Không sao, Tần lão thế nào rồi?

Hạc Duyên Niên ân cần hỏi han.

- Tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tình hình kém hơn hôm qua nhiều, nếu không có biện pháp tốt, có khả năng không qua được một tuần.

Tần Chính trầm giọng nói, trên mặt lộ ra đau buồn.

Sắc mặt Hạc Duyên Niên trầm xuống, thở dài một hơi.

- Vị này là?

Tần Chính liếc nhìn một vòng, tầm mắt nhìn về phía Thường Ngộ Xuân, tò mò hỏi.