Sống Lại Một Đời, Phu Quân Ta Vẫn Chọn Bạch Nguyệt Quang

Chương 5: Hoàn




Phiên ngoại của Ứng Bất Phàm

Lang Lang chắc là không nhớ rõ, vào lúc nàng tám tuổi theo mẫu thân đi phương Bắc có đi ngang qua một huyện nhỏ, đúng lúc nhìn thấy huynh trưởng ta té xỉu ở bên đường.

Mẫu thân ta bị trưởng thôn cưỡng ép không chịu được nhục nhã mà tự vẫn, phụ thân ta vì báo thù mà bị trưởng thôn loạn côn đánh ch.ết.

Huynh trưởng ta vì muốn cầu công đạo mà ngày ngày đến phủ nha đánh trống kêu oan.

Thế nhưng quan lại đều bao che cho nhau, không ai để ý đến lời cầu xin của huynh trưởng ta.

Là Lang Lang đem huynh ấy cứu trở về, nghe huynh ấy kể uất ức mà nước mắt rưng rưng xin cha nàng vì chúng ta chủ trì công đạo.

Về sau huynh trưởng ta nghe ngóng được Trấn Bắc tướng quân muốn chiêu quân, liền không chút do dự đi ghi danh.

Huynh ấy nói muốn đi báo ân.

Kiếp trước huynh trưởng ta vì cứu tướng quân mà chết, kiếp này lại vì cứu Lang Lang mà hy sinh.

Thời gian ta trọng sinh có chút trễ, vì vậy không thể thay đổi vận mệnh cho huynh ấy.

Cũng may, lão đạo sĩ nói cho ta biết rằng huynh ấy đã đầu thai vào một nhà giàu có rồi.

Kiếp trước ta tuân theo lời huynh trưởng dặn dò trước khi nhập ngũ, phải nghiêm túc học hành để thi đậu đạt được công danh.

Ta lập chí trở thành một vị quan phụ mẫu tốt, tiêu diệt hết những tên tham quan ô lại.

Năm hai mươi mốt tuổi ta mới có thể vào kinh thành thi đình.

Lúc ta nhìn thấy Lang Lang thì nàng đã sớm trở thành thê tử của người khác rồi, ta đứng từ phía xa xa nhìn nàng, nhìn nàng đứng ở dưới gốc liễu bên hồ cười duyên dáng, đuổi một chú bướm đang đậu trên cành hoa bên cạnh.

Quả nhiên giống như miêu tả của ca ca, nàng là một mỹ nữ cho người ta cảm giác về sự bình yên của tháng năm.

Tim ta đập thình thịch, lại chỉ có thể yên lặng lui về.

Phu quân của nàng là một thiếu niên tướng quân đã có vô số chiến tích, lại có công danh hiển hách, mà ta chỉ là một tên nhà quê, cố gắng sứt đầu mẻ trán mới đạt được chút thành tích nho nhỏ không ai thèm chú ý.

Nàng là ánh trăng sáng, nên ở bên mặt trời rực rỡ.

Thế nhưng nàng không hạnh phúc, phu quân của nàng rất được chú ý. Ở trong kinh lời đồn đại về phu thê họ rất nhiều.

Ta nghe ngóng khắp nơi, biết được phu quân của nàng có một bạch nguyệt quang trong lòng, đối xử với nàng lạnh lùng, còn mặc kệ khi đệ đệ của ánh trăng sáng đó đến cửa khiêu khích nàng.

Ta ngồi chờ Tạ Phong mười ngày, nhân lúc hắn đi ra ngoài sau khi náo loạn xong ở Tiết gia, chụp bao tải đánh gãy một chân hắn.

Về sau nàng theo quân đi phương Bắc, tin tức tử trận truyền về.

Lúc đó ta đã chủ động xin hoàng đế được đến Bắc cương, đi theo Trấn Bắc tướng quân, người đã sớm xin về ở ẩn, đánh tan tác quân địch để đoạt về thi thể của nàng.

Sau khi tang lễ của nàng qua đi, ta chợt cảm thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa, định bụng viết thư từ quan định trình lên hoàng đế.

Lúc đó có một lão đạo sĩ gõ cửa nhà ta, thỉnh cầu ta ở lại tiếp tục làm quan.

Hắn nói hắn mỗi đêm đều xem thiên tượng, phát hiện nếu lương tướng xin rút lui, triều đình này sẽ rơi vào tay gian thần, vận mệnh của quốc gia này xem như sụp đổ.

Ta không trả lời, vẫn miệt mài viết thư từ quan.

Lão đạo sĩ đó bắt đầu nôn nóng, hỏi ta: “Nếu ta cho ngươi thêm một cơ hội, điều kiện là ngươi phải dốc cả đời để phụ tá giang sơn xã tắc, ngươi có bằng lòng không?”

Ta rút ra một tờ giấy khác, viết xuống một đoạn đưa cho lão đạo.

Ta viết: “Nếu người ban cho ta một cơ hội, ta nguyện dùng cả đời báo ân.”

Lão đạo nói mong muốn của ta vốn dĩ là ý trời đã định sẵn.

Nhưng lòng người dễ đổi, nhân duyên khó đoán, ta phải tự mình cố gắng nhiều hơn.

Cũng may cố gắng của ta đạt được hiệu quả.

Lang Lang hình như không có nhận ra, nàng càng ngày càng tin cậy, ỷ lại vào ta.

Thời gian qua đi, người ta chờ đợi bấy lâu cuối cùng đã quay đầu.

Mà những mong ước năm xưa, từng điều, từng điều đã trở thành sự thật.

Phiên ngoại của Tiết Nghiễn

Sau khi Lang Lang thành thân, ta tâm như tro tàn xin đi thủ biên quan.

Nghe nói nàng và phu quân cầm sắt hoà minh, ân ái có thừa.

Ta từ lúc sinh ra đã có số mệnh hơn người, có được hết thảy những thứ mà người thường khao khát, vậy mà lại đánh mất người duy nhất thật lòng yêu mình.

Nghĩ lại thật đáng buồn, ta từ nhỏ liền tự xưng thông minh hơn người, lại bị ân tình che mắt mà không nhìn rõ con người của Tạ Nhu.

Nữ nhân kia sau khi bị ta sai người tiễn đi, lần đầu tiên xé nát vỏ bọc hiền lành, điên cuồng gào thét với ta.

Thì ra nàng quấn lấy ta nhiều năm như vậy, không buông tha cho ta, lí do chính là vì mẫu thân nàng vì muốn đem nàng gả cho ta mà âm thầm bức tử người mà nàng yêu thương.

Sau khi mẫu thân nàng cứu ta mà chết, nàng đem hết thảy hận ý đối với bà ta tính đến trên đầu ta, thề phải cho ta nếm trải cảm giác sống không an ổn, cả đời không người yêu thương.

Lựa chọn sai lầm ở vách núi năm đó vĩnh viễn là tâm bệnh theo ta cả đời này.

Lang Lang nói đúng, áy náy của ta với di mẫu được bù đắp bằng sự tổn thương của nàng. Ta thật sự là một kẻ vô liêm sỉ lại ti tiện.

Hiện tại đã không còn khả năng cứu vãn, ta lại si mê cầu thần bái phật.

Ta muốn biết, ta và Lang Lang còn có thể tái sinh một lần để nối lại tiền duyên.

Rốt cuộc đến lúc ta gần đất xa trời, Hoằng Duyên đại sư nổi danh nhất đế kinh kết thúc chuyến vân du, quyết định hồi kinh.

Ta vội vàng chạy đến nhiều lần, đến lần thứ ba đại sư mới đồng ý gặp ta.

Ta hỏi người, rốt cuộc mình và Lang Lang có còn cơ hội nối lại trần duyên không, đại sự nhìn ta một lát lại nhắm mắt.

Ta quỳ trên bồ đoàn, từ ban ngày đến khi trên trời đã đầy sao, đại sư mới chậm rãi mở miệng:

“Thí chủ, ta nhìn thấy một chút thiên cơ. Người cùng người mà ngươi mong muốn được ở bên vốn dĩ có duyên không phận. Đều bởi vì vận mệnh bị rối loạn mới nối nhầm nhân duyên. Kết cục hiện tại của các ngươi mới là kết cục nên có từ thuở ban đầu, làm người xin đừng quá tham lam.”

Sau khi rời khỏi chùa, ta lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống núi.

Lời đại sư nói, ta nghe hiểu.

Ta cùng nàng vốn dĩ không nên ở cùng một chỗ, kiếp trước có thể nên duyên phu thê vốn dĩ là sự rối loạn của vận mệnh vô tình chiếu cố ta.

Mà ta, thân ở trong phúc lại không biết quý trọng.

Hối hận vô cùng, nhưng giờ đây cũng đã muộn rồi.

(HOÀN)