Sự Thiên Vị Độc Nhất

Chương 29: Dấu ấn đỏ




Edit: Nhang – Beta: Hann

Nam Chi ngồi trên giường ôm đầu hối hận, những đoạn ký ức ngắn của ngày hôm qua cứ liên tục ùa về trong đầu cô. 

Đầu tiên là Chu Tự Bắc phát hiện hình như cô có gì đó không đúng lắm. Sau khi thấy cô say thì lấy ngay bia cô đang cầm trong tay. Nhưng mà lúc này thì có ích gì nữa đâu. 

Anh sợ Nam Chi ngã từ trên ghế ngã xuống nên nửa dìu nửa đỡ cô tới sofa bên kia ngồi xuống. 

Đi được nửa đường thì Nam Chi đột nhiên xoay người lại ôm Chu Tự Bắc, miệng còn không ngừng lẩm bẩm muốn ôm một cái nữa. 

Trang Khả Khả đã từng nói cho cô nghe là sau khi uống say cô rất bám người. Lúc ấy cô chẳng tin đâu, bám là bám tới cỡ nào được chứ nhưng bây giờ thì tin rồi…

Hình như là cô ôm thắm thiết không buông Chu Tự Bắc ấy, bất chấp Chu Tự Bắc có dịu giọng dỗ dành thế nào đi nữa. 

“Thôi tiêu rồi, toang rồi…” 

Nam Chi vò tóc, hối hận muốn chết vì hành động tối hôm qua của mình. 

Lúc Trang Khả Khả nhận được điện thoại của Nam Chi, cô ấy đã sợ tới mức cho rằng tối hôm qua hai người đã làm cái chuyện gì đó mà không thể miêu tả được luôn. 

Cuối cùng, sau khi Nam Chi kể khổ một hồi, cô ấy mới thở một cái thiệt dài, sau đó còn tán dương nói: “Chu tổng đúng là chính nhân quân tử mà.” 

“Giờ là lúc em ngồi khen hay sao?” Nam Chi trợn mắt nhìn chằm chằm cô ấy: “Chị cảm thấy khả năng cao là chị xong rồi…” 

Trang Khả Khả nhìn Nam Chi với vẻ hận sắt không thành thép: “Em đã nói với chị là chị không thích hợp để uống bia rượu gì mà, uống để lấy thêm can đảm gì chứ, cái cách này không có hợp với chị xíu nào cả!” 

“…” Bây giờ cô biết rồi.

“Chu tổng có thể kiên nhẫn dỗ chị ngủ là khá lắm rồi.” Trang Khả Khả vỗ bộp bộp hai cái: “Em nhớ lúc trước em với Chị Diêu, tận hai người mà lại không trị được chị đấy. Chị không biết lúc chị uống say là dính người với ầm ĩ bao nhiêu đâu.” 

“…” Thật sự bây giờ cô đã biết rồi mà.

Hai tay Trang Khả Khả chống nạnh, lặng lẽ thở dài: “Nhưng mà chị lại nhớ được chuyện lúc say, rất lợi hại nha.” Cô ấy đột nhiên nổi hứng nhiều chuyện: “Chị chỉ ôm Chu tổng thôi, không làm chuyện gì khác à?” 

“Chắc là không có đâu…” Nam Chi không tự tin lắm: “Chị chỉ có thể nhớ được một đoạn ngắn thôi, không nhớ được hết mọi chuyện.” 

Nam Chi vỗ một cái vào tay cô ấy, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu mà chị làm cái gì đó thiệt thì có khả năng là được nhận cái chấm dứt hợp đồng luôn!” 

Trang Khả Khả xoa xoa cánh tay, hung dữ nói: “Vậy bây giờ phải làm sao giờ? Hình như hình tượng mà chị Nam Chi khổ tâm duy trì bị chị tự phá rồi.” 

Nam Chi đỡ trán: “Mấy ngày nữa chị vào đoàn rồi, đến lúc đó quay tận hai ba tháng, có lẽ là việc này sẽ bị lãng quên thôi.” 

Ít nhất thì cô cũng hy vọng như vậy…



Ban sáng lúc Tề Tín đi làm thì phát hiện tổng giám đốc nhà mình hôm nay có tâm trạng đặc biệt vui vẻ. Anh ấy chỉ nhìn cái đoán là được ngay là có liên quan đến Nam Chi. 

Cho dù là lúc mở họp thì tất cả các nhân viên cũng đều cảm nhận được hơi thở của mùa xuân tới. 

Quay lại văn phòng, nụ cười treo trên khóe môi của Chu Tự Bắc cũng chưa tắt lần nào. 



“Nam Chi, em say rồi, tôi rót cho em ly nước.” Chu Tự Bắc đỡ cô ngồi xuống ghế sofa, vừa chuẩn bị đứng dậy đi lấy một ly nước ấm tới nhưng cánh tay vẫn bị Nam Chi ôm chặt lấy. 

Cô lôi kéo Chu Tự Bắc không buông, đôi môi đỏ khẽ mở ra làm nũng nói: “Anh đừng đi, anh ôm em một cái đi.” 

*đang làm nũng nên mình xin phép dùng em cho nó tình ạ.

Chu Tự Bắc xoay người nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của cô, sau đó nghiêm túc hỏi: “Em biết tôi là ai không?” 

“Biết chứ.” Đôi mắt ngập nước của Nam Chi khẽ chớp: “Anh là Chu Tự Bắc.” 

“Đây là số mấy?” Chu Tự Bắc duỗi tay phải ra hiệu trước mặt cô.

Mắt Nam Chi không chớp lấy một cái, trả lời: “Một.” 

Chu Tự Bắc thở dài, anh không nghĩ tửu lượng của cô kém đến thế, xem ra lại có thêm hiểu biết mới về cô rồi. 

“Có cảm thấy khó chịu không?” Anh dịu dàng hỏi, còn dùng mu bàn tay chạm chạm vào gương mặt đỏ bừng của cô, quả thật là nóng đến mức dọa người mà. 

Nam Chi nắm lấy không buông tay của Chu Tự Bắc, cô nhắm mắt than một tiếng: “Thật thoải mái.” 

Đột nhiên, Nam Chi nhào thẳng vào trong lòng Chu Tự Bắc, hai tay ôm chặt xung quanh, nhân tiện còn cọ cọ trong ngực anh. 

Chu Tự Bắc ngẩn người, thân thể cứng đờ không dám nhúc nhích. 

Trước khi Chu Tự Bắc chưa từng nghĩ qua vấn đề này, lúc mà người bạn thích nhào vào lòng bạn thì phải sử dụng bao nhiêu lực để tự mình kiềm chế. Nhưng bây giờ anh cảm thấy bất kỳ người đàn ông nào gặp phải vấn đề này cũng không thể lý trí được. 

Dường như trong đầu Chu Tự Bắc đã đấu tranh được tận một thế kỷ rồi, lý trí và tự chủ mới từ từ trở về. 

Đoạn dỗ Nam Chi lên giường ngủ là khoảng thời gian dày vò nhất trong cuộc đời anh. Nhìn khuôn mặt ngủ say của Nam Chi, đôi mắt màu hổ phách cả Chu Tự cũng trở nên sâu hơn, sau đó khẽ cười thành tiếng. 

Dù sao thì ngày nào đó anh cũng sẽ bắt cô trả lại, không vội. 

Tề Tín gõ cửa, lúc anh ấy mở cửa vào thì nhìn thấy nụ cười gợn sóng của tổng giám đốc nhà mình khiến anh ấy căng thẳng cùng cực. Nhìn thấy áo sơ mi của Chu Tự Bắc được cài tới nút cuối cùng, cà vạt cũng thắt chỉnh tề, đến cả áo vest ngoài cũng chưa cởi. 

Bỗng nhiên anh ấy có hơi khó hiểu: “Tổng giám đốc, anh không nóng ạ?”

Bình thường không cởi áo vest thì là kéo lỏng cà vạt, hôm nay hình như không phải phong cách của Chu Tự Bắc. 

“Không nóng.” Chu Tự Bắc thu hồi suy nghĩ, bình tĩnh trả lời một câu, anh ngước mắt hỏi: “Chuyện gì?” 

“Fairy bên kia gửi thư ạ, nói hợp đồng có thể ký bất cứ lúc nào.” Tề Tín cung kính trả lời. 

Trong đầu Chu Tự Bắc bỗng nhiên nhớ đến hình ảnh của Nam Chi, không biết khi tỉnh lại rồi thì còn nhớ rõ được bao nhiêu chuyện tối qua. 

Mắt anh càng sâu thêm, khóe môi lại cười nói: “Ký à, hôm nay đúng là ngày tốt. Nói việc này cho Diêu San đi, cô ấy sẽ sắp xếp.” 

Chu Tự Bắc kéo cổ áo, nghĩ đến việc biểu cảm của Nam Chi sẽ thế nào khi vào văn phòng anh khiến anh thấy có chút buồn cười. 

Lúc này Tề Tín đang trợn mắt há mồm nhìn cổ Chu Tự Bắc, chỗ đó hiện rõ ràng một vết đỏ nhỏ nhỏ…

“Tổng, tổng giám đốc, anh với cô Nam Chi hôm qua…” Anh ấy cảm thấy mình đã phát hiện ra tin tức động trời rồi. 

Mới hôm qua còn cười nhạo tổng giám đốc tiến độ chậm, hôm nay nhảy một phát tới đây luôn?

Chu Tự Bắc lạnh nhạt liếc anh ấy một cái: “Nếu không còn việc gì nữa thì đi ra ngoài đi.” 

Tề Tín nuốt nước bọt, sau đó bảo đảm: “Tổng giám đốc, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài!” 

Nhìn Tề Tín chạy bay chạy biến ra ngoài, Chu Tự Bắc nhíu mày. Anh cảm thấy cái tên trợ lý này của anh không thông minh thật. 



Lúc Nam Chi nhận được điện thoại của Diêu San, cô thấy rất mơ hồ, biết Fairy thế mà lại muốn ký hợp đồng lại càng mơ hồ thêm. 

Đây không khác gì miếng bánh rơi từ trời xuống, B&W hoàn toàn không so được với ảnh hưởng của Fairy ở trong nước, hơn nữa còn là Đại sứ mở rộng khu vực Trung Quốc. Nhất thời cô có hơi nghi ngờ, Fairy bên kia có phải tìm nhầm người rồi không. 

“Đậu mớ! Chị Nam Chi sắp hot rồi nha!” Trang Khả Khả kinh ngạc tới mức miệng có thể nhét thêm một cái trứng gà tròn trĩnh luôn: “Cái tài nguyên này sẽ khiến đám người trên mạng kia chua hết răng luôn á!” 

Nam Chi vẫn còn hơi mờ mịt: “Có phải bọn họ điên rồi có nên mới tìm tới chị không vậy? Chị còn chưa tiến vào tổ phim nữa mà những người này đã cho chị nổi rồi?”

Trang Khả Khả lay người cô: “Bây giờ chị đi tắm rửa nhanh đi, đến công ty gặp chị Diêu là biết liền.” 

“Công, công ty…” Nam Chi đứng hình: “Có khi nào chị sẽ gặp phải Chu Tự Bắc không?” 

“Chắc là không đâu, làm gì dễ gặp Chu tổng như vậy.” Trang Khả Khả an ủi một câu, sau lại gấp muốn chết rồi đẩy Nam Chi đến phòng tắm. 

Lúc Nam Chi tới văn phòng của Diêu San, Fairy đã phái người tới chờ trước. 

Lúc ký hợp đồng, Nam Chi vẫn còn choáng váng. Chờ ký xong hợp đồng rồi thì người bên phía Fairy mới bắt tay với cô: “Mấy ngày nữa sẽ có hoạt động cho sản phẩm mới, đến lúc đó chúng tôi sẽ trực tiếp công bố cô là Đại sứ mở rộng mảng mỹ phẩm của Fairy.” 

“Vì sao các anh lại chọn tôi ạ?” Nam Chi có chút tò mò. 

Người được phái tới cười thần bí: “Dĩ nhiên là nhìn trúng năng lực của cô, hơn nữa năng lực đào tạo ngôi sao của Húc Tinh ở trong nước không phải bình thường. Có thể là nghệ sĩ hợp tác lâu dài với nghệ sĩ dưới trướng Húc Tinh cũng là vinh hạnh của chúng tôi, hợp tác vui vẻ.” 

Sau khi tiễn người đi xong, khóe miệng Diêu San vẫn chưa hết cong, cô ấy thấy Nam Chi vẫn còn đang ngơ ra, liền giải thích nói: “Vừa nãy anh ấy nói cũng không sai, năng lực của em là một phần. Phần còn lại là do lần hợp tác trước của Fairy với Lâm Dữu nhận được rất nhiều chỗ hời. Cho dù sau này thay đổi thương hiệu thì Fairy vẫn không thay đổi giao thiệp với Húc Tinh. Dưới trướng Húc Tinh có rất nhiều nghệ sĩ hàng đầu hoặc là những nghệ sĩ có cấp bậc cao, cho dù là hợp tác với ai cũng không có thiệt thòi gì.” 

“Fairy không chỉ có mỹ phẩm không đâu, chị nghe nói bọn họ còn muốn hợp tác với Trì Uyên và Lâm Dữu ở những sản phẩm khác nữa nhưng vẫn chưa có cơ hội đó.” Diêu San cười, tiếp tục nói: “Chị đoán Húc Tinh đã bàn điều kiện gì đó với Fairy rồi. Về điều này thì em tự mình đi hỏi Chu tổng đi, bây giờ anh ấy đang ở văn phòng đấy.” 

Nam Chi cả kinh, lập tức ngẩng đầu: “Chu tổng ở văn phòng sao? Em nhất thiết phải đi ạ?” 

“Đương nhiên là Chu tổng ở văn phòng rồi.” Diêu San cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn trả lời: “Dĩ nhiên phải đi rồi, chuyện ký hợp đồng lớn như vậy, có lẽ là do Chu tổng lo liệu. Bây giờ công ty “nâng” em như vậy, em không đi cảm ơn à?”

Nam Chi ngượng ngùng cười: “Em đi…” 

Dưới ánh mắt thương hại của Trang Khả Khả, Nam Chi tự mình đi đến văn phòng của Chu Tự Bắc. 

Trên đường đi cô đã nghĩ có mình đủ loại lý do để giải thích nhưng trong lúc nháy mắt nhìn thấy Chu Tự Bắc, đầu óc cô rỗng toác …

Chu Tự Bắc cười khẽ đi về hướng Nam Chi, sẵn tiện đóng luôn cửa văn phòng lại. 

Lúc này lòng của Nam Chi cũng phát lên âm thanh cạch cạch như cánh cửa này, sau đó chùng xuống. 

“Ký hợp đồng xong rồi?” Chu Tự Bắc đi tới ngồi xuống ghế sofa, tiện tay chỉ luôn vị trí cho Nam Chi: “Ngồi xuống rồi nói.” 

Nam Chi nghiến răng đi vào, ngồi xuống trước mặt Chu Tự Bắc. Chẳng qua là tư thế ngồi cứ như tội nhân vậy: “Tôi muốn giải thích một chút về tình huống tối hôm qua, lúc đó là do tôi uống bia rượu nên phạm phải, lúc đó tôi không tỉnh táo chút nào…” 

“Vậy là em vẫn còn nhớ rõ chuyện hôm qua em làm.” Giọng của Chu Tự Bắc còn mang theo tiếng cười nhàn nhạt. 

Nam Chi bỗng dưng ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy con ngươi chứa đầy ý cười của Chu Tự Bắc, còn có bàn tay đang nhẹ cởi cúc áo của anh ấy. 

Chu Tự Bắc kéo cổ áo ra, bên trong lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo, còn có một dấu đỏ nhỏ trên xương quai xanh: “Cái này chắc vẫn nhớ nhỉ?” 

Đại não Nam Chi ngừng trong giây lát, cô có thể nói cô không nhớ gì hết không!

Chu Tự Bắc dù bận tối mắt nhưng vẫn thong dong nhìn cô: “Em nói xem, có phải em nên chịu trách nhiệm không?”