Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 667: C667: Cùng lúc đó




Nhìn thấy dòng chữ chỉ có U Linh điện và Lang Nha điện, cũng không có Long Thần điện, Dịjar lập tức kích động không thôi.

“Quân Đế không định đối phó chúng ta, ha ha ha...” “Vương, ngài lại nhìn đằng sau đi.” Nghe vậy, Djar quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy phía sau còn có một gói biểu cảm, một đứa bé trai ngồi trên Thanh Long rút gân lộ da!

“Tôi nhận ra tấm hình này, là Na Tra náo hải trong thần thoại nước Hạ.” Người đàn ông kia nuốt một ngụm nước bọt, vô cùng khiếp sợ nói: “Quân Đế muốn cho chúng ta con rồng này rút gân lột da?”

Mồ hôi lạnh trên tránh Djar không ngừng chảy ra, lưng áo đã sớm bị thấm ướt mồ hôi.

Cùng lúc đó, U Linh điện.

Thân là chúa tể u linh cao nhất nơi đây cũng biết được tin tức Quân Đế xuất hiện, mặc dù trên mặt gã không hề có tí dao động nào, thật ra trong lòng đã sớm rối như tơ vò.

Quân Đế.

U Linh nắm chặt hai nắm đấm.

Gã không ngờ đối phương chỉ hiện thân thôi đã có thể mang đến cho gã áp lực nặng nề như thế.


“Đại Đế.”

Một thành viên của U Linh điện tiến tới bẩm báo: “Peres - một trong những bát vương cầu kiến ngài.”

“Bảo hắn ta tiến vào.”

“Vâng!” Một lát sau, một người đàn ông khôi ngô khoảng bốn mươi tuổi tiến vào đại điện.

U Linh từ trên cao nhìn xuống đối phương: “Peres, lâu rồi không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?”

Cho dù địa vị của Peres ở thế giới ngầm thấp hơn mình nhưng dù sao đối phương cũng là một trong bát vương, gã vẫn nể mặt.

“U Linh, tôi rất tò mò ông vội tìm tôi đến là để làm gì?” Peres không đợi U Linh mở miệng đã ngồi trên ghế sa lông, không hề khách khí tí nào.

U Linh cười nhạt nói: “Chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè cần phải thường xuyên gặp mặt, tình cảm hai bên mới sẽ không phai nhạt.”

“Ha ha ha...” “Ông biết tôi là người Di-gan, trên thế giới này không có bạn của chúng tôi.” Peres lắc đầu cười to, không hề nể mặt đối phương tí nào.


“Thật sao?” Sắc mặt U Linh hơi tối sầm, gã nói tiếp: “Tôi thật sự rất mong có thể trở thành người bạn đầu tiên của ông.”

Peres liếc xéo U Linh: “Ông tới tìm tôi chắc hẳn không chỉ để khách sáo nhỉ?”

“Ha ha ha..” U Linh híp đôi mắt, cười nhạt: “Nếu ông đã thích đi thẳng vào vấn đề, vậy bản đế cũng không che giấu nữa. Hôm nay mời ông tới là muốn tìm hiểu Quân Đế từ chỗ ông.”

Nghe hai chữ “Quân Đế”, chân mày Peres hiu nhíu lại.

Ý cười trên mặt U Linh không giảm.

Peres là một trong số ít người từng chiến đấu với Quân Đế và còn sống, gã đặc biệt tìm đối phương tới là muốn tìm hiểu thực lực của Quân Đế rốt cuộc mạnh bao nhiêu, kể từ đó trong lòng của gã mới có thể nắm chắc hơn.

“Ha ha ha...” Peres cười nói: “U Linh, ông đang sợ Quân Đế à?”

Hả? Nghe nói lời này, nụ cười trên mặt U Linh nháy mắt biến mất, bỗng nhiên gã cao giọng: “Peres, xin chú ý cách nói chuyện của ông, trên đời này không có người bản đế sợ.”

Ha ha!

Peres muốn cười.

Nếu ông không sợ người khác, có lế trực tiếp tìm tới cửa.

Làm gì còn phải tìm ông tới thăm dò thực hư chứ?

“Khụ khụ!”