Thần Y Trọng Sinh

Chương 155




- Nhóc con, tuổi trẻ khí thịnh là tốt, nhưng quá kiêu ngạo dễ ngã chết, bây giờ hối hận còn kịp.  

Hội trưởng hội giám định Ngọc Thạch ngồi bên cạnh Mạc Phàm cười mỉa nói.  

- Hối hận? Ha ha.  

Mạc Phàm cười, y tiên bất tử hắn sẽ hối hận sao?  

- Bác sĩ Mạc, thôi đi.  

Tần Trách cau mày, cũng khuyên.  

Nhỡ đâu Mạc Phàm không nói ra được vấn đề gì, chắc chắn Lý Hưng sẽ ép cậu ta ăn tàn thuốc.  

Dù sao Mạc Phàm cũng cứu cha ông ta, cho dù đại ca đã đưa thẻ chí tôn Tần gia cho Mạc Phàm, nhưng vẫn là ân nhân của Tần gia.  

Ông ta có thể thất lễ với Mạc Phàm, nhưng không thể để người cầm thẻ chí tôn Tần gia bị người ta bắt nạt.  

Mạc Phàm cười đứng dậy, đi đến trước khối linh thạch, cũng không thèm để ý khối linh thạch này.  

- Sở dĩ tảng đá này có thể tỏa ra linh khí vì trên đó có hai trận pháp, Tụ Linh Trận và Âm Dương Chuyển Hoán Trận, Tụ Linh Trận là tụ tập linh khí, nếu để ở trong nhà, chắc chắn linh khí sẽ đậm hơn những nơi khác một chút, có lợi với thể xác và tinh thần.  

- Âm Dương Chuyển Hoán Trận, tụ mà thịnh, thịnh lâu nhưng lại suy, trận pháp này thích hợp điều tiết âm dương, duy trì linh khí ở một vị trí thích hợp, xoay chuyển âm dương tụ linh, nghịch chuyển âm dương có thể tỏa linh khí, vừa tỏa ra linh khí là nghịch chuyển âm dương.  

- Ngoại trừ hai trận pháp này ra, trên tảng đó còn có một Ích Tà Trận, có thể làm người ta tránh bị tà vật quấy nhiễu, có thể ích tà tránh dữ.  

Mạc Phàm thao thao bất tuyệt.  

Lúc hắn mở miệng nói, mắt không ít người thay đổi.  

Ngay cả Chu Trường Hoằng cũng khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, tên nhóc này có chút hiểu biết, mạnh hơn Trần đại sư nhiều.  

Có thể nhìn ra được trận pháp trong linh thạch, cùng với pháp thuật ông ta sử dụng.  

Lý Hưng hơi sững sờ, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.  

- Đại sư, cậu nói những chuyện này có ích lợi gì, vẫn không ngăn được cậu phải ăn hết tàn thuốc.  

Vương Thiên Tước cười mỉa nói.  

Bảo Mạc Phàm đi lên không phải phân biệt linh thạch này, mà để ông ta xoi mói.  

Những lời Mạc Phàm nói nhìn như có đạo lý, nhưng cũng không phải không có kẽ hở.  

Tác dụng của linh thạch này mọi người đều nhìn thấy, trước khi bắt đầu bán đấu giá linh thạch, đã có giới thiệu qua rồi, linh thạch này có thể tàng phong tụ thủy, phòng tránh việc xấu, dưỡng sinh.  

Dựa vào mấy điểm này, chỉ cần hơi động não một chút, có thể tập hợp lại những lời Mạc Phàm nói, không khó chút nào.  

Mạc Phàm cười không thèm để ý, tiếp tục nói:  

- Nhưng tảng đá này giống hệt với những vật phẩm bán đấu giá lúc trước, chỉ là tốt mã dẻ cùi, không chịu nổi trọng dụng, bởi vì nó chỉ là tảng đá bình thường, căn bản không thể sử dụng lâu dài.  

Tảng đá này có khắc trận pháp đơn giản, xem như là pháp khí cấp thấp.  

Nhưng nguyên liệu pháp khí vô cùng hà khắc, nếu sử dụng nguyên liệu bình thường, dùng không lâu sẽ nứt ra, tảng đá này là như vậy, các vật phẩm bán đấu giá lúc trước cũng thế.  

Tất cả chuyện này đều là âm mưu.  

Những lời này vừa nói ra, trong phòng VIP lộ ra vẻ hoảng sợ.  

Đám người vừa rồi còn đắc ý tươi cười lập tức cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin, nhất là Lý Hưng và Chu Trường Hoằng.  

Mắt hai người lóe lên ánh sáng lạnh, hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Phàm.  

- Bị tên nhóc này nhìn thấu, làm sao có thể, loại chuyện này làm vài lần đều không bị vạch trần, lại bị một tên nhóc đâm thủng sao?  

Vật phẩm bán đấu giá cho dù là đồ cổ, Ngọc Thạch, dược liệu, thậm chí là linh thạch cuối cùng đều có vấn đề.  

Trải qua Chu đại sư tu bổ ngụy trang, người bình thường căn bản không nhìn ra được, cho dù nhìn ra, đã mua đồ rồi không thể trách bọn họ.  

Bị bọn họ lừa cũng không dám tìm bọn họ gây phiền phức, dù sao cũng là hội đấu giá, mình nhìn nhầm không thể trách người khác.  

Cũng sẽ không để lộ với người ta, mất tiền thì được, mất mặt thì thôi.  

Ông ta dùng loại phương pháp này kiếm được không ít tiền ở cách thành phố xung quanh, còn chưa thất thủ bao giờ.  

- Không thể nào, đồ chúng ta lấy được đều là giả sao.  

Có người hỏi.  

Ông ta lấy không ít đồ, mấy ngàn vạn ném ra ngoài.  

Nếu đều là giả, chẳng khác nào nói ông ta dùng mấy ngàn vạn mua một đống rác rưởi về.  

- Cậu nói linh tinh, cậu nghĩ mắt chúng tôi mù hay sao?  

Vài vị “đại sư” nổi giận nói.  

Mấy thứ này đều được bọn họ giám định rồi, Mạc Phàm nói mấy thứ này đều là giả, không khác gì tát mạnh vào mặt bọn họ.  

Thấy mọi người đều nghi ngờ, sắc mặt Lý Hưng và Chu Trường Hoằng mới dịu đi chút.  

- Nhóc con, không muốn ăn tàn thuốc còn chưa tính, dám vu oan tôi như vậy hả?  

Lý Hưng cười mỉa nói, nửa uy hiếp nửa châm chọc.  

- Nhanh đuổi tên ranh con này ra đi, ở trong này nói bừa, muốn làm lòng người hoảng sợ sao, một tên nhóc học sinh trung học biết rắm chó gì.  

Lưu lão hơi khó chịu nói.  

Tên nhóc này ầm ĩ một lát, trong lòng ông ta bắt đầu không yên.  

Ở đây chỉ có Tần Trách nhướn mày, nhìn Mạc Phàm đầy nghi ngờ.  

Mạc Phàm tới đây chủ yếu là đấu giá đồ, nhưng không đấu giá một món nào, còn khuyên ông ta đừng nên đấu giá.  

Nếu không phải những vật phẩm đấu giá này có vấn đề, sao Mạc Phàm có thể bình tĩnh như vậy.  

Hơn nữa từ lúc bắt đầu hội đấu giá này đã lộ ra kỳ lạ, đám người kia vì mất tiền mới không muốn tin tưởng là giả, ông ta không lấy một món nào, nên có thể nhìn thấy rõ ràng.  

Chắc chắn hội đấu giá này có vấn đề.  

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, không để ý đám người bị lừa gạt này, nhìn Chu Trường Hoằng cười mỉa nói:  

- Những ai đấu giá được đồ trở về thử nghiệm xem, trái lại linh thạch này có thể thử nghiệm bây giờ, sử dụng hai lần nữa, chắc sẽ thành một đống đá vụn, tôi nói không sai chứ, Chu đại sư.  

Mạc Phàm vừa dứt lời, có người không phục kêu lên:  

- Chu đại sư, thử lại 3 lần đi, để cho tên nhóc con này hoàn toàn hết hi vọng, đi ăn tàn thuốc.  

Lông mày tuyết trắng của Chu Trường Hoằng nhíu chặt lại, bỗng nhiên sát khí lộ ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, mãi mà không ra tay.  

Linh thạch này đừng nói sử dụng ba lần, sử dụng hai lần sẽ tự động vỡ.  

Người xung quanh thấy Chu đại sư không chịu ra tay, vẻ mặt chậm rãi tiu nghỉu, nhìn Chu đại sư và Lý Hưng đầy quái dị.  

- Lý Hưng, chuyện này là sao đây, cậu đừng nói cho chúng tôi biết, những thứ chúng tôi lấy được tối nay đều như lời đại sư này nói, là giả?  

Lưu lão đập bàn, tức giận nói.  

Nếu là thật, vì sao không dám thử, chắc chắn có quỷ.  

- Chuyện này còn phải hỏi sao?  

Mạc Phàm cười mỉa nói.  

Lúc trước hắn cảm thấy kỳ lạ, bán đấu giá tiến hành một phần ba, hắn liền hiểu rõ.  

Rõ ràng là ván cờ Lý Hưng và Chu đại sư này bày ra, tới vơ vét tiền của những phú hào kia.  

Hắn vốn không định vạch trần, thương trường như chiến trường, cho đến bây giờ đều như vậy, anh ngu tôi gạt, thua cũng không trách được ai, ai biết Lý Hưng lại lên tiếng bảo hắn giám định linh thạch.  

Vốn chỉ là bọt khí, nhưng lại dám đụng vào họng súng, không biết sống chết.  

- Lần đấu giá này muốn một tay giao tiền một tay giao hàng, giá khởi điểm còn thấp như vậy, hóa ra là thế.  

Một ông chủ tức giận nói.  

Cho dù đám người này rơi vào trong hố, nhưng cũng không phải là người ngu, lập tức hiểu ra.  

Trong phút chốc, ngoại trừ Vương Thiên Tước và một lão giả mặc trang phục thời Đường, gần như tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Hưng và Chu đại sư, vô cùng phẫn nộ muốn bọn họ cho một câu trả lời.  

Sắc mặt Lý Hưng rất hung ác, ông ta vốn định kích Tần Trách, để Tần Trách đấu giá linh thạch kia, hố Tần Trách số tiền lớn.  

Ai biết lại kích Mạc Phàm ra, hơn nữa người trẻ tuổi này còn có mắt nhìn.  

Lần này chơi lớn rồi.  

Chu Trường Hoằng ở bên cạnh nheo hai mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.  

Khối linh thạch này mới ra giá đã lên tới 5000 vạn, cuối cùng không chỉ 2 triệu, có thể lên tới nhiều tỷ, nhiều tiền như vậy cứ thế mà không còn.  

- Nhóc con, cậu phá hỏng chuyện lớn của tôi, vậy lão phu sẽ giết cậu.  

Chu đại sư lạnh lùng nói, giọng nói như từ địa ngục Cửu U tới.  

Gió lạnh lập tức nổi lên, áo bào của ông ta lay động lần nữa.