Tân Lang Của Tôi Bị Cướp Hôn Rồi

Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1

Thuở mới yêu đương, bạn thân đã bí mật nói với tôi: "Bạn trai của cậu vừa đẹp trai vừa giàu có, cậu phải để ý anh ấy vào đấy".

Một tháng sau, bạn thân của tôi ngập ngừng không nói nên lời, nhịn vài lần mới hỏi:

"Lúc Tống Thành theo đuổi cậu, anh ấy có bị viêm vòm họng không?”

Điều này nói ra thì cũng có lý, Tống Thành cái gì cũng tốt, ngoại trừ cái lắm mồm.

Khi tôi đắm chìm trong suy nghĩ, Tống Thành đang nấu ăn trong bếp, hai tay vòng sau lưng, đeo một chiếc tạp dề hình con chó màu quế màu hồng.

Anh quay đầu lại, thấy tôi đang nhìn anh qua cửa kính, nhe răng cười toe toét:

"Đợi đi, ba món ngon của anh sắp ra lò rồi. Bằng kỹ năng của anh, anh phải được trao huy chương khi gửi chúng đến Liên Hợp Quốc."

Tôi mỉm cười gật đầu, rất tốt, bệnh tình vẫn ổn định.

Tôi yêu Tống Thành được ba năm, ngoại trừ thỉnh thoảng hay chửi thề thì anh ấy luôn đối xử rất tốt với tôi.

Vì vậy, vào ngày cưới của tôi, khi nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy cưới đột nhiên xuất hiện trước cửa, tôi hoàn toàn mù mịt.

Cô dâu của ai đi nhầm sân khấu à?

Mọi người trên khán đài hết nhìn người phụ nữ xa lạ rồi lại nhìn tôi, còn tôi chỉ có thể sửng sốt, nghi hoặc mà nhìn Tống Thành.

Tổng Thành vẫn còn ngây ngốc nhe răng ra cười, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân này, nụ cười của hắn liền biến mất, trong mắt vẫn còn sót lại một chút hoảng sợ.

WTF???

Cướp hôn tại chỗ? Cướp rể? Cẩu huyết vậy luôn?

Đời người như một vở kịch, nếu như Tống Thành chạy trốn thật thì phải làm thế nào đây?

Trong nháy mắt, trong đầu tôi hiện lên hàng vạn suy nghĩ, nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra hôm nay, lẽ ra tôi đã rẽ trái sang sảnh bên cạnh để ly hôn luôn cho xong.

Có lẽ là sự im lặng của tôi khiến Tống Thành cảm thấy nguy cơ, anh cau mày nhìn tôi: “Không cho nghĩ nữa!”

Tôi chưa kịp nói thì vị khách không mời mà tới đã lên tiếng trước:

"Tống Thành, cả đời em dũng cảm như vậy một lần, anh đi theo em đi? Có được không?"

Ò!

Nào, chúng ta kết hôn đi!

Nhân vật nữ chính đã thốt ra câu thoại kinh điển, khách khứa chỉ còn nước đổ dồn hết vào nhân vật nam chính của chúng ta ngày hôm nay.

Nam chính lộ vẻ kinh ngạc, nhíu mày, thở gấp giật lấy micro của người chủ trì buổi lễ.

Sau đó, giọng nói oang oang của anh lan khắp nơi tổ chức tiệc cưới:

"Cô là cái thá gì? Hả?”

"Có phải đi nhầm chỗ không?"

Cô gái mặc váy cưới dưới sân khấu sững sờ trước lời anh nói, ánh mắt vốn đang xúc động đầy mong đợi bỗng chốc đông cứng lại.

"Tống Thành, anh quên rồi sao, là anh nói muốn cưới em mà?"

Tống Thành tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Đừng có nói nhảm, cô không biết xấu hổ, nhưng tôi biết!”

“Bất kể nam hay nữ dám quấy rầy hôn lễ của lão tử, tôi sẽ móc mắt trái của kẻ đó nhét vào hốc mắt phải."

Cô gái mặc váy cưới rơm rớm nước mắt: "Em là Vi Vi đây."

Tổng Thành sửng sốt, cẩn thận nhìn cô: “A, cô phẫu thuật thẩm mỹ à?

"Vậy tiện thể sao cô không nắn lại đầu óc của mình luôn đi? Ai đưa cô đến đây, để tôi biết được, tôi sẽ băm hắn thành từng mảnh."

Mặc dù bầu không khí rất kỳ lạ nhưng tôi không thể nhịn được cười khi nghe câu này.

Trò hề nhanh chóng được chấm dứt và cô gái mặc váy cưới tên Vi Vi cũng bị bạn bè của Tống Thành lôi đi.

Mọi người đều ngầm không đề cập đến vụ tai nạn này, nhưng từ vẻ mặt rạng rỡ của họ, có thể thấy rằng hot search list ngày mai nhất định phải có một vị trí cho tôi.

2.

Sau đám cưới, tôi mệt như c hó.

Là tôi - cô dâu suýt bị cướp hôn, không những không được an ủi, mà còn phải cùng cả nhà an ủi chú rể.

Khi mẹ tôi sắp đi, bà bảo tôi khuyên nhủ Tống Thành, đừng để trong lòng.

Mẹ chồng vỗ vai tôi: "Con chăm sóc Tiểu Thành, khó quá thì cứ bảo mẹ, mẹ đưa cái chùy ở nhà cho con. Hồi còn nhỏ mẹ toàn dùng cái này tẩn nó."

Tôi vội vàng từ chối.

Nếu không phải đã từng chứng kiến cảnh mẹ chồng cầm chùy đuổi giết bố chồng mấy con phố, có lẽ tôi đã chấp nhận.

Người thân và bạn bè đều đã rời đi, Tống Thành vẫn tức giận nằm trên sô pha.

Tôi bất lực rót cho anh cốc nước ấm: “Anh còn giận à?”

Tống Thành nghiến răng nghiến lợi nói: "Chờ anh điều tra ra người mang đến con c hó cái này đến, anh sẽ dạy cho bọn chúng một bài học."

Tôi hỏi anh ấy, "Vi Vi này là ai?"

Tống Thành lén nhìn trộm tôi, cắn rứt lương tâm nói: "Là bạn cấp ba của anh."

“Chỉ là bạn cùng lớp?"

"Bọn anh có hẹn hò được một tháng."

"Uh-huh?"

Tổng Thành lập tức đứng thẳng người: “Thật đấy, Tố Tố, anh thề anh không có bất cứ liên quan gì đến cô ấy! Bọn anh chia tay vì cô ta yêu bạn thân của anh, anh cảm thấy thật ngu ngốc khi đội một đồng cỏ trên đầu mà không hay biết.”

“Anh và cô ta tám trăm năm không liên lạc, không biết hôm nay cô ta hút cái quái gì!"

Tôi gật đầu, nghĩ thầm.

Chuyện hôm nay sao lạ thế, ai lại đột nhiên đến nơi tổ chức hôn lễ mà không bàn bạc với chú rể?

Chuyện này nếu báo công an là đủ bị giam giữ rồi.

Ngay khi tôi đang nghĩ về điều đó, Tống Thành bên cạnh tôi lại thở dài.

"Ai, anh vừa mới nói ngày lấy giấy chứng nhận quá vội vàng, nhất là hôn lễ của chúng ta."

Sau khi nói xong, Tống - năm tuổi - Thành, đau khổ nhìn tôi: "Chúng ta ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật đi, đền bù cho hôn lễ."

Tôi hít một hơi thật sâu, không đành lòng từ chối người chồng nữ tính cao 188, nặng 160 cân của mình.

Nguyên nhân chính để có thể lãnh chứng phần nào phụ thuộc vào tôi.

Chúng tôi đã lãnh chứng vào năm ngoái, nhưng đám cưới vẫn luôn hoãn đến bây giờ.

Về việc lãnh chứng, Tống Thành vẫn luôn canh cánh trong lòng.

“Ai lại tổ chức đám cưới mà do cô dâu đề xuất trước?”

“Nhẫn kim cương anh đã chuẩn bị xong, mấy đêm không ngủ để nghĩ về nó, chỉ nghĩ đến lúc đó sẽ cho em một bất ngờ.”

"Cuối cùng lại là lúc em đang gặm móng giò heo, miệng thì đầy dầu. Đột nhiên, hẹn anh trước ở cục dân chính đi lãnh chứng”

Hôm đó, cầm tờ giấy đăng ký kết hôn, vẻ mặt anh đau khổ: "Em còn chưa gội đầu!"

Tôi nghĩ hai người lấy nhau rồi thì chủ khách đều phải vui vẻ nên đề nghị: "Rẽ trái ở sảnh bên cạnh nộp đơn ly hôn rồi chúng ta để anh cầu hôn lại theo đúng thủ tục?"

Tống Thành nghe xong liền tức giận, không chịu nói chuyện, không đợi tôi liền lái xe đến bãi đậu xe.

Tôi đứng bên đường muốn khóc, ở bên Tống Thành lâu lắm rồi cũng không nói nên lời.

Một lúc sau anh lái xe quay lại, cầm trên tay một bông hồng, kéo kính xe xuống trao cho tôi:

"Cầm đi, ai lấy chồng mà lại không có hoa chứ?"

Tôi cầm bó hoa, lòng mềm nhũn, không nhịn được cười hỏi anh:

“Lạnh như vậy anh mua hoa ở đâu vậy?"

Tống Thành xấu hổ nhướng mày:

"Ca ca không có năng lực này, làm sao có thể nuôi vợ?"

Sau này gặng hỏi, tôi mới biết anh ta thấy đôi bạn trẻ đi lĩnh chứng mang hoa đến, liền đuổi theo đòi cho bằng được.

Tống Thành đúng thực có tiềm năng làm một kẻ kh ủng bố xã hội.

3.

Ngày hôm sau, Tống Thành còn chưa tỉnh, tôi dậy trước đi tắm rửa.

Đêm qua chú rể náo nhiệt, Tống Thành phấn chấn, cả đêm tìm kiếm kẻ phá hoại hôn lễ của mình, khi tôi dậy đi vệ sinh vào lúc 3 giờ đêm, anh ấy vẫn đang ngồi xổm trên ghế sofa và chăm chú gõ tìm kiếm.

Thật đáng sợ khi có một người chồng như anh.

Đánh răng xong, trước khi Tống Thành tỉnh dậy, tôi cầm điện thoại lên thì phát hiện nửa đêm hôm qua trên WeChat có thêm một lời mời kết bạn.

Ảnh đại diện là lưng của một cô gái, giác quan thứ sáu của phụ nữ, tôi nghĩ đây là kẻ cướp hôn của ngày hôm qua.

Cô ấy nói, "Cô không muốn biết chồng cô đã nói những gì với tôi sao?"

Sau khi tôi đồng ý kết bạn, cô ấy ngay lập tức gửi cho tôi một tin nhắn, như thể suốt đêm qua cô ta chỉ ngồi trực chờ điện thoại của tôi vậy.

"Tôi là Nhậm Vi Vi, bạn gái cũ của Tổng Thành."

Tôi gửi lại một dấu hỏi.

"Muốn xem lịch sử trò chuyện giữa tôi và chồng cô không?"

Nghe vậy, tôi có chút khó hiểu, Tống Thành còn tán gẫu với cô ta??

"Ngay cả khi cô uy hiếp Tống Thành để lấy anh ấy lấy cô thì sao? Chồng cô còn muốn dỗ tôi cả đêm, một mình trong căn phòng trống đêm tân hôn cảm giác thế nào? Hạnh phúc chứ?"

Tôi nhìn vào chiếc điện thoại của mình rồi chìm trong suy nghĩ.

Chồng mới cưới còn đang ngủ mà tôi phải mai mối cho bạn gái cũ của anh ta?

Tôi càng nghĩ càng tức.

"Tống Thành!"

Tôi hét lên và đá bay cái chăn của Tống Thành lên, Tống Thành ngơ ngác mở mắt ra, trên mặt hiện rõ vẻ khó hiểu.

"Có chuyện gì vậy bảo bảo?"

Tôi cười lạnh, khoanh tay đứng trước giường, cúi đầu nhìn anh:

“Bạn gái cũ của anh nói, anh dỗ cô ấy cả đêm hôm qua.”

Tổng Thành thoáng nghĩ đến bạn gái cũ, trên mặt nhất thời ngẩn ra.

Rồi anh đột ngột bật dậy: "Chắc chắn cô ta bị điên rồi!"

Đúng, tôi cũng nghĩ rằng Nhậm Vi Vi bị điên rồi.

Dựa trên sự hiểu biết của tôi về Tống Thành, đừng nói là sau lưng tôi dụ dỗ bạn gái cũ, ngay cả việc uống rượu sau lưng tôi, anh ấy sẽ phải chuẩn bị tinh thần ba ngày mới dám nói cho tôi biết.

Vẫn là mẹ chồng dạy con tốt, chồng sẽ không lừa gạt tôi. Lát nữa phải đặt một lô hàng về mới được.

Anh vò đầu bứt tóc, mặt ủ rũ nói với tôi: “Đưa điện thoại cho anh”

Tôi nhướng mày đưa điện thoại cho anh ta: "Cái gì? Mặt đối mặt?"

Tống Thành không nói, nhấp vào hộp thoại của Nhậm Vi Vi, Nhậm Vi Vi vẫn kiên trì gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.

Vừa gửi vừa không quên chế nhạo tôi: "Cho dù hai người có lãnh chứng thì sao? Tôi cũng có khả năng cướp anh ta về."

Tổng Thành sắc mặt càng ngày càng đen, nhấc máy gọi điện thoại trực tiếp.

"Kể chuyện hài đủ chưa, chịu không nổi nữa à?"

"Tha thứ**. Có cái ** "

Tống Thành vừa đính chính đó không phải anh ấy, vừa tiếp tục: "Cô có vấn đề về tâm thần không?”

“Có bệnh thì đi bệnh viện, đừng ở đây ghê tởm tôi, tôi với cô có quan hệ gì? Kinh tởm. Nếu như cô còn quấy rối vợ tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”

"Tống Thành! Anh quên ngày hôm qua dỗ dành em như thế nào sao?"

Tổng Thành thở hổn hển: "Tôi dỗ cô? Cô còn chưa tỉnh mộng à? Còn dám tự so với vợ tôi? Hả? "

Chồng tôi quả là hiểu rõ tinh hoa của ngôn ngữ. Cái mồm này của anh giống thầy Severus trong Harry Potter ghia.

"Đừng quấy rối chúng tôi nữa, nếu không tôi sẽ tự mình gọi điện thoại cho bố cô để hỏi xem ông ấy dạy dỗ con gái mình như thế nào."

Nhậm Vi Vi khóc lóc cúp điện thoại, Tống Thành vẫn lạnh lùng như cũ, cơn tức giận vẫn còn đọng lại.

Tôi mỉm cười lắc đầu và đọc kỹ bức ảnh do Nhậm Vi Vi gửi.

Bức ảnh thực sự chụp Nhậm Vi Vi đang trò chuyện tình cảm với một người đàn ông, nếu nhìn kỹ vào đầu của người đàn ông đó trong avatar thì có thể nhận ra được đó là ảnh của Tống Thành.

Ò?

Tôi đã nhấp vào vòng bạn bè của cô ta để xem có còn thông tin chi tiết nào không, nhưng cô ta đã xóa tôi.

"Anh yêu, nhìn tấm này này, là anh sao?"

Tống Thành nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.

"Anh thề, anh thực sự không có nói chuyện với cô ấy."

Tống Thành nói xong, thận trọng liếc nhìn tôi: “Em à, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta kết hôn, em đừng giận.”

Tôi ngồi ở mép giường nhìn anh cười nửa miệng.

Thấy vậy, Tống Thành càng thêm luống cuống, vô thức thẳng lưng.

"Hay là lát nữa chúng ta đi mua sắm, em mua thêm vài cái túi? Nha?"

"Uh – hửm?"

Tôi tựa vào trong lòng anh cười đến run rẩy, Tống Thành càng hoảng sợ:

"Anh thề cả đời này chỉ có em, cuối cùng chúng ta cũng kết hôn rồi, đừng vì người không liên quan mà nổi giận, được không?"

"Tố Tố, em khóc sao?"

Cuối cùng tôi cũng không nhịn được cười, Tống Thành trên mặt vẫn còn sót lại chút hoảng sợ, anh ấy sửng sốt một lúc mới nhận ra là tôi đang trêu chọc anh ấy.

Anh bất lực thở dài, xoa đầu tôi: “Sẽ làm anh sợ đấy.”

4.

Sau khi Tổng Thành phát hiện tôi không tức giận, anh ấy ngâm nga một chút giai điệu với vẻ mặt thoải mái rồi vào bếp nấu ăn.

Tôi đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhìn vào mấy bức ảnh và suy nghĩ về nó.

Có khả năng ai đó đang yêu đương với Nhậm Vi Vi dưới danh nghĩa Tống Thành chăng?

Tống Thành nói rằng anh ấy sẽ xử lý chuyện này, và trong tương lai Nhậm Vi Vi sẽ không thể làm phiền chúng tôi nữa, vì vậy tôi trực tiếp giao nó cho anh ấy.

Nếu anh không xử lý tốt thì tôi sẽ đặt trước mặt anh mười cái chùy để anh tùy ý chọn lựa.

Buổi trưa, Tống Thành đang trong kỳ nghỉ bị đối tác gọi về công ty.

Anh bắt đầu kinh doanh riêng từ khi tốt nghiệp, và với sự hỗ trợ của bố mẹ chồng, công ty dần dà trở thành một doanh nghiệp vừa và nhỏ.

"Anh đi công ty?"

"Đi đi."

Tống Thành đứng ở cửa r3n rỉ không chịu rời đi, tôi ngẩng đầu hỏi anh: "Làm sao vậy?"

"Bảo bối, tại sao em không hôn tạm biệt anh? Em chưa bao giờ nghĩ về nó sao?"

Tôi cười thở dài, đứng dậy hôn lên mặt anh: “Làm sao?”

"Chờ chồng đi kiếm tiền cho em."

Tống Thành bước nhanh đi ra ngoài.

Không giống như Tống Thành, tôi là một người làm việc tự do kiêm luôn một blogger.

Khi chỉnh sửa video, tôi tình cờ xem qua tin tức địa phương, quả nhiên tôi và Tống Thành đều có trong danh sách.

“Người phụ nữ mặc váy cưới đi cướp hôn nhưng bị chú rể la mắng, khóc lóc.”

Có người bình luận bên dưới: “Tin nội bộ, đây là bạn gái cũ của chú rể, cô ta cái gì cũng biết!”

Dưới bình luận này, tôi nhìn thấy tài khoản quen thuộc "Chồng Tố Tố" và trả lời anh ấy: "Cô ta có biết 6666 không? " (đoạn này mị không hỉu )

Công việc của Tống Thành khá nhàn rỗi, ngày nào anh cũng có thời gian xem lại video của tôi.

Vì Tống Thành đã nói rằng anh ấy sẽ xử lý vấn đề này, nên tôi sẽ tập trung vào công việc của mình.

Tống Thành xử lý được, tôi liền để anh làm, Tống Thành xử lý không được, tôi liền đi xử lý anh luôn, vội vàng tự mình tức giận làm gì?

Buổi chiều, ngoài cửa sổ nắng chói chang, thiết nghĩ Tống Thành sắp tan sở, tôi nhắn tin WeChat bảo anh ấy đợi tôi ở cổng khu tập thể, cùng nhau đi siêu thị mua đồ với nhau.

Thấy đã gần đến giờ, tôi thu dọn đồ đạc và đi xuống nhà.

Cũng là thời điểm học sinh tan trường, nhiều phụ huynh trong xóm đưa con về.

Không hiểu vì lý do gì, tôi luôn cảm thấy mọi người nhìn tôi hơi kỳ lạ.

Mọi người cũng nhìn thấy tin tức kia đi?

Dì Vương, sống ở tầng dưới nhà tôi, nhìn thấy tôi và chào tôi với vẻ mặt ngượng ngùng.

"Tố Tố, chồng con có ở nhà không?"

"Anh ấy đi làm rồi ạ, chắc sẽ về ngay thôi ạ!”

Dì Vương gật đầu: "À, cô gái nhỏ này, con nên trông chừng kỹ người đàn ông của mình đó.”

Tôi bối rối trả lời cô ấy: "Vâng, vâng ạ…..”

Thím Vương hận không thể rèn sắt khi còn nóng: “Tiểu cô nương cô sao lại không hiểu?”

"Dì Vương, ý của dì là….?"

Dì Vương chưa kịp nói thì tôi bị một chai nước khoáng đã mở nắp ném vào sau lưng tôi, nước bắn tung tóe ra quần.

Tôi giật mình, quay lại thì thấy một đứa trẻ đang nhìn tôi cười.

“Phụ nữ xấu xí, đáng đời!"

Mẹ thằng nhóc chỉ cách đó vài bước nhưng lại không nói tiếng nào khi nghe những lời đó mà thay vào đó trừng mắt nhìn tôi.

"Cô quản lý con cái như thế sao?"

Cô ta bĩu môi: “Chúng tôi nào so được với loại hồ ly tinh như cô.”

Trong lúc tức giận, tôi định đi tới chỗ cô ấy để tranh luận, nhưng dì Vương đã ngăn tôi lại:

“Tố Tố, cô ấy cũng rất đáng thương. Chồng của cô ta ngoại tình, lừa dối cô ấy và bỏ rơi vợ con. Nên cô đừng tức giận với cô ta làm gì.”

"Chồng cô ấy ngoại tình thì liên quan gì đến tôi? Bất hạnh của cô ta thì cả thế giới phải trả giá cho cô ta sao?"

“Đúng vậy, còn nữa. Con cô tạt nước làm hỏng giày tôi mua cho vợ. 12 vạn tệ, cô tính trả kiểu gì đây?”

5.

Tống Thành vừa đến đã sải bước ra chắn trước mặt tôi.

Người phụ nữ vừa nhìn thấy anh đã hoảng hồn, dù sao thì hai cánh tay lực lưỡng đầy hình xăm của Tống Thành trông cũng vô cùng dữ tợn.

"Trả tiền? Tại sao phải trả tiền? Tôi mắng cô ta là hoàn toàn chính xác a."

Tống Thành mở miệng muốn tiếp tục tranh cãi với cô ấy, tôi giữ Tống Thành lại, lạnh giọng nói: "Cô nói ai là Tiểu Tam?"

"Cướp bạn trai của người khác không phải sao mà cô còn khoe khoang sao?"

Dì Vương thở dài, lấy điện thoại di động ra nhìn tôi:

"Cô không ở trong nhóm chủ nhà khu này nên không biết. Hôm qua trong nhóm có người gửi đoạn ghi âm trò chuyện với chồng của cô, bọn họ tâm sự với nhau cả nửa năm, nhưng cuối cùng chồng cô lại cưới cô.”

Tôi liếc nhìn điện thoại và thoáng thấy ảnh đại diện của Nhậm Vi Vi.

Tại sao người đàn bà này lại điên đến vậy?

"Hiện tại không còn gì để nói sao?"

Người phụ nữ vẫn còn đang bức xúc, vì vậy tôi đã nhờ dì Vương kéo tôi vào nhóm, nhân tiện chụp một bức ảnh ghi lại cuộc trò chuyện nhóm.

Tống Thành sắc mặt càng thêm khó coi nhìn điện thoại, lạnh lùng nói với người phụ nữ: "Tôi và Tố Tố yêu nhau ba năm, kết hôn được một năm, chúng tôi là hoàn toàn hợp pháp."

“ Con của cô làm sai, cô nhất định phải đền, đừng vì đau lòng bản thân mà trút giận lên người vô tội. Vợ tôi không phải người mà cô có thể tùy tiện bắt nạt.”

Người phụ nữ thẹn quá thành giận: "Anh là đang bảo vệ tình nhân của mình sao?”

"Câm miệng."

Tôi lạnh lùng nói: “Tôi đã ghi âm rồi, nếu cô tiếp tục sỉ nhục tôi và bịa đặt tin đồn, tôi sẽ lấy nó làm bằng chứng mời cô hầu tòa”.

“Hừ, cô hù dọa ai?”

Cô ấy nói rằng cô ấy không sợ, nhưng giọng điệu lại thấp hơn nhiều.

“Cô có thể thử. Xem xem có phải tôi chỉ hù họa cô không?”

"Quá khứ của cô rất đáng thương, nhưng đây không phải là lý do để cô công kích người khác. Là một người mẹ, cô nên làm gương tốt cho con mình và dạy con phân biệt đúng sai, thay vì kéo con vào những cảm xúc của cô và trút giận lên người khác.”

"Cô giả bộ cái gì!”

Người phụ nữ bế đứa trẻ nhanh chóng rời đi, sau khi cảm ơn dì Vương, tôi quay người về nhà, lúc này tôi không có tâm trạng đi siêu thị mua đồ.

Tổng Thành đi theo định bắt chuyện với tôi, nhưng thấy vẻ mặt tức giận của tôi, anh cũng không dám mở miệng, vào nhà thì thầm:

“Em yêu, anh sẽ lo việc này cho em! Nếu anh không thể xử lý tốt, chỉ cần ném anh vào bồn tắm rồi tẩn cho anh một trận."

Tôi lườm anh, càng nhìn mặt anh càng tức: “Mai em cho anh đi phẫu thuật thẩm mỹ, càng xấu càng tốt, ngày nào cũng thu hút ong bướm, sớm muộn gì em cũng sẽ bị mắng không ngóc đầu dậy được”.

Tống Thành thái độ thành khẩn: "Sửa. Ngày mai anh sẽ làm theo yêu cầu của em, đem cái miệng đặt lên trán, hai nhãn cầu đặt hai bên.”

“Đều là lỗi của anh, bảo bối, chúng ta đừng tức giận, tức giận sẽ có thêm nếp nhăn. Không đáng đâu nhaa.”

“Buổi tối anh nấu gà hầm nấm cho em. Mẹ anh mang đến một con gà nhỏ, lát nữa em chỉ cần phụ trách ăn cơm, chồng em sẽ lo phần chửi mắng bọn họ, trút giận thay em.”

Đến tối, tôi ngồi xem Tống Thành đối đầu Nhậm Vi Vi trong nhóm chat khu dân cư. Sau khi đuổi được Nhậm Vi Vi rời nhóm, anh ấy vẫn chưa hết tức giận, nên anh ấy đã gọi gia đình đã tạt nước vào tôi trong ngày và mắng mỏ cô ta.

“Lần sau còn muốn chọc giận vợ tôi, trước tiên hãy hỏi xem con giao long đằng sau lưng tôi xem nó có đồng ý không đã.”

Trán tôi nhăn lại khi nghe thấy câu này, Tống Thành, quả là người đàn ông của tôi, luôn biết cách làm tôi xấu hổ.

“Yo? Giao Long? Anh quên là anh bị mẹ đuổi đánh như thế nào rồi hửm?”

“Tiểu vô lương tâm, là ai nói chồng mình người đầy hình xăm hả? Hại anh bị mẹ đuổi đánh tứ phương.”

Tôi phì cười với đống lý lẽ của anh. Hình xăm của Tống Thành có từ khi anh theo đuổi tôi.

Sau đó, anh ấy cười toe toét rồi đòi chụp ảnh với tôi: “Việc của em là chỉ cần tự hào khi có anh chồng đẹp trai thôi!”

Tống Thành thực sự là một người đàn ông dịu dàng và đáng tin cậy.

Note: 1 cân TQ = 0.5 cân VN