Sớm Muộn Gì Cũng Ly Hôn

Chương 13: Đứa bé




Khi Hạ Hạm đi vào quán cà phê thì Giang Y Viện đã đợi ở đó. Thấy cô đi đến, cô ta lập tức đứng dậy: “Chào Hạ tổng.”

Hạ Hạm đi đến ngồi xuống đối diện cô ta, đưa mắt quan sát Giang Y Viện một lượt. Giang Y Viện ăn mặc rất đơn giản, dù không trang điểm nhưng khuôn mặt vẫn rất xinh đẹp.

“Tính tôi không thích vòng vo, cô tìm tôi có việc gì thì cứ nói thẳng.”

Bàn tay Giang Y Viện đan vào nhau, dường như hơi mất tự nhiên: “Cảm ơn Hạ tổng dù bận rộn nhưng vẫn đến gặp tôi.”

Có người phục vụ đi tới hỏi, Hạ Hạm liền gọi một cốc cà phê. Cô vô thức giơ tay xem đồng hồ, như để nhắc nhở Giang Y Viện rằng thời gian của cô có hạn.

Sau khi người phục vụ đi, Giang Y Viện nói tiếp: “Vậy tôi sẽ nói thẳng luôn.” Cô ta hít một hơi sâu, dường như lấy hết dũng khí để nói: “Tôi rất thích Hàn Mặc Nhiễm tiên sinh, thích vô cùng.”

Cô ta nói xong liền cẩn thận quan sát sắc mặt Hạ Hạm. Mặt Hạ Hạm không đổi sắc: “Cô tiếp tục đi.”

Sau đó, Giang Y Viện dùng hai mươi phút để kể lại chuyện cô ta quen Hàn Mặc Nhiễm như thế nào.

Cô ta quen Hàn Mặc Nhiễm vào ba năm trước. Lúc đó, cô ta vẫn chỉ là một diễn viên nhỏ không có tiếng tăm, cũng chưa làm việc dưới tay Nghiêm Văn Chung. Lúc ấy, nhân phẩm người đại diện của cô ta không hề tốt, thường xuyên đưa cô ta ra ngoài xã giao. Nói dễ nghe một chút thì là xã giao, nói khó nghe hơn thì chính là muốn làm mai cho các lão đại chơi đùa.

Thời điểm đó, Giang Y Viện cũng không biết kiểu xã giao đó lại là một cái bẫy. Cho đến khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Cô ta muốn đi, nhưng nhà đầu tư coi trọng cô ta lại không buông tay. Khó khăn lắm, cô ta mới trốn được khỏi bữa tiệc, nhưng đến hàng lang lại bị nhà đầu tư kia cho bảo vệ giữ lại.

Nhà đầu tư cho cô ta một bạt tai, còn chửi rất khó nghe. Lúc đó, cô ta vừa tổn thương vừa tức giận. Cô ta vẫn luôn cần cù chịu khó, chưa từng có suy nghĩ sẽ nhờ những người cấp cao này. Nhưng khi đối diện với những người nhiều tiền, cô ta lại không thể làm gì, cũng không có một chút sức lực nào để chống cự.

Cô ta vốn tưởng rằng lần này sẽ rơi vào tay của nhà đầu tư, nhưng không ngờ, khi cô ta sắp bị nhà đầu tư ấn vào xe thì gặp Hàn Mặc Nhiễm.

Lúc đó, Hàn Mặc Nhiễm vừa cho ra mắt Magic, danh tiếng cũng tăng lên rất nhiều, mà người kia vừa hay cũng biết anh. Không biết anh nói gì với nhà đầu tư kia, hắn liền thả cô ta ra.

Ban đầu tưởng chân đã bước vào vũng bùn. Nhưng khi cô ta tuyệt vọng nhất thì anh xuất hiện, cứu cô ta khỏi cơn nguy nan.

Anh giống như một vị cứu tinh.

Cô ta hơi động tâm, sau đó liền hãm sâu vào.

Nhưng anh lại ở quá xa, cô ta muốn đuổi kịp bước chân của anh, muốn sóng vai cùng anh. Anh giống như một nguồn ánh sáng khiến cô ta muốn liều mạng đuổi theo.

Cô ta liều mạng quay phim, không hề kén chọn, kể cả những kịch bản nữ phụ độc ác cô ta cũng nhận.

Cuối cùng, ông trời cũng không phụ sự cố gắng của cô ta. Giang Y Viện thể hiện tài năng của mình trong một kịch bản, sau đó được một đạo diễn lớn nhận ra, cho cô ta cơ hội. Đó là lần đầu tiên cô ta được biểu diễn trên màn ảnh rộng, nhưng cũng chính lần đó đã khiến cô ta hoàn toàn nổi tiếng.

Cô ta như được sống lại từ vực thẳm, trở thành diễn viên, thành đại minh tinh. Cuối cùng, cô ta cũng có đủ tư cách để đứng bên cạnh anh. Cô ta biết được trong vòng giải trí có một người đại diện là bạn tốt của anh, liền bỏ ra một số tiền lớn để bồi thường vi phạm hợp đồng đi ăn máng khác, trở thành người dưới tay người kia, chỉ vì muốn được cách anh gần một chút. Nhưng cô ta không ngờ rằng, người đại diện lại nói cho cô ta biết, anh đã kết hôn.

Đây là một cú sốc rất lớn đối với Giang Y Viện. Cô ta cố gắng nhiều như vậy, liều mạng như vậy chính là vì muốn được đứng bên cạnh anh. Khi biết anh đã kết hôn, cô ta chẳng khác gì người đã chết.

Hạ Hạm uống cà phê, sắc mặt không thay đổi nghe cô ta kể lại chuyện cũ. Cuối cùng, qua một lúc, Hạ Hạm lên tiếng nhắc nhở: “Thật ra cô không cần cố ý nói cho tôi biết cô thích anh ấy cỡ nào. Đó là chuyện của cô, không liên quan đến tôi. Nếu như hôm nay cô tìm tôi là vì muốn kể lại chuyện cũ để khiến tôi đồng cảm, vậy thì cô lầm rồi. Tôi không có thời gian đi đồng cảm, cũng không có thời gian đồng cảm với tình yêu cao thượng của cô.”

“Tôi cũng không nghĩ cô sẽ đồng cảm với tôi. Nhưng đây chỉ là tiền đề, chỉ là tôi muốn cho cô biết tôi yêu anh ấy cỡ nào. Ban đầu, khi biết anh ấy đã kết hôn, tôi cũng muốn từ bỏ. Nhưng về sau, tôi lại biết thật ra hai người không hề có tình cảm, chỉ là hôn nhân thương mại mà thôi.”

Những lời này vượt ngoài dự kiến của Hạ Hạm, bởi vì ở bên ngoài, cô và Hàn Mặc Nhiễm luôn duy trì hình tượng vợ chồng ân ái hòa thuận.

Hạ Hạm cảm thấy hứng thú hơn: “Nói thử xem.”

“Mặc dù trước mặt người ngoài, hai người cố tình giả vờ ân ái, nhưng lại để lộ rất nhiều sơ hở. Ví dụ như, hai người đều không đeo nhẫn cưới.”

“Không đeo nhẫn cưới thì có thể chứng minh là không ân ái?”

“Không đeo nhẫn cưới chỉ là một chuyện. Có lẽ Hạ tổng không biết, tôi đã từng cầm ảnh của cô đi đến tổng công ty Đại Bàng Lĩnh Hàng ở Thâm Quyến để nghe ngóng tin tức. Nhưng dường như không có ai quen cô. Cô và Hàn tiên sinh đã kết hôn được mấy năm, nhưng nhân viên công ty của anh ấy lại nói trước giờ chưa từng gặp cô. Hay nói cách khác, sợ là cô chưa từng đặt chân tới công ty của Hàn tiên sinh. Cô là vợ anh ấy, nhưng lại chưa từng đến công ty của anh ấy, cô không cảm thấy rất kỳ quái sao? Một đôi vợ chồng bình thường sao có thể như vậy được?”

Cô gái này thật sự rất thông minh, chỉ là…

“Thì sao? Cho dù tôi và anh ta không có tình cảm, chỉ là hôn nhân thương mại, nhưng tôi và anh ta vẫn là vợ chồng.”

“Tôi cũng không phải muốn phá hỏng quan hệ hôn nhân thương mại của hai người. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, hai người đã không có tình cảm, vậy thì tôi vẫn có thể tiếp tục thích anh ấy. Đương nhiên, dù sao cô cũng là vợ anh ấy. Nếu như tôi tiếp tục thích anh ấy, hoặc là nói nếu như tôi muốn ở bên anh ấy thì tất nhiên sẽ gây ảnh hưởng đến cô. Vậy nên, tôi nguyện nói hết tất cả cho cô biết, toàn bộ tiền tôi kiếm được, thậm chí cô cần tôi giúp gì, tôi cũng sẽ dốc toàn lực để giúp đỡ cô.”

Hạ Hạm cười: “Nhưng những thứ cô cho, tôi lại không cần.”

Giang Y Viện nói: “Tôi biết, cuộc sống của Hạ tổng trước giờ đều rất tốt, có lẽ sẽ ngứa mắt với quà tôi tặng, nhưng những thứ đó là những thứ tốt nhất tôi có thể cho cô. Tôi tặng cô những thứ tốt nhất để đền bù, chỉ hi vọng cô bỏ qua, để tôi thích anh ấy.”

“Vậy còn anh ta, anh ta đồng ý cho cô làm người thứ ba?”

Dường như cô ta cũng không ngại khi cô dùng từ người thứ ba để hình dung. Giang Y Viện lắc đầu: “Tôi còn chưa thổ lộ tình cảm với anh ấy. Chỉ khi tôi được sự đồng ý của cô, tôi mới có tư cách thổ lộ với anh ấy. Nhưng tôi tin Hàn Mặc Nhiễm sẽ chấp nhận tôi.”

“Vậy có phải tôi nên chúc cô may mắn trước không?”

“…”

“Nhưng mà… tình yêu vĩ đại và sự đau khổ của cô thì có liên quan gì tới tôi đâu? Cho dù tôi và anh ta chỉ là liên hôn, cho dù tôi và anh ta không có tình cảm, nhưng không có nghĩa là cô có thể viện đó làm lý do để chọc phá. Cô còn muốn có sự đồng ý của tôi để đi theo đuổi anh ta? Cô nhìn tôi giống Thánh Mẫu lắm à?”

“Tôi…”

Có lẽ là do bị giọng nói sắc bén của Hạ Hạm làm khiếp sợ, nhất thời Giang Y Viện không thốt ra thành lời.

“Nói cho cùng tới đây cũng chẳng có chuyện gì. Nhưng tôi khuyên cô, tốt nhất nên tự hiểu đi.”

Trước khi đến đây, Hạ Hạm đã đoán được sơ sơ. Vậy nên khi nghe những lời này từ cô diễn viên nhỏ, cô cũng không quá kinh ngạc, cũng không cần thiết phải coi đây là chuyện to tát gì. Nói trắng ra là, đây là chuyện riêng của Hàn Mặc Nhiễm và cô diễn viên kia, không liên quan gì tới cô. Sau khi lên xe, cô liền bảo Lý Mỹ Tầm lái thẳng xe về nhà.

Nhưng không ngờ, Hàn Mặc Nhiễm đã trở về.

Hôm nay là thứ hai. Bình thường thứ hai đều là thời gian công ty bận rộn nhất, đáng lẽ anh không nên về mới phải.

Khi Hạ Hạm đẩy cửa đi vào, Hàn Mặc Nhiễm đang ngồi trong phòng khách. Anh ngồi trên ghế sofa, ngón tay vuốt ve góc điện thoại di động, lật qua lật lại. Anh cụp mắt xuống, không biết đang trầm tư suy nghĩ điều gì.

Nghe thấy tiếng động, Hàn Mặc Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn. Lúc này Hạ Hạm mới nhìn rõ sắc mặt của anh. Mặt anh rất nghiêm nghị, đôi môi mỏng hơi mím, ánh mắt tối sầm, có thể nhận thấy tâm trạng của anh lúc này không hề tốt.

Cô rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Hàn Mặc Nhiễm như vậy, bởi vì anh vẫn luôn biết cách che giấu cảm xúc của mình, khiến người khác không thể nhìn thấu.

Chân trước cô vừa mới nhìn thấy Giang Y Viện, chân sau anh đã trở về. Hai người này một trước một sau, sao lại trùng hợp như vậy? Không biết có phải đã nhất trí với nhau trước rồi không? Vậy nên, anh cố tình trở về là vì muốn thuyết phục cô?

Hạ Hạm cũng lười hỏi, vừa đi vào liền khách sáo chào anh một câu: “Về rồi à?”

Cô đang muốn lên tầng thì nghe thấy Hàn Mặc Nhiễm trầm giọng gọi một tiếng: “Hạ Hạm.”

Hạ Hạm dừng chân lại, quay đầu nhìn anh, liền thấy sắc mặt u ám của Hàn Mặc Nhiễm: “Em ngồi xuống, tôi có chuyện muốn hỏi.”

Lúc này, Hàn Mặc Nhiễm thật sự rất nghiêm túc.

Kết hôn đã nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt này của anh. Hạ Hạm không khỏi bỡ ngỡ, rốt cuộc là có chuyện gì mà anh lại nghiêm túc muốn trao đổi với cô như vậy?

Thật sự liên quan đến Giang Y Viện sao?

Lông mày Hạ Hạm không khỏi trưng ra sự lạnh băng. Cô thật sự muốn xem anh sẽ nói với cô như thế nào.

Hạ Hạm ngồi xuống ghế sofa, mặt không cảm xúc nhìn anh: “Anh muốn nói chuyện gì với tôi?”

Ánh mắt anh rơi trên người cô, rất lạnh.

Hai người cùng im lặng, không khí lập tức trở nên ngột ngạt. Sau mấy giây im lặng ngắn ngủi, cuối cùng anh cũng nói: “Đứa bé đã từng bị phá là sao?”

Hạ Hạm nhíu mày lại, cơ thể lập tức cứng đờ. Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, không phản ứng một lúc lâu.

Vì sao anh lại biết?

Đột nhiên cô nhớ tới lần trước làm kiểm tra ở bệnh viện Hàn gia, có phải lúc đó mẹ Hàn Mặc Nhiễm đã nhận ra gì không? Nhưng cũng không thể nào? Kiểm tra có thể nhận ra phá thai dễ như vậy sao? Cô nhớ lúc đó biểu cảm của mẹ Hàn Mặc Nhiễm rất tự nhiên.

“Hôm qua mẹ nói cho tôi biết. Bà nói mấy ngày trước em có đến bệnh viện kiểm tra. Lúc đó, bà phát hiện trong cơ thể em có lưu lại một chút dấu vết đã từng phá thai, nhưng lại im lặng không nói gì. Sau đó suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói cho tôi. Vậy nên…” Những ngón tay lật qua lật lại điện thoại không biết đã nắm chặt trong tay từ lúc nào, lực rất mạnh, những ngón tay trở nên trắng bệch: “Em nói cho tôi biết, đứa bé kia có phải của tôi không?”

Cho nên anh trở về là vì chuyện này? Không phải là vì Giang Y Viện nên sắc mặt mới khó coi như vậy, mà bởi vì cô giấu diếm phá thai?

Hình như anh thực sự rất tức giận, nhưng sao lại tức giận vô lý như vậy.

Đã không lừa dối được, vậy thì giấu diếm cũng chẳng có gì tốt. Hạ Hạm gật đầu: “Ừm, là con của anh.”