Thần Y Trọng Sinh

Chương 198




Kiếp trước hắn nhớ rõ superSARS gần như tăng trưởng theo lũy thừa, mỗi ngày trôi qua có hơn ngàn người bị lây bệnh.  

Lúc trước chỉ có hơn 1000 người bị lây, bây giờ ít nhất cũng phải hơn 6000 người?  

Tốc độ lây bệnh như thế, cho dù thị trưởng Sở ngồi yên, thủ đô cũng không ngồi yên.  

Dù sao SARS nửa năm mới có hơn 5000 người bị lây bệnh, lúc này superSARS mới xảy ra một tuần, quy mô đã vượt qua SARS.  

Hắn rời khỏi phòng, đi xuống cầu thang đến phòng khách.  

Sở Kinh Ngữ nhìn thấy hắn, vội vàng qua đón, trên mặt đều là lo lắng.  

Đi cùng ông ta là một người thanh niên mặt lạnh đeo kính, bộ dạng cao cao tại thượng, khiến cho người ta có cảm giác không dễ gần.  

- Thị trưởng Sở đến đây tìm tôi có chuyện gì thế?  

Mạc Phàm bình tĩnh hỏi.  

- Bác sĩ Mạc, bây giờ cậu rảnh không, nếu như có rảnh, hi vọng bác sĩ Mạc có thể đến bệnh viện với tôi một chuyến.  

Sở Kinh Ngữ vô cùng khách sáo nói.  

- Đến bệnh viện làm gì, những chuyện tôi đồng ý với các ông tôi đều làm xong rồi đúng không?  

Mạc Phàm dựa vào lan can cầu thang, lạnh nhạt nói.  

Hắn đồng ý chữa trị superSARS, đã chữa trị, Tứ Tham Thang cũng sản xuất lượng lớn, chỉ là bọn họ không cần mà thôi, còn lại không phải chuyện của hắn.  

Sắc mặt Sở Kinh Ngữ hơi trầm xuống, lộ ra khó xử, ông ta còn chưa mở miệng, người mặt lạnh bên cạnh đã xen miệng vào, lạnh lùng chất vấn:  

- Cậu nói đã làm xong rồi, vậy những người này uống thuốc của cậu bị suy tim là sao đây?  

Giọng điệu nói chuyện không khác thẩm vấn phạm nhân.  

Mạc Phàm nhíu mày, mắt phát lạnh.  

- Suy tim?  

Hắn dùng Tứ Tham Thang cứu một đất nước, cho dù thêm 31 dược liệu vào trong, cũng không có bất luận ảnh hưởng gì với người bệnh.  

Sao có thể dẫn đến suy tim?  

- Anh là ai?  

Mạc Phàm nhìn chằm chằm người mặt lạnh hỏi.  

Hắn không biết người này, vừa tới đã tràn đầy địch ý với hắn.  

“Hừ!” Người mặt lạnh hừ lạnh một tiếng, không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạc Phàm.  

Cho dù là Sở Kinh Ngữ khi nói chuyện với anh ta cũng vô cùng khách sáo, nhưng tên nhóc này lại rắm thúi như thế.  

- Bác sĩ Mạc, vị này là người tỉnh Giang Nam phái tới, Trần Húc trưởng khoa Trần đặc biệt tới phụ trách superSARS.  

Sở Kinh Ngữ cẩn thận giới thiệu.  

Chức vị của Trần Húc này không lớn bằng ông ta, nhưng là người của tỉnh phái tới, cho dù là ông ta cũng phải cẩn thận ứng phó.  

- Hả…?  

Mạc Phàm nhướn mày, không thèm để ý liếc Trần Húc một cái, sau đó không để ý đến anh ta, dời mắt nhìn Sở Kinh Ngữ.  

- Người bệnh suy tim là sao?  

- Là như thế này…  

Sở Kinh Ngữ giải thích tường tận.  

Sau khi Mạc Phàm chữa khỏi cho người bệnh, tình hình người bệnh chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, bệnh viện tiến hành một đống lớn kiểm tra, kết quả kiểm tra không tệ, trong cơ thể người bệnh không còn virus superSARS nữa.  

Ai biết ngày hôm qua uống Tứ Tham Thang tất cả người bệnh xuất hiện triệu chứng suy tim.  

Trong đó một người nhà người bệnh nhà có chút bối cảnh, hoài nghi bệnh viện lấy người bệnh làm chuột bạch, trực tiếp báo cáo lên tỉnh.  

Hơn nữa người nhà người bệnh tuyên bố, nếu không điều tra rõ ràng, sẽ công bố chuyện này lên mạng.  

Cho nên tỉnh Giang Nam nhanh chóng phái Trần Húc đến điều tra chuyện này, thuận tiện đẩy mạnh công tác giảm bệnh truyền nhiễm.  

- Hóa ra là như vậy.  

Mạc Phàm hiểu ra.  

Trách không được ba ngày nay không có tin tức Tứ Tham Thang truyền ra, hóa ra là có người đang giở trò.  

Nghĩ vậy mắt hắn phát lạnh.  

Nếu vẫn chưa từ bỏ ý định, vậy thì khiến bọn họ hoàn toàn chết tâm.  

- Tôi đi với các ông, đến nơi các ông sẽ biết được chân tướng.  

- Tốt nhất là như vậy, nếu không mặc kệ cậu là ai cũng phải chịu trách nhiệm.  

Trần Húc lạnh lùng nói.  

Mạc Phàm không nhiều tuổi đã ở biệt thự như vậy, chắc chắn có bối cảnh không nhỏ.  

Nhưng bối cảnh dù lớn, cũng không bằng chuyện bệnh dịch.  

Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn Trần Húc một cái.  

- Vậy tôi cũng nhắc nhở anh một câu, tốt nhất anh nên câm miệng lại, nếu không tôi không dám cam đoan anh có thể ra ngoài.  

Thực sự cho rằng hắn chỉ là đứa bé ba tuổi, con mèo con chó cũng có thể giương oai trước mặt hắn sao?  

Đường đường là người của tướng quân khai quốc cũng bị hắn giam trong sương mù bốn ngày, đói nửa sống nửa chết, sau đó vẫn không tránh khỏi tướng quân khai quốc tự mình tới cứu, một người trong tỉnh phái tới dám hung hãn trước mặt hắn?  

Sương mù không giam được Lạc Phi, nhưng thừa sức giam được Trần Húc.  

- Cậu nói cái gì?  

Trần Húc nhướn mày, lửa giận xuất hiện.  

- Trưởng khoa Trần, bác sĩ Mạc, chuyện lớn quan trọng hơn, đừng tổn thương hòa khí.  

Sở Kinh Ngữ vội vàng khuyên.  

- Đợi đấy.  

Trần Húc trừng Mạc Phàm một cái, không so đo với hắn nữa.  

Chuyện này do anh ta phụ trách điều tra, nếu để anh ta điều tra ra thuốc của Mạc Phàm có vấn đề, xem anh ta thu thập tên nhóc này thế nào, cho dù có bối cảnh cũng đừng nghĩ đến chuyện anh ta bảo vệ.  

Dù sao còn nhỏ tuổi như thế, cậu ta không có khả năng chữa khỏi superSARS.  

Sở Kinh Ngữ liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy thất vọng, Mạc Phàm vẫn còn tuổi trẻ khí thịnh, không kìm nén được tức giận, đắc tội Trần Húc, thực sự không có lợi với cậu ta.  

Ba người rời khỏi biệt thự, ngồi lên một chiếc xe jeep đến bệnh viện.  

Không lâu sau, liền đến khu phòng bệnh cách ly của bệnh viện nhân dân số một thành phố Đông Hải.  

Trong phòng bệnh có không ít người tụ tập, người nhà người bệnh, Hoàng Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài, Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân cũng nghe tin tới, trên mặt đều là lo lắng.  

Không lâu sau Lạc Anh cũng đi đến, Lạc Minh theo phía sau, nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy địch ý.  

Cùng đến đây còn mấy cảnh sát.  

- Bác sĩ Mạc, người bệnh và người nhà người bệnh đều ở đây, cậu giải thích đi.  

Trần Húc lạnh lùng nói.  

Hoàng Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài từng gặp Trần Húc, nhìn thấy Trần Húc có thái độ này với Mạc Phàm, hai người nhìn nhau cười.  

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, nhìn về phía người bệnh kia.  

Hắn có chút ấn tượng với người này, là người thứ ba dùng Tứ Tham Thang, tố chất thân thể tốt hơn tám người bệnh khác một chút, sau khi uống xong Tứ Tham Thang, là người thấy hiệu quả nhanh nhất, không lâu sau tỉnh lại từ hôn mê.  

Nhưng lúc này khuôn mặt người bệnh không có chút huyết sắc nào, giống như vừa xuất huyết nhiều, thở bằng miệng, hữu khí vô lực.  

Bên cạnh còn treo túi máu, đang truyền máu cho anh ta, dù vậy tim anh ta vẫn đập 150, nhanh hơn người bình thường rất nhiều.  

Nhìn thấy bộ dạng này của người bệnh, mắt hắn hơi híp lại.  

- Thần giám!  

Lang quang lóe lên trong mắt hắn người bình thường khó mà phát hiện, nhìn người bệnh từ đầu đến chân.  

Một phút sau, lúc này lam quang mới tản ra, trầm ngâm xuất hiện trong mắt hắn.  

Lữ Hữu Tài thấy Mạc Phàm không nói gì, khóe miệng nhếch lên, cười nham hiểm.  

- Bác sĩ Mạc, không phải trưởng khoa Trần bảo cậu cho người bệnh công đạo sao, cậu không bắt mạch, cũng không hỏi tình hình của người bệnh, cậu chuẩn bị giải thích thế nào đây?  

Hoàng Đào Nhiên cười theo, mắt nhìn Mạc Phàm đầy trêu tức, giống như muốn nói:  

- Lần này xem cậu làm sao bây giờ?  

Không muốn công danh lợi lộc, vậy thì ngây ngốc trong nhà giam đi.  

Nếu không thể giải thích được, cảnh sát ở cửa sẽ dẫn cậu ta đi.