Ta Không Muốn Dính Kết Thảm Đâu

Chương 5




9.

Đây là lần thứ hai ta tới viện của Kỳ Tẫn Tu, lần đầu tiên là vào ngày thành hôn.

Sau khi thay xong y phục, thái y vội vã bước vào viện.

Công chúa bị doạ sợ nhưng nhất quyết đòi ở lại đến khi thái y bôi thuốc xong cho ta rồi mới rời đi.

Vương phi và Vương gia đều tới muộn, Tuyên Ninh Vương chưa bao giờ nhìn trực diện ta nhưng hôm nay ánh mắt lại dịu hơn rất nhiều.

“Con đã cứu Tu nhi, lần này lại cứu Công chúa, bổn vương nên ban thưởng cho con.”

Tuyên Ninh Vương tuy không giận nhưng vẫn rất uy nghiêm, nhìn ta bằng ánh mắt sắc bén, ta không dám nhìn ngài nên chỉ biết cúi đầu lắng nghe.

“Tu nhi nói con thích ở trong quán trà, từ nay về sau quán trà sẽ là của con, mọi việc đều do con quyết định.”

Ý của Tuyên Ninh Vương là muốn đem quán trà tặng ta đó hả?

Ta ngẩn ngơ một lúc, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Quán trà của phủ Tuyên Ninh Vương là nơi cung cấp cho hầu hết các thương nhân ở Kỳ quốc, số bạc mỗi năm nơi này thu lại là một con số mà trước đây ta còn chưa từng thấy qua.

“A Ngữ, đây là quà từ phụ vương con, hãy nhận nó đi.”

Vương phi còn tưởng ta không muốn còn khuyên thêm một câu.

Ta vội vàng tạ ơn, vui như bước lên chín tầng mây, tim đập điên cuồng.

Cái này giống như từ một người nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, trong phút chốc đã trở thành một phú bà gia sản bạc tỷ vậy.

(*) Phú bà bao nuôi em đii

Sau khi tiễn Tuyên Ninh Vương và Vương phi đi, ta quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt phức tạp của Kỳ Tẫn Tu.

Ta cố hết sức kìm nén nụ cười của mình lại, xấu hổ ho hai tiếng.

“Ta chưa bao giờ thiếu cơm ăn áo mặc cho cô, chỉ một quán trà thôi mà khiến cô vui đến thế luôn à?”

Hắn chưa từng bạc đãi ta, thậm chí còn sai người tặng cho ta châu báu trang sức, nhưng những thứ này làm sao có thể so được với quán trà chứ.

Có quán trà sẽ khiến ta tự tin hơn, sau này dù ta có bị đuổi ra khỏi Vương phủ thì cũng không sợ đói c.h.ế.t ngoài đường.

Kỳ Tẫn Tu đương nhiên không hiểu tâm tư của ta, ta cũng không muốn nói nhiều với hắn nên chỉ vội vàng đáp lại hai câu rồi quay người trở về viện của mình.

“Có phải A Hòa dạy cô bơi không?”

Vừa bước một chân ra khỏi viện, Kỳ Tẫn Tu ở phía sau đột nhiên lên tiếng.

Ta không quay đầu cũng không dừng bước, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy.”

Hắn không hỏi thêm nữa, chắc đã tin ta rồi.

Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì một thiếu nữ sống ở kinh thành hơn mười năm như A Hòa làm sao mà biết bơi được.

Còn ta lại sinh ra lớn lên ở Tô Châu, nơi nơi đều có ao hồ.

Khi Kỳ Tẫn Tu hỏi câu này, ta tự nhiên cũng hiểu hắn đang nghĩ gì.

Năm đó lần đầu đến phủ Thái úy, ta đã cứu một thiếu niên bị rớt xuống nước lúc đi ngang ngoại ô kinh thành, hắn hỏi ta là cô nương nhà nào, nghĩ đến thân phận của mình sau này nên ta nói với hắn ta là nữ nhi của Thái úy Tô Châu.

Trở về viện của mình, Tiểu Chiêu mắt đỏ hoe đang giúp ta sắp xếp trang sức cho vào hộp.

Đó là đồ mà ta đã dùng cả mạng mình tích góp, ta và Tiểu Chiêu cũng có thể coi là chủ tớ nửa chừng nhưng ta rất cảm kích vì em ấy vẫn luôn đối xử rất chân thành với ta.

“Tiểu Chiêu, em thích cái nào thì lấy đi.”

Ngày thường cũng không thưởng gì nhiều cho em ấy, nhưng hôm nay ta đã có quán trà, có thể hào phóng một chút rồi.

Mặc dù trông hơi giống nhà giàu mới nổi nhưng cảm giác này thật sự rất vui vẻ.

Tiểu Chiêu lau nước mắt khó hiểu nhìn ta.

“Thế tử phi, có phải người rơi xuống hồ nên mất trí luôn rồi không ạ?”

Ta...

Thôi vậy.

Ta lựa mấy cây trâm đẹp nhất nhét vào tay em ấy.

“Từ giờ trở đi chủ nhân của em trở thành người giàu rồi, em không cần quá tiết kiệm nữa đâu.”

Tiểu Chiêu vẫn chưa hiểu.

Thế là ta kể cho em ấy nghe về chuyện quán trà, ban đầu em ấy cũng cười nhưng cười xong lại khóc.

Ta hoảng loạn ôm Tiểu Chiêu đang khóc lóc thảm thiết vào lòng, không biết nên làm thế nào để an ủi em ấy.

Khi đã khóc đủ, em ấy mới bắt đầu kiểm tra vết thương cho ta.

“Thế tử phi, liệu cái này có để lại sẹo không?”

Ba vết cào kéo dài từ hàm dưới xuống đến xương quai xanh, trừ khi cố ý che lại không thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy rồi.

“Không sao, đổi một vết sẹo lấy một quán trà rất lời mà.”

Tiểu Chiêu nghe xong lại thở dài.

“À đúng rồi Thế tử phi, nô tỳ hỏi Sở thị vệ rồi, mặc dù hắn không biết tên đầy đủ của Tống đại phu nhưng lúc trở về đã từng gặp ngài ấy ở cổng thành. Y thuật của ngài ấy rất tốt, để ngày mai nô tỳ đi xem thử có gặp được ngài ấy không, nếu được sẽ xin một ít thuốc chữa sẹo cho ngài.”

“Được, ngày mai ta sẽ đi với em.”

Trong những ngày ở An Châu, ta cứ sợ Kỳ Tẫn Tu xảy ra chuyện nên vẫn chưa nghĩ thêm gì về điều này. Giờ nghĩ lại thì dù chỉ là suy đoán trong lòng ta cũng phải đi xác nhận lại.

Ngày hôm sau, ta và Tiểu Chiêu đi đến quán trà trước, Lý Mạc nhận được tin đã đến sớm đón bọn ta.

“Thế tử phi, chuyến đi này người thu hoạch được không ít thành quả nhỉ.”

Một thời gian không gặp, trên mặt Lý Mạc có hơi đượm buồn.

“Ngài đừng cười ta.”



Ta xuống xe ngựa đi bộ lên lầu trên, ngửi thấy mùi trà, trái tim bất an trong lòng cũng dịu lại.

“Thế tử phi.”

Lý Mạc ở phía sau gọi ta.

Ta quay lại nhìn anh ta, lại thấy vẻ mặt buồn bã như có tâm sự.

"Ta đã xin lệnh trông coi quán trà ở Ứng Châu, hôm nay tới đây là để từ biệt ngài."

Việc này ta chưa từng nghe nói, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta có vẻ không muốn đi lắm.

“Nếu ngài không muốn đi thì ta có thể điều ngài về lại.”

Ngài ấy khẽ cười, lúm đồng liền thấp thoáng hiện ra.

“Không cần đâu, việc này đã được Vương gia phê duyệt rồi.”

Tuyên Ninh Vương phê duyệt.

Không phải hắn muốn đi mà là bị ép đi.

Chuyện ta thân thiết với anh ta ở trong quán trà rốt cuộc cũng truyền tới phủ rồi.

Là lỗi của ta.

“Nếu ở bên đó không vui, ta sẽ nghĩ cách để chuyển ngài về.”

Nói xong, Lý Mạc thu hồi vẻ mặt buồn bã, thay vào đó là một nụ cười không biết có ý gì.

“Thế tử phi sẽ không quên ta chứ?”

“Đương nhiên là không, hai ta mãi mãi là bạn bè.”

“Được.”

Hắn gật đầu rồi ngước lên nhìn về phía đình xa xa.

“Ta có để lại cho Thế tử phi một bức thư trong quán trà, người xem xong có lẽ sẽ thu thập được gì đó.”

Anh ta cúi chào tạm biệt rồi rời đi một cách phóng khoáng, ta lại cảm thấy hơi buồn và lạc lõng.

Từ nay người mà ta có thể trò chuyện ở kinh thành đã thiếu đi một người rồi.

Lý Mạc đã đi, ta ở lại quán trà hơn một canh giờ rồi cũng rời đi cùng Tiểu Chiêu, đi thẳng vào trong thành.

Tiếp theo phải tìm vị Tống đại phu kia.

Đi từ thành Bắc tới thành Nam, hỏi thăm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hắn đâu cả, khi mặt trời lặn xuống, ta và Tiểu Chiêu không thể không trở về phủ.

Vừa vào tới phủ đã có người đứng chờ, vừa nhìn thấy ta liền đi tới.

“Thế tử phi, có một vị công tử họ Tống đến tìm Thế tử nhưng Thế tử không có ở đây, người có muốn đến gặp không ạ?”