Sự Thiên Vị Độc Nhất

Chương 35: Ở bên nhau




Editor: Nhang – Beta: Hann

Sau khi nói chuyện với Chu Tự Bắc xong, Nam Chi gặp phải một vấn đề nan giải. Đó chính là điện thoại của mẹ Nam, cô phải giải thích như nào mới ổn đây?

Nam Chi vẫn còn đang suy nghĩ lý do để thoái thác thì điện thoại đã rung lên, tên người gọi hiển thị là mẹ Nam. Cô hít một hơi thật sâu rồi mới nghe máy: “Mẹ, có chuyện gì thế ạ?” 

“Mẹ đã nói là không muốn nhìn thấy chuyện yêu đương của con qua tin tức rồi mà?” Mẹ Nam vừa thấy điện thoại được kết nối là liền tù tì nói không thôi: “Bây giờ mẹ cứ nhìn thấy kiểu tin tức này là trong lòng bất ổn vô cùng, tên này lại là ai nữa? Mẹ thấy tin tức bảo là ông chủ công ty của con, rốt cuộc chuyện là như thế nào!”

Nam Chi yên lặng chờ mẹ Nam nói xong, cô nghe thấy giọng nói của mẹ Nam kích động như vậy nên ngay tức khắc đã hạ quyết định cái gì cũng không nên nói thì hơn. 

“Đúng thật là ông chủ của công ty con nhưng chúng con chỉ đang nói chuyện công việc thôi à, còn những cái khác là do phía truyền thông thêm thắt ấy ạ.” Nam Chi lấy kỹ thuật diễn đã rèn luyện nhiều năm của mình ra: “Mẹ nhìn xem, bọn con cũng đâu có cử chỉ thân mật nào đâu.” 

“Tốt nhất là như vậy, dù sao mẹ cũng không mong bạn trai sau này của con có liên quan gì đến giới giải trí, cái giới giải trí này không có ngày nào yên bình cả!” Mẹ Nam bình tĩnh nói. 

Nam Chi đột nhiên cảm thấy hơi may mắn vì mình đã chọn không nói ra, bằng không thì mối tình còn chưa chớm nở đã bị chặt mất tiêu rồi. 

“Đã biết ạ, mẹ cũng đừng giận.” Nam Chi lóng ngóng đáp lại: “Con đã nói bố mẹ ít xem mấy loại tin tức thế này lại, bọn họ chỉ là muốn thu hút chú ý của mọi người thôi.” 

“Mẹ cũng không định xem đâu nhưng vừa mở điện thoại ra thì tin tức lại xuất hiện tên của con, con bảo xem lại sao mà mẹ không bấm vào cho được.” Mẹ Nam lẩm bẩm.

Đột nhiên Nam Chi hơi đau đầu, cô không biết mình đã hot đến nỗi có thể lên đầu đề luôn rồi. Nhưng cẩn thận suy xét thì người có scandal với cô là Chu Tự Bắc thì cũng có thể hiểu được ngay. 

“Con sắp đóng máy rồi ạ, đến lúc đó con sẽ gửi đặc sản Tân Thành về nhà, mẹ nhớ nhận chuyển phát nhanh nha.” Nam Chi chuyển chủ đề. 

Mẹ Nam bị dời lực chú ý, cười hỏi: “Có cái gì đấy?” 

“Đồ ăn đồ dùng gì cũng có, mỗi cái con đều mua cả, bao giờ tới thì mẹ sẽ biết thôi.” Nam Chi trả lời. 

“Được nha, vậy con quay xong nhớ phải nghỉ ngơi cho thật tốt.” Mẹ Nam lại dặn dò. 

Nam Chi đồng ý, sau khi cúp điện thoại mới cười khổ. Cô làm gì có nhiều thời gian nghỉ ngơi chứ, còn nhiều lịch trình lắm. 



Đám quần chúng ăn dưa trên mạng vẫn luôn chờ Húc Tinh ra mặt làm sáng tỏ nhưng qua nửa ngày cũng có có tí tin tức nào. Có vài người không bình tĩnh được nữa rồi, chạy tới dưới Weibo chính thức của Húc Tinh hỏi nhưng cuối cùng lại chẳng nhận được hồi âm nào. 

Ngày hôm sau, sớm đã có hot search khác phủ lên rồi, chủ đề của Chu Tự Bắc và Nam Chi cũng mất nhiệt độ nên bị đẩy xuống dưới. 

Dù có như vậy thì một đám người vẫn đang chờ Húc Tinh đáp trả nhưng vẫn không thấy chút động tĩnh gì.

Rất nhiều người cũng đã bắt đầu đoán bừa rồi. 

[Bởi vì là giả nên cũng chẳng cần làm sáng tỏ chi.]

[Dù gì Nam Chi cũng là nghệ sĩ dưới trướng Húc Tinh, hơn nữa còn đang là thời kỳ đi lên. Lúc này không nên đáp trả mới đúng, dù gì ai cũng biết là giả mà.]

[Cô ấy khác với Lương Tư Tư, Lương Tư Tư kia là do tự mình bày ra nên mới làm sáng tỏ và hủy bỏ hợp đồng. Nam Chi còn phải nhìn mặt mũi của người ta mà.]

[Ảnh này là chụp ở Tân Thành nhỉ, tôi nhớ là Chu Tự Bắc tới đó để đi công tác mà. Có người còn chụp được ảnh anh ấy đến sân bay nữa. Chắc là nói chuyện công việc với Nam Chi thôi, không phải rất bình thường à.]

[Vậy là chuyện này là do truyền thông có bệnh, blogger dắt mũi người khác!]

[Khẳng định không có yêu đương đâu, nhìn hai người ấy chả có tí cảm giác CP nào cả!]

[Ngạc nhiên làm gì, chung một công ty, quan hệ giữa ông chủ và nhân viên thôi, bình thường mà.]

Mọi người tự suy tự đoán, nói một hồi xong tự mình tin tưởng luôn. 



Cảnh cuối của bộ phim, Nam Chi diễn chung với Cố Thừa Viễn. 

Cho dù đã quay chung bao nhiêu lần thì Nam Chi vẫn cảm thán năng lực chuyên nghiệp của Cố Thừa Viễn như cũ. 

Từ Chính Hòa hô một tiếng “cut”, Nam Chi với Cố Thừa Viễn thu hồi lại cái vẻ mặt yêu đương triền miên ấy lại, cứ như cảnh vừa rồi chỉ là một giấc mơ vậy. 

Nam Chi hơi mỉm cười nhìn Cố Thừa Viễn: “Cảm ơn tiền bối đã chỉ dạy mấy tháng qua ạ.” 

“Là nỗ lực của cô thôi.” Cố Thừa Viễn mỉm cười trả lời. 

Từ Chính Hòa cầm loa hô một câu “đóng máy”, toàn hiện trường đều là âm thanh nhảy nhót hoan hô. 

Nam Chi bị lây bầu không khí này nên cũng nở nụ cười và vỗ tay. 

Tiệc đóng máy là vào buổi tối, Nam Chi là diễn viên chính nên cũng đã tới nơi từ sớm. Nhưng vì cô tới sớm quá nên chỗ này cũng chưa có mấy người. 

Sau khi nghĩ ngợi một hồi, cô quyết định đi đến phòng nghỉ của Từ Chính Hòa để thăm hỏi. 

“Nam Chi tới rồi à.” Từ Chính Hòa tiện tay rót cho cô một ly nước: “Ngồi xuống rồi nói.” 

“Cảm ơn đạo diễn Từ.” Nam Chi nói cảm ơn rồi nhận lấy ly nước: “Cảm ơn đạo diễn Từ đã chiếu cố cháu trong khoảng thời gian qua ạ, đi theo đạo diễn cháu học được rất nhiều thứ. Lúc trước cháu chưa từng nghĩ sẽ được hợp tác với ngài, không ngờ vậy mà lại cầu được ước thấy.” 

Từ Chính Hòa nhìn cô cười dí dỏm: “Hy vọng đây sẽ là tác phẩm cháu thích nhất.” 

Nam Chi cong môi: “Tác phẩm của đạo diễn Từ cháu đều thích ạ, cháu dám hứa “Hồng Mai” không thua “Xuân Cúc” chút nào đâu.” 

“Vậy tôi trông vào lời chúc của cháu nhé.” Từ Chính Hòa cười ôn hòa: “Thật ra trước đó tôi cũng không nghĩ tới chuyện sẽ hợp tác với cháu đâu. Lúc tên nhóc Chu Tự Bắc kia dẫn cháu tới tôi còn ngạc nhiên mà.” 

Nam Chi giật mình. 

Từ Chính Hòa còn tự mình nói thêm: “Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy nó vì người khác mà tìm tới tôi thương lượng chuyện vai diễn đâu. Trước kia tôi cũng nói với nó nếu công ty có diễn viên thích hợp thì cứ đề cử vào phim của tôi nhưng nó vẫn từ chối thôi.” 

“Trước đây chưa từng có ạ?” Nam Chi kinh ngạc hỏi. 

Từ Chính Hòa lắc đầu: “Tự Bắc là người kiêu ngạo, nó chưa bao nhờ nhờ vả người khác nên tôi mới ngạc nhiên đấy. Song, tôi cũng nhận ra được nó đối xử với cháu rất khác nên chuyện bây giờ hai đứa ở bên nhau tôi cũng chẳng bất ngờ.” 

Lúc Nam Chi đi ra khỏi phòng nghỉ, vẫn đang trong trạng thái ngốc đến ngây người. Lời của Từ Chính Hòa nói làm cô dao động không thôi, bây giờ vẫn chưa hoàn hồn được. 

Nghĩ đến chuyện Chu Tự Bắc đã giúp cô trước đó, thậm chí còn thích cô. Tuy cô đã rung động rồi nhưng lại cảm thấy thấy sự rung động của bản thân đến muộn quá rồi. 



Sau khi tiệc đóng máy kết thúc, chiều hôm sau Nam Chi sẽ quay về Định Hải. Không ngờ được Diêu San tự mình đến sân bay đón nên Trang Khả Khả đỡ phải liên lạc cho công ty. 

Trên xe, Nam Chi nhìn gương mặt mặt Diêu San, cứ muốn nói rồi lại thôi.

“Chị biết em muốn nói cái gì, chuyện giữa em và Chu tổng chị sẽ không hỏi đến, em yên tâm.” Diêu San cười nói. 

Nam Chi có hơi giật mình: “Dù là yêu đương cũng không sao ạ?” 

“Trì Uyên và Lâm Dữu cũng có con luôn rồi, Lẫm Thanh cũng yêu đương. Đừng nói tới những nghệ sĩ khác trong công ty, bây giờ giờ chị đã có thể bình tĩnh tiếp nhận những chuyện này rồi.” Diêu San cười cười: “Đã vậy còn là Chu tổng nữa, chị làm sao quản nổi anh ấy chứ.” 

Trong lòng Nam Chi cũng thả lỏng hẳn, cô cứ nghĩ rằng Diêu San thấy cô đang lên nên sẽ không muốn chứ. 

“Nhưng mà vẫn nên nói một chút, yêu đương cũng được nhưng hiện tại đừng công khai.” Diêu San nhớ tới chuyện của Diệp Lẫm Thanh là đau đầu như cũ. 

Nam Chi gật đầu: “Em biết rồi.” 

Cô cũng không có ý định công khai, hơn nữa cô với Chu Tự Bắc cũng chưa chính thức ở bên nhau mà, những người này cũng bắt đầu chúc phúc cô rồi à? 

“Nói thêm tí, Chu tổng cũng lợi hại lắm, lúc trước nói Khâu Minh qua nói với chị là hãy nhận em. Nói là em đã giúp Trì Uyên nên Trì Uyên muốn báo đáp.” Diêu San bất lực cười cười: “Chị cũng đã nghĩ rằng em đã thật sự giúp Trì Uyên đó, không ngờ Chu tổng đã sớm xem trọng em rồi.” 

Trong lòng Nam Chi chấn động. Trong đầu nhớ lại  những chiếu cố đặc biệt mà Diêu San dành cho cô, nhiều chỗ không hợp lý như vậy mà cô vẫn có thể ung dung nhận lấy. 

“Em cũng đừng trách chị, Khâu Minh dặn chị ngàn vạn lần không được nói với em. Chị cũng chỉ có thể làm theo thôi, dù gì Trì Uyên cũng là cấp trên của chị.” Diêu San nói thêm một câu. 

Lúc này Nam Chi đã hoàn toàn ngây người, không biết phải nói gì luôn. Trong đầu toàn là hình ảnh của Chu Tự Bắc, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc vào giới giải trí là do anh giúp đỡ. 

Những chuyện lúc ở chung với Chu Tự Bắc cũng từ từ hiện lên trong đầu, anh nói giúp cô chọn kịch bản mới, anh biết cô không biết khiêu vũ. Đã vậy anh còn tặng cô trang sức, còn thêm ớt vào đồ ăn của công ty vì sở thích của cô…

Xâu chuỗi tất cả những chuyện này với nhau, Nam Chi mới biết được hóa ra người đàn ông này sớm đã để lại dấu vết trong từng ngóc ngách cuộc sống của mình rồi.

Anh bện thâm tình thành một cái lưới, cái lưới này là tất cả những gì bọn họ có. Còn anh, anh là đang chờ cô động tâm. 

“Chị Diêu, đi thẳng tới công ty đi ạ.” Nam Chi ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập sự kiên quyết mà từ trước đến nay chưa từng có. 

Diêu San khó hiểu: “Em không nghỉ ngơi chút à? Mai tới công ty cũng được mà.” 

Trang Khả Khả ở ghế phụ cười tủm tỉm quay đầu lại: “Chị Diêu, đi thẳng tới công ty đi, bây giờ chị Nam Chi muốn gặp một người ngay bây giờ ấy mà.” 

Nam Chi không phản bác, bây giờ cô đang điên cuồng muốn đến gặp Chu Tự Bắc. 



Diêu San vòng xe lại đi hướng tới công ty, Nam Chi nhìn khung cảnh không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, trong lòng vội muốn chết. 

Chờ sau khi tới bãi giữ xe công ty, cô lập tức cởi dây an toàn, nhanh chóng chạy ra bên ngoài cửa xe. 

Nhìn dáng vẻ vội vàng của Nam Chi, Trang Khả Khả ở phía sau cũng mừng rỡ kêu: “Chị Nam Chi, chạy chậm thôi, người ta có chạy đâu mà.” 

Nhưng mà Nam Chi có nghe được đâu, tới cửa thang máy là vội nhấn nút. Trong lòng sốt ruột mong thang máy mau mau xuống đi. 

Cô lẩm nhẩm cái tên ấy trong lòng, bây giờ cô không còn quan tâm bất cứ thứ gì nữa.

Bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, Nam Chi vừa lúc chạm mặt Tề Tín, cô giữ Tề Tín lại hỏi: “Anh ấy ở trong văn phòng à?” 

“Ở…” Tề Tín chỉ vừa gật đầu một cái nhưng đã thấy như có ngọn gió nào lướt qua, người trước mặt cũng biến mất tăm. Anh ấy khó hiểu gãi đầu: “Có cần gấp vậy không chứ?” 

Thường ngày Nam Chi tới văn phòng đều nhớ gõ cửa đàng hoàng nhưng mà hôm nay cô trực tiếp vào trong luôn. Nhìn người kia ngồi sau bàn ngẩng đầu lên nhìn mình, cô vừa thở phì phì vừa cười: “Chu tổng, em tới chấp nhận lời mời.” 

Chu Tự Bắc vội đứng dậy đi tới trước mặt cô, nhìn cô một lượt rồi hỏi: “Không phải em vừa bay về sao? Sao lại tới công ty rồi? Chạy tới à? Có mệt lắm không?” 

Nam Chi cong môi, nhào thẳng vào lòng Chu Tự Bắc: “Anh chưa trả lời em.” 

Chu Tự Bắc giật mình nhìn người trong ngực, ngay sau đó bật cười thành tiếng: “Không phải đáp án đã rõ ràng lắm rồi à?” 

“Em muốn nghe chính miệng anh nói.” Nam Chi ôm chặt eo của anh.

Chu Tự Bắc duỗi tay ôm cô, cười nói: “Chức vị bạn gái này ngoài em ra thì ai cũng không thể.”