Thần Long Điện

Chương 7: 7: Vô Đề





Khương Vũ Nhu sợ hãi, cả người đều run rẩy kháng cự.

Cô đột nhiên đẩy Kim Thái ra, run rẫy đứng ở một bên, đáy mắt tràn đầy nước mắt cùng khủng hoảng, khom lưng 90 độ nói: “Thực xin lỗi, Kim đại thiếu, tôi phải đi về, tôi muốn đi gặp con gái của tôi!”Nói xong, Khương Vũ Nhu xách túi lên muốn chạy đi ra ngoài, nhưng Kim Thái trực tiếp túm cánh tay Khương Vũ Nhu kéo qua, rồi sau đó giơ bàn tay to lên bang một cái tát thật mạnh trên mặt cô!Một cái tát này, trực tiếp khiến Khương Vũ Nhu ngã lăn trên mặt đất, trên má nhanh chóng hiện lên một dấu tay đỏ chót!“Phanh!” Kim Thái đá bàn trà, rượu ào ào rải đầy đất, anh ta chỉ vào Khương Vũ Nhu cả giận nói: “Khương Vũ Nhu! Cô con mẹ nó được tiện nghi còn khoe mẽ?! Bổn đại thiếu có thể coi trọng cô là phúc khí của cô, cô cư nhiên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Bổn đại thiếu gia nói cho cô biết, hôm nay nếu cô không hầu hạ tôi cho tốt, cô đừng mong có thể bước ra khỏi cái cửa này!”Nói xong, Kim Thái ngồi xổm xuống, tàn nhẫn một nhéo cằm Khương Vũ Nhu, nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn đầy nước mắt, nắm tóc cô, cả giận nói: “Khương Vũ Nhu! Nói thật cho cô biết, toàn bộ bệnh viện đều là người của lão tử, tôi chỉ cần nói một câu, con gái của cô chỉ có nước phải chờ chết! Cô lo nghĩ thật kỹ cho tôi, cô có dám từ chối nữa không!”“Không cần, không cần! Cầu xin ngài, Kim đại thiếu, buông tha con gái của tôi đi, con bé mới 4 tuổi thôi, cầu xin ngài.

" Khương Vũ Nhu khóc lóc thảmthiết, kính quỳ trên mặt đất cầu xin Kim Thái.

Một khắc đó, cô bất lực cùng khủng hoảng cỡ nào chứ, cô hy vọng có thể có một người đàn ông có thể đứng ra thay chính mình che mưa chắn gió.


Mà lúc này, một bên Dương Yến có xã giao với cô vọt lại đây nâng Khương Vũ Nhu dậy, mặt đầy ý cười với Kim Thái nói: “Kim đại thiếu, hà tất gì mà phải tức giận làm hỏng bầu không khí đâu, nếu không ngài cùng vài vị kia uống chút rượu tâm sự, tôi sẽ khuyên nhủ cô ấy thật tốt nhé.

”Kim Thái hừ lạnh một tiếng, Dương Yến nhanh chóng nâng Khương Vũ Nhu rời đi, đi tới WC nữ.

“Thế nào, không có việc gì chứ? Em nhìn xem, sao em lại muốn đối nghịch với Kim Thái làm gì cơ chứ? Anh ta chính là Kim gia đại thiếu gia, chúng ta không thể trêu vào.

"Dương yến mượn nước sát trùng cùng tăm bông, nhẹ nhàng thay Khương Vũ Nhu lau vết thương ở mặt cùng khóe miệng: “Kim đại thiếu này xuống tay cũng quá độc ác, sao anh ta có thể đối xử với em như vậy chứ.

"Ảnh mắt Khương Vũ Nhu ảm đạm không ánh sáng, nhìn chính mình trong gương, nước mắt không biết từ lúc nào đa lăn xuống, lôi kéo Dương Yến nói: “Chị Yến, chị có biện pháp nào đưa em đi ra ngoài không, Cacao còn ở bệnh viện, con bé sắp không trụ được rồi, em phải đi về, phải đi về!"Dương Yến đồng tình, hốc mắt phiếm hồng, ôm chặt Khương Vũ Nhu, ôm cô vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Khương Vũ Nhu, nói: “Vũ Nhu, không phải chị không giúp em, mà là chị cũng không có biện pháp nào cả.

Em biết đấy, Kim đại thiếu quả độc ác.

Hôm nay en đáp ứng anh ta tới đây, nếu bây giờ chạy, không riêng gì em, Cacao cũng sẽ gặp nguy hiểm.


Nghe lời, em đừng phản kháng Kim đại thiếu nữa, không vì chính mình cũng vì Cacao, không phải em nói cô bé còn ở bệnh viện chờ em cứu sao.

”“Huhuhu!” Khương Vũ Nhu khóc lớn, thật lâu mới bình tĩnh trở lại.

Cô tựa hồ đã hạ quyết tâm, nhìn mình tiều tụy trong gương, cô lấy ra túi trang điểm, nói: “Chị Yến, em đã biết nhưng em muốn nhờ chị một việc.

”Dương Yến lau lau nước mắt khóe mắt, nói: “Em nói đi, chị Yến nhất định giúp em.

"Cô biết Khương Vũ Nhu đã hơn một năm, biết Khương Vũ Nhu đau khổ đến mức nào, đặc biệt là còn mang theo một đứa trẻ, thời điểm có thể giúp, Dương Yến đều sẽ giúp một tay.


“Thay em đi bệnh viện nhìn Cacao, nếu con bé hỏi em thì nói em đang đi làm, chờ em làm xong sẽ trở về thăm con bé.

" Khương Vũ Nhu gắt gao nắm tay Dương Yến, nhìn cô bằng ánh mắt cầu xin.

Dương Yến ừ một tiếng, gật đầu thật mạnh, mắt thấy Khương Vũ Nhu trang điểm xong xuôi, xoay người đi vào hành lang dài tựa như ma quỷ, tiến kia một không gian địa ngục khủng bốiGiờ phút này, Dương Yến thật sự nhịn không được, lau nước mắt, cắn răng một cái, dậm chân đột nhiên chạy lên, bắt lấy tay Khương Vũ Nhu, nói: “Không được! Chị không thể nhìn em nhảy vào hố lửa được! Chị sẽ mang em đi ra ngoài!”.