Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 33




Hoàng viên ngoại cảm giác sau lưng bị một dòng khí lạnh bao lấy, lão vội vàng chạy ra ngoài, nhưng cơ thể lại chẳng thể nhúc nhích được, dường như bị thứ gì đó đè chặt lại, mắt và tai vẫn có thể nhìn với nghe được bình thường, nhưng tay chân thì không theo ý muốn.

Ngay lúc này, lão thấy sau lưng đạo sĩ có một đám người mặc bạch y xông tới, bọn họ có người khóc có người cười, ùa tới chỗ lão ta.

“Các ngươi đừng tới đây!” Hoàng viên ngoại sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, la hét liên hồi, hai chân cũng run lẩy bẩy.

Đạo sĩ thấy lão ta sợ hãi thì lên tiếng: “Hoàng viên ngoại, ngươi làm việc ác quá nhiều nên mới bị báo ứng như hôm nay. Những gì mà ngươi nhìn thấy lúc này chính là hậu quả của những việc mà ngươi đã làm đấy.”

Hoàng viên ngoại nghe đạo sĩ nói thế thì như bắt được cọng rơm cứu mạng, hốt hoảng nói: “Tiên sư mau cứu ta, chỉ cần cứu ta thì ngài muốn cái gì cũng được.”

“Muốn ta cứu ngươi, cũng được thôi, chỉ cần ngươi viết một bức thư thú nhận hết những chuyện ác mà ngươi đã làm rồi đốt cho Diêm Quân, nếu Diêm Quân đồng ý cho ngươi một con đường sống thì ta mới giúp ngươi được.” Đạo sĩ nói xong, một oan hồn bên cạnh lập tức cầm giấy bút bay qua.

Hoàng viên ngoại vẫn còn chút lý trí, ngay lúc lão ta định từ chối thì sau cổ có cảm giác bị liếm một phát, khí lạnh tràn vào tận xương. Lão bị dọa sợ nên không dám do dự nữa, nhanh chóng cầm bút rồi bắt đầu viết.

Lúc đầu lão ta chỉ định viết vài chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, đạo sĩ nhìn thấy thì lập tức đứng dậy muốn rời đi, bỏ mặc lão ở lại với đống oan hồn trong phòng. Hoàng viên ngoại lúc này mới sợ hãi mà thành thật viết hết mọi chuyện.

Đạo sĩ thấy lão ta viết xong thì cười lạnh: “Ngươi làm không ít chuyện xấu đấy nhỉ, cướp đoạt ruộng đất của người khác thì cũng thôi đi, lại còn dám buôn bán nữ nhân, bảo sao đám oan quỷ này lại bám theo ngươi. Nhưng hình như ngươi viết thiếu một vụ án đấy, vụ vu oan Đại Lang của Dương gia rồi chiếm tửu lầu nhà hắn không phải là do ngươi làm sao?”

“Oan uổng mà.” Nước mắt nước mũi Hoàng viên ngoại chảy liên tục: “Mặc dù tòa tửu lầu này nằm trên danh nghĩa của ta, nhưng thực tế lại thuộc về muội phu Lâm huyện úy. Lúc trước là hắn nhìn trúng tòa tửu lầu này trước nên mới bảo ta làm Dương Anh thiếu nợ cờ bạc. Còn chuyện vu oan hạ độc cho Dương Anh đều do tâm phúc của hắn làm, ta không có liên quan gì cả.”

“Ngươi nói ngươi không làm, ấy cũng chỉ là lời từ một phía. Ai mà biết có phải do ngươi muốn thoát tội nên mới vu oan hãm hại Lâm huyện úy hay không.” Đạo sĩ đáp.

“Đây là sự thật! Người bị độc chết kia vốn là mắc bệnh nguy kịch, là hắn tự nguyện uống thuốc độc chết, nhờ thế mà người thân của hắn được nhận một khoản bạc rất lớn. Ngài cứ tìm tâm phúc Lưu Đại Danh của huyện úy ở phía đông cửa thành thì biết.” Hoàng viên ngoại nói.

Đạo sĩ thấy lão ta có vẻ không nói dối thì đáp: “Làm gì phải mất công bắt hắn tra hỏi, ngươi viết hết những lời mình vừa nói ra giấy, sau đó ký tên điểm chỉ vào, sau đó mang đi đốt cho Diêm Quân, Diêm Quân sẽ cho biết là thật hay giả.”

“Được được.”

Đến khi Hoàng viên ngoại viết xong, ký tên ấn dấu đầy đủ thì đạo sĩ cũng mang một ngọn nến qua chỗ lão, nhưng lại không đốt cháy lá thư nhận tội mà quay người nói vọng vào bên trong: “Đại nhân, đã lấy được khẩu cung rồi.”

Hoàng viên ngoại thấy một nhóm người đi ra từ sau bình phong, lão ta còn quen biết hơn một nửa người trong số đó, đây không phải Đỗ huyện lệnh mới nhận chức thì còn ai nữa.

“Ngươi, các ngươi…” Lão ta chưa dứt lời thì hai mắt đã lật trắng, ngất xỉu.

Đỗ huyện lệnh cầm lấy lá thư nhận tội, hài lòng nói: “Làm tốt lắm! Hôm nay các ngươi vất vả rồi, đợt gió lạnh lúc nãy thổi rất hay, ngay cả ta cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo của nó, bảo sao tên họ Hoàng này không sợ hãi.”

“Đây là nhờ có kế sách diệu kỳ của đại nhân và Tôn tiên sinh, nếu không cũng chẳng thể thuận lợi tới vậy.” Đạo sĩ nịnh nọt nói.

Sau khi đám người lấy được chứng cứ thì không quan tâm tới Hoàng viên ngoại đang té xỉu nữa, cứ vậy mà kéo nhau rời khỏi phòng. Đỗ huyện lệnh vì chuyện này mà tâm trạng cũng rất tốt: “Tối nay ta sẽ mời mọi người cùng uống rượu.”

Câu này nhận được rất nhiều sự tán thành.

Đến khi bọn họ xuống cầu thang thì thấy một đám mặc bạch y chạy tới khách điếm Vân Lai. Người đi đầu là Tôn Hạc.

Tôn Hạc vừa thấy Đỗ huyện lệnh đã nhanh chóng xin lỗi: “Lúc nãy không biết tại sao chúng ta lại lạc đường, đi vào ngõ cụt. Chúng ta chắc không tới trễ chứ? Hoàng viên ngoại đã tới chưa?”

Đỗ huyện lệnh lại cực kì kinh ngạc, nói: “Nói gì thế, không phải các ngươi đã tới rồi à?”

“Sao thế được, hai mươi người chúng ta vì sợ bị người khác nhìn thấy nên đã cố ý ngồi xe ngựa tới.” Tôn Hạc nói: “Xe ngựa vẫn còn dừng ở ngoài kia kìa.”

Đỗ huyện lệnh và đạo sĩ nghe thế thì liếc nhìn nhau, đồng loạt xoay người ra phía sau, ở đó chỉ có mỗi tùy tùng chứ không còn người nào khác.

Trong Thủy huyện, Phó Yểu ngồi trên cỗ kiệu, xung quanh là một đám “người” theo nàng ra khỏi thành.

“Dù sao các ngươi cũng giúp ta báo thù, sau này ta cho phép các ngươi lảng vảng quanh đạo quan hút chút hương khói.” Phó Yểu nói.

Đám quỷ nghe nàng nói vậy thì vui vẻ cảm ơn.

“Quan chủ, vị Huyện thái gia kia còn thiếu chúng ta một chầu rượu.” Có con quỷ nói: “Chúng ta có thể uống xong rồi mới lên núi được không?”

“Phải đấy, chính hắn nói mời chứ chúng ta không hề ép hắn.” Một con quỷ khác hùa theo.

Phó Yểu vẫn ngồi trên cỗ kiệu nói: “Lời nói ra như bát nước đổ đi, tất nhiên phải nói được làm được. Ta cho phép các ngươi trở về trước khi mặt trời mọc vào ngày mai.”

“Đa tạ quan chủ!” Đám quỷ cảm tạ xong thì nói tiếp: “Nếu về sau còn có mấy chuyện thế này nữa thì xin ngài cứ sai bảo chúng ta.” Bọn họ nói xong thì nói cười chạy đi uống rượu.



Ở sân sau của huyện nha, Đỗ huyện lệnh với Tôn Hạc vừa uống rượu vừa nói cười rôm rả.

Ăn hết bốn đĩa đồ nhắm, cả hai cũng đã ngà ngà.

“Cũng khuya rồi, chi bằng hôm nay Tôn huynh cứ ở lại đây, qua nằm chung với ta?” Đỗ huyện lệnh đề nghị.

Tôn Hạc cũng đồng ý: “Được đấy, cũng lâu lắm rồi chúng ta không nằm chung một chỗ mà đàm đạo.”

Hai người nói dứt câu thì cùng đi vào phòng, lên giường nằm.

Vừa mới nằm xuống, cả căn phòng đột nhiên chìm vào yên tĩnh.

“Tôn huynh, ta thấy hơi lạnh, hay là ta nằm sát nhau thêm chút được không?” Đỗ huyện lệnh đột nhiên hỏi.

Tôn Hạc nhích người về phía ông ta: “Đúng là hơi lạnh thật, có lẽ vì đêm đã khuya rồi.”

Sau khi dựa sát vào nhau, Tôn Hạc mới dám hỏi: “Đỗ huynh, huynh có thấy sợ không?”

Đỗ huyện lệnh hỏi lại: “Chẳng lẽ huynh không thấy sợ?”

“Rượu chúng ta vừa uống chẳng có vị gì cả.” Tôn Hạc cố tỏ vẻ bình tĩnh nói.

Đỗ huyện lệnh nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra: “Hóa ra huynh cũng không nếm được vị gì, ta cứ tưởng chỉ có mỗi ta thấy thế.”

Ngay khi biết đối phương cũng gặp phải chuyện như mình thì cả hai đột nhiên cười thành tiếng.

Cười cho đã, Tôn Hạc mới cảm thán: “Thật không ngờ, chúng ta sống tới tuổi này rồi mà còn có thể gặp chuyện như vậy.”

“Ai mà ngờ được chứ.” Đỗ huyện lệnh nói.

“Huynh nghĩ về sau chúng ta còn gặp phải nữa không?”

“Không biết. Nếu được chọn thì mong là về sau sẽ không gặp nữa.” Đỗ huyện lệnh ra vẻ mệt mỏi: “Ta đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi bất ngờ như vậy.”

Mỗi lần ông ta nhớ tới cảnh tượng lúc ở khách điếm là gan bàn chân lại lạnh toát. Lúc chứng kiến lão Hoàng viên ngoại bị lừa viết giấy thú nhận, ông ta còn không biết hơi lạnh chân thật đến thế từ đâu mà có, ai ngờ hóa ra không phải là chân thật mà vốn đã là sự thật.

Hai người nằm trong chăn nói chuyện cả đêm, sáng sớm hôm sau Đỗ huyện lệnh lập tức mời huyện thừa và huyện úy tới, lật lại bản án của Dương Anh ngay trước mặt bọn họ.

Huyện úy vẫn chưa biết chuyện hôm qua, vậy nên khi hắn ta thấy lời khai của Hoàng viên ngoại thì lập tức biết có chuyện không lành. Nhưng lúc này Tôn Hạc đã dành cả đêm để tìm tới người nhà của kẻ bị trúng độc năm đó, sau khi tách ra thẩm vấn thì phát hiện khẩu cung của cả gia đình hoàn toàn không khớp.

Lúc này vị đại phu chuyên bán thuốc chữa bệnh cho kẻ bị trúng độc đó cũng xuất hiện, nói rằng kẻ đó đúng là đã bị bệnh nan y từ trước. Sau đó là tới lượt tâm phúc của huyện úy bị bắt, ban đầu tên tâm phúc này cũng rất cứng miệng, nhưng khi hắn biết Hoàng viên ngoại và người nhà của kẻ bị trúng độc đều đã khai ra hết thì cuối cùng cũng chịu mở miệng.

Nhân chứng vật chứng đều có đủ, còn cả phương thuốc năm đó cũng có nên bản án của Dương Anh cuối cùng cũng được phá giải. Lâm huyện úy, vì tham muốn tửu lầu của Dương gia mà hãm hại Dương Anh, lấy phép công làm việc tư, Đỗ huyện lệnh lập tức ra lệnh cho nha dịch kéo vào đại lao, đồng thời còn viết một bản tường trình sự việc gửi lên phủ thành, đợi quan trên hồi đáp.

Lúc Dương Anh được thấy ánh mặt trời lần nữa thì hắn chỉ thấy thật chói mắt. Một lúc sau hắn mới trở lại như bình thường, nhưng ngoài ngục giam chẳng có ai tới đón hắn ta cả.

Hắn ta ôm bảng hiệu đi về phía Giang Nguyệt tửu lầu, nửa năm đã qua, Giang Nguyệt tửu lầu vẫn ở đó, dù đã thay tên đổi họ mấy lần nhưng cuối cùng vẫn thuộc về họ Dương, vậy mà hắn ta lại chẳng thấy vui chút nào.

Về tới tửu lầu, hắn treo lại bảng hiệu lên thì đám bằng hữu thân thích trước kia lại tìm tới, nói rằng hắn ta phải chịu khổ nhiều rồi, bọn họ đồng ý ở lại đây hỗ trợ hắn quản lý tửu lầu.

Dương Anh nhìn bộ dạng giả vờ thân thiết của bọn họ, không nói hai lời đã cầm ghế dài bên cạnh lên, đuổi hết tất cả ra ngoài.

“Về sau các ngươi đừng có tới nữa, nếu không thì cứ gặp là ta đánh.” Dương Anh hung hăng nói.

Đợi cho đám người kia hùng hổ bỏ đi thì hắn mới xoay người nhìn tấm bảng hiệu trên cao, đôi mắt như có gì đó muốn chảy ra, nhưng cuối cùng hắn vẫn kìm lại được.

Hắn ta không hối hận, vì hối hận cũng vô dụng rồi.

Giang Nguyệt tửu lầu lại khai trương, vì chuyện Dương Anh bị oan, người ở Thủy huyện cũng đồng cảm với hắn nên cũng bắt đầu giúp đỡ tửu lầu làm ăn.

Dương Anh cũng sửa đổi cái tính cứng đầu trước đây, mời chào khách vô cùng hòa nhã, mặc dù đồ ăn ở tửu lầu không đặc biệt hơn bên ngoài bao nhiêu nhưng vẫn có thể duy trì được.

“Đa tạ ngài tới ủng hộ, hoan nghênh lần sau lại tới.” Dương Anh tiễn một vị khách rời đi, quay đầu đang định dọn bàn thì vị khách kia lại cười nói: “Ta nhớ là lúc trước Giang chưởng quầy cũng rất thích nói câu này, hai người giống nhau thật đấy.”

Câu này khiến Dương Anh giật mình.

Hắn ta vì muốn kinh doanh tòa tửu lầu này thật tốt nên mới cố ý nói như vậy với mỗi vị khách, còn từ đâu mà biết thì hắn ta đã sớm quên.

Bây giờ nghĩ lại thì có lẽ trong lúc vô tình, hắn ta đã bị kế mẫu ảnh hưởng rồi đúng không?

Ngay lúc Dương Anh đang cố gắng kìm nén cảm xúc, tiễn vị khách ra cửa thì thấy một người quen đứng đó. Hắn ta suy nghĩ một lúc mới nhớ ra người này là ai.

“Là ngươi, học đồ đã đưa bảng hiệu cho ta.”

Triệu Hưng Thái thấy Dương Anh đã không còn nóng nảy như trước thì gật đầu: “Là ta. Tửu lầu của ngươi còn mở cửa không?”

“Còn.” Dương Anh chỉ tay vào trong: “Mời vào.”

Triệu Hưng Thái bước vào tửu lầu rồi gọi một ấm trà, sau đó nói với Dương Anh: “Nếu không vội thì nói chuyện chút đi?”

Dương Anh ngồi xuống đối diện hắn: “Chuyện gì.?”

“Nói chút chuyện mà ngươi không biết.” Triệu Hưng Thái đáp: “Ví dụ như tại sao đôi mắt của Giang chưởng quầy lại hồi phục, ví dụ như, tại sao ngươi có thể bước ra khỏi tử ngục.”