Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 137




CHƯƠNG 137

Mặc dù mới là sáng sớm, thế nhưng Bảo Ngọc không muốn hai lời, sau khi hỏi địa chỉ thì sửa soạn đơn giản rồi đi ra ngoài.

Quán bar không kinh doanh vào lúc sáng sớm, hai người hẹn nhau ở quán cà phê, Bảo Ngọc đến thì đã thấy trước mặt Vy hIên là một chai rượu vang, hai cái ly đế cao.

Bảo Ngọc ngồi xuống, nhìn Vy Hiên mà thở dài: “Vy Hiên, tớ…”

Biết cô muốn nói cái gì, Vy Hiên nhếch môi, ánh mắt nghiêm nghị ngước lên: “Khi viết bài báo đó, tớ đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy.”

Bảo Ngọc ngạc nhiên, không có ai hiểu Vy Hiên yêu thích ngành này hơn cô, lúc đại học, cô ngày ngày bận hẹn hò, mà Vy Hiên lại luôn ở ký xúc viết báo.

“Anh ta khiến người khác muốn xem thường cũng không được. Tớ biết khi một mình có bao nhiêu cô độc…” Cô ấy ngừng lại, mở chai rượu vang ra, rót cho hai người, cầm ly rượu lên ngửi ngửi: “Cho nên, tớ đã viết.”

Bảo Ngọc âm thầm nhìn cô ấy, nháy mắt nhớ ra, Vy Hiên cũng từng trải qua như thế, nếu đổi lại là cô, cô cũng không biết bản thân có chấp nhận được không.

Vy Hiên ánh mắt mơ hồ nhìn cô: “Nếu muốn xin lỗi tớ, thì uống cùng tớ một chút đi.”

Bảo Ngọc hít thở sâu, cầm lấy cái ly, không nói một lời liền uống cạn, sau đó còn lắc lắc cái ly rỗng.

Vy Hiên nhướn mày: “Không tồi.” Sau đó, cô ấy cũng không cam tâm yếu thế liền uống sạch rượu trong ly.

Cứ như vậy, hai người phụ nữ cứ bạn một ly tôi một ly đến khi hết chai rượu, Vy Hiên vẫn còn nghiện, lại gọi thêm một chai nữa. Nhân viên phục vụ của quán cà phê đều có biểu tình ngốc trệ, thử hỏi, nào có người phụ nữ bình thường nào mới sáng sớm đã đến quán cà phê uống rượu chứ?

Tửu lượng của Bảo Ngọc không được tốt lắm, lại bị dị ứng với rươu, uống mấy ly vào bụng thì đầu óc đã choáng váng rồi.

“Này, sao rồi, có cần… tiếp tục?” Mặc dù lưỡi đã tê dại nhưng Vy Hiên vẫn cầm lý rươu, uống hết ly này đến ly khác.

Đầu của Bảo Ngọc gục trên bàn, nói chuyện cũng thấy lười, chỉ có thể xua xua tay.

“Ha ha, cậu… tửu lượng quá kém rồi…” Vy Hiên vừa nói vừa uống hết số rượu còn lại, đặt ly xuống thì đầu cũng đập cái “bịch” vào bàn, trong miệng còn lẩm bẩm vài câu linh tinh.

Nhân viên phục vụ thấy vậy thì vội vàng đi tới: “Tiểu thư? Tiểu thư?” Lay lay Bảo Ngọc thì thấy không có phản ứng, lại lay lay Vy Hiên thì bị cô ấy càu nhàu.

Nhân viên phục vụ trên trán xuất hiện mấy vạch đen, không biết nên làm thế nào mới tốt thì điện thoại của Bảo Ngọc đổ chuông.

Giống như nhìn được tia sáng cuộc đời, anh ta vội vàng nghe máy: “Alo?”

Ở đầu dây bên kia là cả một khoảng lặng.

“Alo?” Nhân viên phục vụ lại hỏi một câu, vẫn như cũ không có tiếng đáp lại, không biết tại sao, ngay cả khi đầu dây bên kia chỉ là sự trầm mặc, nhưng anh ta lại cảm giác được một cỗ khí tức lạnh lẽo truyền đến, trái tim không hiểu lý do dần dần lạnh toát.