Thần Chủ Ở Rể

Chương 533




CHƯƠNG 533

Nói xong lời này, tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng.

Mặc dù bọn họ chưa từng tận mắt chứng kiến, nhưng mà không có người nào là không biết sự kiện đó.

Một mình thần chủ Nước R một kiếm đứng ở trên biển.

Một kiếm chém ra, làm một biên đội hàng không mẫu hạm của đế quốc thứ nhất hoảng sợ lui binh.

Đó là sức mạnh vĩ đại đến cỡ nào, sức mạnh dũng mãnh đến cỡ nào, uy vũ ra sao.

Chỉ cần là đàn ông, nhắc đến một kiếm uy phong của thần chủ Nước R thì ai nấy đều phải cảm khái một câu tự tận đáy lòng, đàn ông thì nên như vậy.

Phật quốc.

Vương thất.

“Xem ra, sau này chúng ta phải suy nghĩ lại, lúc một mình cái vị Nước R đó xuất hiện, tất cả chiến thần đế quốc thứ nhất đều phải quỳ, chúng ta lại phải tính toán lần nữa thôi.”

Nghe thấy lời này, có một vị lão tăng ở bên cạnh nói rằng: “Khí thế của thần chủ Nước R là mạnh nhất, cho dù những người mạnh nhất đã từng bế quan của quốc gia chúng ta có ra tay thì cũng rất khó giành được phần thắng.”

Phật chủ Phật quốc cau này: “Phật quốc chúng ta mãi mãi là mạnh nhất, chỉ cần bọn họ có thể thành công, vậy thì chúng ta cũng không cần phải nể nang thần chủ Nước R. Tuy thần chủ Nước R có mạnh, nhưng không phải là không có đối thủ, những vị kia của Phật quốc chúng ta chính là đối thủ của cậu ta.”

Lão tăng liếc mắt nhìn ông ta, không nói thêm gì nữa.

Ông ta không hề tin lời này.

Nhưng không có cách nào khác, sự tự tin đến mù quáng của Phật quốc đã ăn vào xương máu.

Tưởng chừng uống một ngụm nước sông Hằng là đã có thể vô địch thiên hạ.

Haiz!

Lão tăng bất lực.

Thành phố Hà Châu.

“Ba ơi, cô Phương Viên vẫn còn chưa về ạ.”

Đã vài ngày rồi không thấy cô Phương Viên đâu, Dao Dao cảm thấy buồn bã, cái miệng nhỏ vểnh lên, đôi mắt to ngập nước.

Tình cảm của trẻ con đơn thuần hơn người lớn, mặc dù qua một khoảng thời gian ngắn sẽ quên mất chuyện này, nhưng trước khi quen thì vẫn rất quấn người.

Khóc chính là vũ khí lợi hại nhất của trẻ con, chỉ cần chu chu cái miệng nhỏ nhắn, tiếng nghẹn ngào phát ra từ trong cổ họng, nước mắt rơi tí tách, đảm bảo sẽ khiến người khác phải sụp đổ.

“Đừng khóc, đừng khóc nữa, cô Phương Viên phải đi công tác thêm một khoảng thời gian nữa là cô ấy sẽ về thôi.”

Vương Bác Thần luống cuống bắt đầu an ủi con, đau hết cả đầu, thật sự không biết phải giải thích với con mình như thế nào.

“Con nhớ cô Phương Viên lắm.”

Dao Dao bùn tủi nói, một giọt nước mắt thật lớn làm lông mi không chịu được sức nặng mà rơi khỏi mắt.

“Cô Phương Viên sẽ trở về nhanh thôi, con đừng khóc, đừng khóc mà.”

Vương Bác Thần đau lòng vô cùng, anh hù dọa: “Con tuyệt đối không được khóc, đợi một lát nữa mẹ về chắc chắn sẽ nổi giận đó.”