Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 49




Sau khi Tô Lâm Thu trở về huyện thành, hắn không lập tức tới tửu lầu mà vào một tiệm vàng, móc hơn nửa số bạc trong người ra mua một vòng cổ bằng vàng, sau đó mới tới Giang Nguyệt tửu lầu.

Lúc hắn ta đến tửu lầu thì còn chưa tới giờ cơm, bên trong mặc dù cũng có khách nhân nhưng không cần Giang chưởng quầy phải tự mình tiếp đãi.

“Bà chủ.” Tô Thu Lâm thấy nàng thì mỉm cười đi tới: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Giang chưởng quầy thấy hắn ta tới thì mặc dù trong lòng không vui, trên mặt vẫn phải nở nụ cười khách sáo: “Hôm nay khách quan muốn ăn món gì?”

Nàng mở cửa buôn bán, cho dù không thích ai đó thì cũng không được tỏ thái độ với người đấy.

“Món thịt và vịt hôm qua không tệ, hôm nay cũng gọi hai món đó, thêm hai món chay nữa là được.” Tô Thu Lâm nói.

“Vậy mời ngài ngồi, ta sẽ lập tức bảo nhà bếp làm.” Giang chưởng quầy toan đi thì bị Tô Thu Lâm giữ bả vai lại: “Bà chủ, hình như nàng làm rơi gì đó này.”

Giang chưởng quầy xoay người lại, đang định hỏi là gì thì thấy thư sinh đó cầm một chiếc vòng cổ bằng vàng, lắc lư trong tay hắn ta.

“Cái này chắc là của nàng nhỉ?” Tô Thu Lâm cười nói. Đây là một phân đoạn mà hắn ta học được từ phim truyền hình, phần lớn nữ nhân đều sẽ bị hấp dẫn.

Nhưng Giang chưởng quầy đã thấy rất nhiều loại nam nhân, sao có thể không nhận ra ý đồ của hắn ta được.

Nếu nàng vẫn là kỹ nữ ở sông Tần Hoài thì có lẽ sẽ thuận theo ý hắn ta mà nhận lấy. Nhưng hiện giờ nàng là một phụ nhân, thư sinh này làm thế không khác nào đang sỉ nhục nàng.

“Không phải của ta.” Sắc mặt Giang chưởng quầy thoáng chốc trở nên lạnh lẽo: “Món đồ quý giá như thế, khách nhân ngài nên cầm đi báo quan thì hơn.”

Nàng nói xong, lập tức vung tay áo rời đi.

Tô Thu Lâm không ngờ lại thất bại, hắn ta liếc thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, lập tức ngại ngùng cất vòng cổ đi.

Nữ nhân cổ đại đúng là không dễ lừa.

Tô Thu Lâm ăn cơm xong thì vội vã tới tiệm vàng đổi lại bạc.

Vì mua chiếc vòng cổ này mà bạc trong tay hắn ta đã không còn bao nhiêu.

Hắn ta vốn nghĩ nếu có thể tặng vòng cổ thì bà chủ sẽ cho hắn ta ở lại tửu lầu, về sau hắn ta cũng không cần tốn nhiều tiền nữa. Nhưng giờ không thành công, hắn ta không có chỗ ở nên chỉ đành thuê nơi khác hoặc là ở lại khách điếm.

Nhưng khi hắn ta tới tiệm vàng thì chưởng quầy ở đó lại không chịu nhận lại hàng, không những không lùi tiền mà còn sai người đuổi đánh hắn ta ra ngoài.

Tô Thu Lâm không ngờ một chủ cửa hàng nho nhỏ lại kiêu ngạo đến vậy, nhưng khi nghe chưởng quầy hăm dọa rằng có người chống lưng thì hắn ta chỉ đành nuốt hận, ôm phần bụng bị đá đau, mua hai phần thuốc dán rồi trọ ở một khách điếm.

Hiện giờ, trong tay hắn ta chỉ còn lại khoảng một, hai lượng bạc. Mỗi ngày ở khách điếm tốn 50 văn tiền phòng, ở không thôi cũng chỉ ở được nửa tháng, nhưng hắn ta sẽ không có tiền ăn cơm.

Hắn ta suy nghĩ một hồi, quyết định ngày mai tới tìm Lê Phùng Niên mượn tiền.

Ngay lúc hắn mơ màng chìm vào giấc ngủ trong khách điếm, mơ hồ nghe được người ở phòng bên nói chuyện.

“Ngươi thật sự đổi được bạc ở Thanh Tùng Quan sao?”

“Tất nhiên. Đây đều là vàng thật bạc trắng, chẳng lẽ còn giả hay sao?”

“Ta có một bí phương tổ truyền, hẳn là cũng đổi được nhỉ?”

“Chỉ cần có thể kiếm được tiền thì đều đổi được.”

“Thế Thanh Tùng Quan đó ở đâu?”

“Không xa, ngay sau núi Phương gia thôn kìa. Nếu ngươi không quen đường thì có thể hỏi, người dân quanh đó ai cũng biết.”

“Đa tạ.”

Tô Thu Lâm nghe thế, lập tức giật mình tỉnh lại.

Đổi tiền…

Mặc dù nếu mở miệng thì Lê Phùng Niên chắc chắn sẽ cho hắn vay, nhưng mở miệng cầu xin người khác vẫn sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi. Nếu hắn ta có thể tự mình đổi bạc thì không gì có thể tốt hơn.

Dù sao mấy thứ như bí phương hắn có rất nhiều, còn có thể bảo đảm thứ đó là độc nhất vô nhị.

Hắn ta nghĩ tới đây, hài lòng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Tô Thu Lâm dùng số bạc còn lại thuê một chiếc xe ngựa chở mình tới Phương gia thôn.

Sau khi tới nơi, hắn ta hỏi thăm đến Thanh Tùng Quan, người dân lập tức chỉ đường, thế là hắn vui vẻ lên núi.

Lên đến núi, hắn thất vọng khi thấy đạo quan cũng không hề xa hoa như hắn ta tưởng tượng, nếu phải tìm từ để khen thì chỉ có thể dùng hai chữ “mộc mạc”.

Hôm nay không phải mùng một cũng không phải mười lăm, nam nhân gầy nhìn nam nhân vẻ mặt đáng khinh đứng trước cửa nhìn ngó xung quanh thì hỏi: “Ngươi tìm ai?”

Hắn theo bản năng nhìn dưới chân hắn ta, sau khi xác nhận hắn ta là người sống thì ngẩng đầu lên.

“Nghe nói quý quan có thể đổi đồ?” Tô Lâm Thu hỏi.

Nam nhân gầy hơi bất ngờ, hắn đâu có biết đạo quan còn làm việc này.

Ngay lúc hắn đang định phủ nhận thì Phó Yểu đi ra ngoài: “Đúng thế, ngươi muốn đổi cái gì cũng được.” Sau đó nàng nhìn về phía nam nhân gầy: “Ngươi cứ tiếp tục làm việc đi.”

“Được rồi.” Nam nhân gầy về lại vị trí của mình, lúc này hắn mới nhớ, thư sinh này với nam tử nhón mũi chân hôm nọ khá là giống nhau…

“Vào trong nói chuyện đi.” Phó Yểu nói với Tô Thu Lâm một tiếng rồi xoay người vào trong đạo quan.

Tô Thu Lâm vội vàng đi theo.

Ngay khi vào trong, hắn ta thấy có hai người mặc bạch y đứng bên cạnh. Hai người này có vẻ là một nam một nữ, họ đều đang quay lưng quét tước nên hắn không thấy rõ mặt mũi.

“Chỗ này của ngài đổi cái gì cũng được sao?” Tô Thu Lâm nghi ngờ nhìn nữ tử mặc hắc y trước mặt: “Cả bí phương cũng vậy?”

Advertisement

“Vậy thì phải xem bí phương của ngươi có đáng giá hay không.” Phó Yểu ngồi xuống trước bàn: “Chỉ cần đáng giá thì ta sẽ lấy.”

“Chắc chắn đáng giá!” Tô Thu Lâm quả quyết: “Bí phương của ta đều là hàng độc nhất vô nhị. Chỉ cần ngài có thể trả được thì ta bảo đảm, đạo quan của ngài sẽ được mở rộng thêm rất nhiều.”

“Thật không?” Phó Yểu vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Tô Thu Lâm thấy dáng vẻ này của nàng thì biết ngay nàng muốn xem hàng trước.

Hắn có hơi do dự, nhưng nghĩ lại, người làm buôn bán luôn phải lấy chữ tín làm đầu. Đạo quan của bọn họ ở ngay đây, cho dù hòa thượng trốn thì miếu cũng không trốn được. Hơn nữa hiện giờ hắn ta là bên lép vế, cũng không có tư cách cò kè mặc cả, chỉ lấy một bí phương thể thử thì cũng không thiệt thòi gì.

Thế là hắn ta lấy từ trong tay áo ra bí phương làm bánh kem đã viết sẵn, đặt lên bàn nói: “Hôm nay ta muốn bán bí phương này, ngài cũng phải để ta thấy thành ý của ngài chứ.”

Phó Yểu gật đầu, vỗ tay, Tam nương đứng bên cạnh liền bưng ra một cái tráp.

Tô Thu Lâm thấy Tam Nương thì lập tức hoảng sợ: “Nha đầu này còn rất có cá tính.”

Tam Nương làm lơ hắn ta, thẳng tay mở tráp. Tô Thu Lâm nhìn thấy, hít một hơi thật mạnh.

Toàn là vàng!

Hắn ta sống tới hai đời cũng chưa thấy nhiều tiền tới vậy.

“Đổi!” Hắn ta đẩy bí phương làm bánh kem về phía trước, đưa tay định lấy tráp vàng, nhưng lại bị nha đầu xấu xí này giữ chặt, dùng cách nào cũng không lấy được.

Phó Yểu đã mở bí phương ra xem, nói: “Bí phương này của ngươi cũng không tệ, không ngờ lại là đồ ăn. Nếu vậy thì, Tam Nương, đưa hắn mười lượng bạc.”

“Cái gì! Mười lượng?” Tô Lâm Thu không vui: “Bí phương này của ta ít nhiều cũng đáng giá trăm ngàn lượng, ngươi chỉ dùng mười lượng đã muốn đuổi ta đi rồi sao?”

“Vậy thì ngươi đợi người khác ra giá trăm ngàn lượng đi.” Phó Yểu cũng không ép hắn ta.

Tô Thu Lâm nghẹn lời, một lúc sau hắn nhẹ giọng thương lượng: “Mười lượng bạc cũng quá ít. Ngài hẳn là nhìn thấy được giá trị của thứ này, không thì thế này, một ngàn lượng. Chỉ cần một ngàn lượng là đủ mua đứt bí phương, về sau ta sẽ không bán cho người khác.”

Phó Yểu đóng tráp lại: “Tam Nương, tiễn khách.”

“Đừng, năm trăm lượng cũng được! Ngươi đừng có chạm vào ta! Một trăm lượng! Một trăm lượng hẳn là đủ rồi chứ, bí phương này là độc nhất vô nhị, nếu ngài không đồng ý thì ta sẽ bán cho người khác!” Tô Thu Lâm hét lên.

Lúc này Phó Yểu mới đồng ý: “Được, một trăm lượng.”

Nàng nhận bí phương, mỉm cười nói với hắn: “Về sau nếu ngươi còn thứ gì khác, hoan nghênh tới đây trao đổi với ta.”

“Tính sau.” Tô Thu Lâm nhận túi bạc, sau khi kiểm tra xong thì thầm quyết tâm, không bao giờ làm chuyện lỗ vốn như vậy nữa.

Dù sao hắn ta có được trí tuệ mà thời đại này không có, hiện giờ đã có vốn, hoàn toàn có thể tự mình kinh doanh.

“Giao dịch đã xong, ta đây cũng không giữ ngươi lại nữa.” Phó Yểu nói.

“Hợp tác vui vẻ. Ta cũng xuống núi đây.” Tô Thu Lâm cất bạc, vui vẻ rời khỏi đạo quan.

Có lẽ vì trong người có tiền nên không lo sợ, hắn ta nhìn bầu trời cũng thấy xanh hơn, phong cảnh xung quanh cũng rất đẹp mắt.

Hắn thấy bên cạnh đạo quan có một bé loli, trên người bé loli mặc quần áo có mụn vá, nhưng khuôn mặt lại rất đáng yêu. Thế là hắn ta cầm bạc vụn và toàn bộ tiền đồng còn lại cho bé loli, nói: “Cầm tiền đi mua hồ lô đường ăn đi.” Sau đó mới xuống núi.

Trong đạo quan, Phó Yểu nắm lấy một tia khí vận mỏng manh trên bí phương vào tay.

Ban đầu nàng chỉ muốn lấy vài thứ từ chỗ Tô Thu Lâm mà thôi, không ngờ khí vận lại bám ngay trên những thứ này.

Phó Yểu nở nụ cười mỉm suy tư, nuốt khí vận vào miệng, sau đó đưa bí phương cho Tam Nương: “Mang cái này cho Triệu Hưng Thái, hôm nay ta muốn ăn bánh kem.”

Lại nói, lần này bánh kem xuất hiện sớm hơn một năm so với đời trước.

Cho nên mới nói, có một số việc thật ra vẫn có thể thay đổi được.

Không nhắc tới Triệu Hưng Thái sau khi nhận được bí phương đã nghiên cứu hết toàn bộ, sau này còn biến bánh kem thành đặc sản của Thanh Tùng Quan, chỉ nói Tô Lâm Thu cầm một trăm lượng bạc xuống núi, trong lòng bắt đầu nổi lên ý định làm buôn bán.

Nhưng vì tài chính hữu hạn nên hắn ta quyết định sẽ bắt đầu từ món đồ nhỏ, sau đó từng bước làm lớn. Sau khi suy nghĩ nửa ngày, hắn ta quyết định sẽ… bán xà phòng!

Nguyên liệu làm xà phòng không tốn nhiều tiền, hơn nữa chế tạo cũng dễ, nhưng trước tiên hắn ta vẫn phải nghiên cứu đã.

Tính toán xong xuôi, hắn bắt đầu thuê cửa hàng, đi đặt dụng cụ chuyên dụng để làm xà phòng, cuối cùng mới bắt đầu nghiên cứu cách làm.

Khoảng nửa tháng sau, đợi đến khi Lê Phùng Niên tìm được hắn ta thì phiên bản xà phòng thời cổ đại đầu tiên đã được làm ra.

Lê Phùng Niên thấy hắn ta vừa thuê cửa hàng vừa buôn bán thì vẻ mặt không tốt: “Không phải Tô huynh nói muốn bái sư sao?”

“À phải.” Hắn ta hình như đã quên mất chuyện này, Tô Thu Lâm hơi xấu hổ, giải thích: “Là do ta không còn tiền…”

“Không còn thì huynh có thể nói với ta.”

“Nhưng ta không thể mượn huynh mãi.” Tô Thu Lâm thảm thương nói: “Gia cảnh của chúng ta khác nhau. Phụ mẫu của ta chỉ là dân chúng bình thường, lần này ta đi xa cầu học, bọn họ đã đưa hết số bạc tích lũy được cho ta, ta đâu còn mặt mũi mà xin bọn họ nữa.”

Lê Phùng Niên nghe hắn nói thế thì cũng dịu lại: “Nhưng nếu cứ thế này thì sao huynh có thể bái sư được?”

“Chuyện này không sao! Không phải có câu nói học phải đi đôi với hành sao? Đây, những gì mà huynh đang nhìn thấy đều là kết quả của điều đó. Lục An tiên sinh là đại nho, ông ấy chắc chắn có thể biết được giá trị của những thứ này.” Tô Lâm Thu nói.

Lê Phùng Niên: “…”

Thế là hai canh giờ sau, Lục An tiên sinh nhận được một món quà tên là “xà phòng”.