Thần Y Toàn Năng

Chương 8: C8: Cái này




“Sau này thành Thanh Châu sợ là có biến hóa lớn!" Hàn Vân Hải cười khẽ:" “Người này theo ai thì kẻ đó có được thiên hạ!”

“Con chưa bao giờ thấy sư phụ đánh giá người khác cao vậy đâu, xem ra thời thế ở thành Thanh Châu sắp thay đổi rồi!”

Tiểu Bạch Long vẻ mặt trịnh trọng, cảm thấy thật là may mắn, hôm nay hắn dở chứng đi sớm nên kịp thời xử lý chuyện của Trương lão tam, nếu không e là cả hắn cũng phải chịu liên luỵ.

"Môn chủ, người cũng đâu phải là người hẹp hòi, hôm nay lễ vật người đưa qua đều là một ít đồ dùng sinh hoạt, cũng không giống phong cách của người." Đại Trang lúng túng nói: "Như vậy có hơi keo kiệt hay không? Dù sao tiên sinh là người môn chủ muốn chào mời.”

“Cậu suy nghĩ đơn giản quá!” Hàn Vân Hải hút xì gà: "Tôi nếu cầm quà tặng quý giá, Lục tiên sinh sẽ không nhận đâu, ngược lại, nếu đưa tặng cậu ấy đồ vật mà bình thường có thể dùng được, khả năng cao là cậu ấy sẽ nhận!"

“Môn chủ suy nghĩ thấu đáo!" Đại Trang liên tục gật đầu.

Sắc trời dần dần ảm đạm, ở trong nhà gỗ nhỏ, sau khi Lục Phàm châm cứu qua một lần, Lâm Khả Nhi mới tỉnh lại, nhìn qua thì thấy cô đã khỏe hơn nhiều.

“Anh Lục Phàm, vừa rồi là anh chữa bệnh cho em?" Lâm Khả Nhi trìu mến nói.

“Đúng vậy!” Lục Phàm mỉm cười: "Sau này có anh ở đây, em sẽ không bị bệnh nữa!"

“Nhưng chẳng biết vì sao mỗi tháng em đều phát bệnh mấy lần, hơn nữa lần nào cũng sẽ ngất xỉu." Lâm Khả Nhi suy yếu nói.

“Cái này......”

Lục Phàm xấu hổ cười, nhưng cũng không nhiều lời, loại chuyện này khó có thể mở miệng, Lâm Khả Nhi chính là cơ thể cực âm, trừ phi cùng anh quan hệ nam nữ, mới có thể triệt để trị tận gốc căn bệnh này của cô.

Bất quá, loại chuyện này cũng không thể tùy tiện nói, Khả Nhi vẫn là cô gái ngây thơ, Lục Phàm phải kiêng dè.


“Khả Nhi, nếu không có Tiểu Phàm ở đây, hôm nay con gặp nguy hiểm rồi." Bà Quế Hoa bưng canh hoa quế đi tới: "Con mau uống canh hoa quế này đi.”

Lâm Khả Nhi gật đầu, chậm rãi uống, bên ngoài bỗng nhiên sấm sét vang dội, trời đổ mưa to như trút nước, căn nhà gỗ nhỏ trong cơn mưa lớn trông có vẻ yếu ớt cô độc.

"Nếu trời cứ tiếp tục đổ mưa lớn như thế này thì chẳng mấy mà cái xóm này ngập mất.” Bà cụ lo lắng nói: "Chờ bà kiếm được tiền, nhất định đổi chỗ để các con sống tốt hơn!"

"Bà nội yên tâm, chuyện này giao cho con đi!" Lục Phàm nghiêm túc nói: "Dù sao con cũng không thể ăn không ở không, bà nội tuổi cũng đã lớn, giờ người cứ ở yên hưởng phúc là được."

“Tiểu Phàm, nghe được lời con nói như vậy là bà đã thấy đủ rồi. "Bà Quế Hoa cười nói: "Sau này các con chính là người thân nhất của bà.”

Lâm Khả Nhi trịnh trọng gật đầu, rúc vào trong lòng bà nội, kỳ thật cô biết, cô là được bà Quế Hoa nhặt về nuôi, nhưng nhiều năm nay bà nội đã đối xử với Lâm Khả Nhi như cháu gái ruột, yêu thương cô, vất vả kiếm tiền để cô được ăn học đầy đủ, tất cả những thứ này cô đều ghi nhớ rõ.

Đợi đến sáng sớm hôm sau, sau khi ăn cháo xong, Lục Phàm đạp xe đạp đèo Lâm Khả Nhi đến trường học.

Vừa mới đi tới trường học đã gây ra một trận xôn xao ồn ào, rất nhiều người nhìn về phía Lục Phàm, thậm chí còn chỉ trỏ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Khả Nhi mỉm cười xuống xe: "Anh Lục Phàm, em đã đến trường rồi!"

Lục Phàm gật đầu, đưa xe đạp cho Lâm Khả Nhi: "Vậy em vào đi, đợi tan học anh tới đón em!"

Lâm Khả Nhi hạnh phúc gật đầu, đẩy xe đạp đi vào trong trường mình.

“Đây không phải là hoa khôi bình dân của trường mình sao? Sao lại để con trai đèo đến trường thế?”


.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Chậc cứ tưởng cô ta không có tình cảm cơ hoá ra cũng không phải như vậy! Lâm Khả Nhi từ trước đến nay luôn xa cách với người khác, không biết có bao nhiêu thiếu gia nhà giàu muốn bao cô ta nhưng đều bị từ chối, không nghĩ tới cô ta lại coi trọng một thanh niên nghèo.”

"Có thể đây chính là điển hình cho câu nói nổi tiếng trong truyền thuyết!"

Ở cổng trường không ngừng có tiếng nói chuyện, thảo luận ồn ào, tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhưng lỗ tai Lục Phàm rất thính, có thể nghe được rõ ràng.

Nhìn bóng lưng Lâm Khả Nhi đi vào, Lục Phàm trợn mắt: "Xem ra hôm nay mình bị người ta dùng làm bia đỡ đạn!"

Đang lúc hắn chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy vài tên thanh niên đi tới trước mặt: "Mày là cái gì của Lâm Khả Nhi?"

Thanh niên cầm đầu kiểu tóc thời thượng, một thân âu phục, dáng vẻ có chút quý phái, trên tay mang đồng hồ đến từ thương hiệu nổi tiếng.

“Tao là anh trai em ấy!" Lục Phàm nhún vai nói: "Có vấn đề gì sao?”

"Đừng ở chỗ này nói nhảm, tao chưa từng nghe nói cô ta có anh trai!" Tần Hoài An lạnh lùng nói: "Con nhỏ đó là đứa tao đang tia, hiểu ý của tao không?"

Thanh niên vừa dứt lời, xung quanh không ít người vây quanh, chuẩn bị xem kịch hay.


Tần Hoài An được xưng là Tần thiếu gia, ở đại học Thanh Châu cũng có tiếng nói nhất định, hắn vốn là phú nhị đại, luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt.

“Xin lỗi nha chứ nói gì đếch hiểu!” Lục Phàm cười khẽ bỏ đi về phía trước, đừng nói mấy người này, cho dù có đến hơn mười người nữa, anh cũng sẽ không để bọn này ở trong mắt.

“Không biết điều!”

Tần Hoài An sờ sờ đồng hồ đeo tay, mấy nam sinh bên cạnh liền tiến lên ngăn cản Lục Phàm, muốn động tay động chân với Lục Phàm, lại bị Lục Phàm liên tục đấm ngã xuống đất.

Tần Hoài An nhíu mày: "Không ngờ là người luyện võ, đúng là có bản lĩnh!”

"Có bản lĩnh hay không không quan trọng, bất quá có vài người mày không nên động, như Lâm Khả Nhi chẳng hạn." Lục Phàm mỉm cười: "Tao không thích nghe tên của em gái tao từ trong miệng mày nên về sau mày tuyệt đối đừng gọi, đừng nói tên em tao nữa!"

“Mày đừng cuồng vọng!”

Tần Hoài An cởi áo khoác, đi về phía Lục Phàm, hắn chính là cao thủ đai đen, nên ở đại học Thanh Châu mới có nhiều đàn em theo hắn như vậy.

“Quả nhiên là người đẹp nào cũng có độc, thằng nhãi kia sắp tiêu rồi!”

“Chắc là vậy! Tần Hoài An là cao thủ đai đen, hắn mấy năm liền đạt quán quân Taekwondo tại đại học Thanh Châu đó!”

Cửa đại học người đông như nêm cối, không ít người đang bàn tán, nghị luận sôi nổi, thậm chí có người còn lo lắng.

Bốp…

Lúc mọi người vẫn bàn tán khí thế, Lục Phàm cũng đã ra tay, một quyền đấm vào mặt Tần Hoài An. Bị bất ngờ không kịp đề phòng, Tần Hoài An ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra máu tươi.

Bầu không khí đột ngột im bặt, mọi người sững sờ tại chỗ, ngẩn ngơ một hồi lâu.


“Cái này......”

Mọi người vừa kinh ngạc vừa thán phục, Tần Hoài An thì không dám tin những gì đang xảy ra.

“Vừa rồi tao đã nói rồi, tao không hy vọng nghe thấy ba chữ kia từ miệng mày, mày phải nhớ kỹ đấy, đừng để đàn gảy tai trâu, hôm nay ăn đấm vô ích!"

Lục Phàm xoa xoa nắm đấm, xoay người liền rời đi, đối phó thằng hề này với anh mà nói quá đơn giản, dù sao anh tu luyện hơn mười năm ở trên núi cũng không phải uổng phí.

Tần Hoài An được đỡ dậy, khuôn mặt đẹp trai sưng như đầu heo.

“Tần thiếu gia, không sao chứ?" Một gã nam sinh hỏi.

“Mẹ nó chứ, mau đi điều tra đi!” Tần Hoài An lạnh lùng nói: "Thằng chó đó lai lịch ra sao? Tao phải nghiền nó ra thành tro!"

Vài tên đàn em vội vàng gật đầu, không dám trì hoãn chạy đi.

Tần Hoài An cảm giác có chút chật vật, dứt khoát bỏ đi thật nhanh. Hắn nhiều lần theo đuổi Lâm Khả Nhi, đều bị từ chối một cách tàn nhẫn, không ngờ hôm nay lại bị thằng nào đó tự xưng anh trai cô ta đánh, chuyện này nếu truyền vào đại học Thanh Châu, hắn làm gì còn mặt mũi nhìn ai nữa.

Rời khỏi trường học, Lục Phàm đi về hướng hiệu thuốc, cơ thể Lâm Khả Nhi quá yếu, Lục Phàm đang định điều chế cho cô một ít dược liệu có tác dụng bồi bổ cơ thể, hơn nữa cải thiện khả năng tích trữ năng lượng trong người cô, tránh việc cô hay ngất xỉu đột ngột.

“Cậu thanh niên này, một món chỉ cần mười đồng thôi, có muốn xem một chút không?”

Tại quầy hàng vỉa hè, một gã đàn ông cười nói: "Chỗ này của tôi đều là hàng chính hãng đó.”

Lục Phàm liếc nhìn một vòng cả sạp hàng rồi dừng ánh mắt trên một chén trà: "Chén trà này bán thế nào?"

"Đây chính chén trà làm từ sứ men ngọc thời cổ, tuyệt đối là tinh phẩm trong tinh phẩm." Ông chủ bắt đầu tâng bốc sản phẩm: "Cậu thật lòng muốn mua thì tôi lấy giá năm ngàn!"