Sở Hán Tranh Bá

Chương 571: Chế độ niên hạn Hoàng đế và chế độ tuyển chọn Thái tử




- Phụ hoàng.

Hạng Chính lắp bắp nói:

- Việc này không phù hợp với chế độ xưa nay?

Hạng Trang nhẹ nhàng vuốt cằm, nói:

- Đúng vậy, từ xưa đến nay chế độ kế thừa của tộc Hoa Hạ đều là cha chết con kế thừa, huynh chết đệ kế thừa, nhưng loại chế độ này tốt lắm sao? Phụ hoàng không cho là vậy?

Hạng Chính há miệng định nói nhưng lại thôi, dù hắn có tâm phản bác nhưng lại không dám.

Hạng Trang thở dài, sâu xa nói:

- Chính nhi, vi phụ giao giang sơn xã tắc cho con thì tuyệt đối sẽ không lật lọng phế bỏ con, con có chuyện gì cứ nói thẳng, vi phụ tuyệt đối sẽ không trách tội con, chỉ cần con nói đúng, vi phụ sẽ thay đổi chủ ý chứ có ngại gì? Hôm nay ta và con cùng bàn luận mở rộng, được chứ?

- Vâng!

Hạng Chính vái chào thật sâu, cung kính nói:

- Nhi thần xin nghe theo dạy bảo của phụ hoàng.

Hạng Trang cười khổ, lại nói:

- Vậy vi phụ nói trước, về vì sao chế độ"phụ tử tử kế, huynh chung đệ kịp" không tốt? Cái gọi là cha chết con kế thừa, chính là đợi sau khi Hoàng đế già chết đi thì con mới có thể kế vị, nếu lão hoàng đế không chết, chẳng phải ông ta sống đến một trăm tuổi, thì chỉ cần ông ta không chủ động thoái vị, con ông ta cũng đành phải ngoan ngoãn chờ đợi.

Nhưng tinh lực con người có hạn, càng lớn tuổi càng khó tránh khỏi tinh lực không đủ dễ nảy sinh việc ỷ lại người khác, lại càng nghiêng về thiên tính, dễ dàng xuất hiện ảnh hưởng đến chính trị.

Vỗ vỗ bả vai Hạng Chính, Hạng Trang bùi ngùi nói:

- Chính nhi, cũng không phải tất cả mọi người đều giống như cha hoàng con là có thể thản nhiên buông bỏ quyền lực như vậy.

Lời nói này của Hạng Trang xuất phát từ đáy lòng, những ví dụ như vậy trong lịch sử nhiều không kể xiết.

Hán Vũ Đế, Đường Minh Hoàng cũng có thể được coi là những minh quân hùng tài đại lược. Nhưng những năm bọn họ sáu mươi tuổi, thể lực, tinh lực rõ ràng là không bằng lúc mới kế vị, nhưng lại như ngựa cũ nhớ chuồng không chịu buông bỏ, kết quả là tuổi già gây loạn triều chính, loạn họa đến ngay cả Thái Tử, hoàng hậu giết uổng mấy chục vạn người, loạn an sử trực tiếp làm cho đế quốc Đại đường đi đến diệt vong.

Tuy nhiên những điều này lại không thể nói cho Hạng Chính nghe, cũng may Hạng Trang cũng đã có chuẩn bị, lập tức lật ra sử sách nói:

- Chính nhi, Tần Chiêu Tương Vương cũng được coi là một nhân vật hùng tài đại lược, nhưng khi ông ta tuổi già lại tạo nên một sai lầm lớn, ông ta nghe những tin phỉ báng mà đã triệu hồi Tướng Bạch Khởi về nước, kết quả gây nên Nhưỡng Thành đại bại, từ đó về sau thẹn quá hóa giận giết chết Bạch Khởi, tự hủy trường thành!

(Tần Chiêu Tương vương (秦昭襄王) hay Tần Chiêu vương (秦昭王) (324 TCN–251 TCN) là vị vua thứ 33 của nước Tần thời Chiến Quốc, trị vì từ 306 TCN- 250 TCN. Ông là con trai của Tần Huệ Văn vương và là em của Tần Vũ vương.)

Tề Hoàn Công, đứng đầu Xuân Thu Ngũ Bá, cũng hùng tài đại lược, nhưng lúc tuổi già ù tai hoa mắt, trọng dụng nịnh thần, tiểu nhân giảo quyệt, đến nỗi trong nước bị xây tường bao phủ, ngay cả ông ta cũng bị chết đói trong nội loạn.

Hạng Trang nắm chặt tay, lại nói tiếp:

- Còn có Ngụy Huệ Vương, hơn tám mươi tuổi mà vẫn còn không muốn buông bỏ quyền vị, đến nỗi nước Ngụy hoàn toàn sụp đổ.

Cuối cùng, Hạng Trang tổng kết lại nói:

- Lấy lịch sử làm gương, vi phụ mới quyết định nhường ngôi.

Hạng Chính bất giác gật đầu, hắn hiểu phụ hoàng nói có lý. Lão hoàng đế sau khi tuổi già vì không chịu buông bỏ quyền vị quả thật là bất lợi với sự ổn định và hòa bình lâu dài của đế quốc, liền lập tức thề:

- Nhi thần lấy danh nghĩa liệt tổ liệt tông thề sẽ làm theo lời phụ hoàng trước năm mươi tuổi sẽ nhường ngôi cho Thái tử.

Hạng Trang khoát tay áo, mỉm cười nói:

- Năm mươi tuổi vẫn còn trẻ khỏe mạnh, cũng không cần phải vội vã truyền ngôi như vậy, tuy nhiên sau sáu mươi tuổi con người sẽ hoàn toàn già yếu, vi phụ hy vọng con có thể trước sáu mươi tuổi thoái vị. Vi phụ càng hy vọng có thể thông qua hai đại hoàng đế là cha con ta để thử nghiệm, có thể đặt chế độ niên hạn cho Hoàng Đế thành tổ chế.

- Tổ chế?

Hạng Chính như thoáng chút suy nghĩ, vậy thì đó không phải là tự nguyện, mà là cưỡng chế rồi.

- Đúng, tổ chế! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hạng Trang trịnh trọng gật đầu, đặt niên hạn Hoàng đế nhất định phải làm thành Tổ chế để cưỡng chế chấp hành.

Từ xưa tộc Hoa Hạ sùng bái quỷ thần, sùng bái các loại hiện tượng tự nhiên, nhưng sùng bái nhất vẫn là tổ tông, cho nên, chỉ cần Thủy Hoàng Đế Hạng Trang này còn, Hoàng Đế nhị thế Hạng Chính trước sáu mươi tuổi truyền ngôi, thì rất có khả năng sẽ đem hình thức tổ chế niên hạn Hoàng đế trước sáu mươi tuổi trở thành tổ chế hàng đầu, Hoàng đế đời sau đoán chừng không dám vượt qua.

Hạng Chính gật đầu nói:

- Chế độ niên hạn sáu mươi tuổi, nhi thần hoàn toàn tán thành, tuy nhiên việc lập Thái tử...

- Ha ha, xem ra việc đặt niên hạ Hoàng đế sáu mươi tuổi cha con ta đã có chung nhận thức.

Hạng Trang cười cười, lại nói tiếp:

- Hiện tại nói đến Thái Tử, vi phụ kiên quyết phản đối lập Sở nhi là Thái tử, mà kiên trì lựa chọn những đệ đệ đã trưởng thành của con, do quần thần lựa chọn một người làm Thái tử, con có biết nguyên nhân ở đâu không?

Hạng Chính cung kính:

- Nhi thần cung linh nghe phụ hoàng dạy bảo.

Hạng Trang nói:

- Ngôi vị Hoàng đế tự động kế thừa sẽ có liên quan rất lớn đến sự ổn định và hòa bình lâu dài của đế quốc, mà lão hoàng đế tuổi già lại dao động trước nền tảng lập quốc, đây không chỉ là một loại kế thừa không có thứ tự, mà còn xảy ra khi hoàng đế đột ngột chết, thái tử tuổi còn quá nhỏ, lúc này rất dễ dàng xuất hiện hậu cung tham gia vào chính sự hoặc là quyền thần nhiếp chính, gây rối loạn.

Trong lịch sử Hoa Hạ, thì dụ bởi vì ấu chủ mà hậu cung gây loạn hoặc là quần thần nhiếp chính cũng nhiều không kể xiết, thí dụ như nói Lã hậu thời kỳ đầu Hán, thí dụ nói Từ Hi Thái hậu cuối đời Thanh, đều là những điển hình về hậu cung loạn triều chính, mà thí dụ rõ ràng nhất, Vương Mãng, Đổng Trác, Tào Tháo thậm chí còn cả Trương Cư Chính đều là những trường hợp kinh điển về quần thần nhiếp chính.

Hạng Trang nói:

- Chính nhi, đều nói sinh tử do mệnh, phú quý do trời, tối nay cởi giày, có lẽ ngày mai không có cơ hội mặc lại? Nếu ngày nào đó cha con ta trước sau chết bất đắc kỳ tử, mà Sở nhi tuổi lại còn quá nhỏ, mấy đệ đệ của con sao không nảy sinh tham vọng cướp đế vị của cháu? Con dám chắc Hoàng hậu của con sẽ không bằng lòng làm gà mẹ ấp con? Con dám chắc trong triều sẽ không xuất hiện những gian thần quyền thần như Bất Vi, Lý Tư, Triệu Cao?

Hạng Chính không phản bác được, hắn còn không dám ngắt lời.

- Cho nên, để phòng ngừa vì ấu chủ mà xuất hiện hậu cung loạn triều chính, quần thần nhiếp chính, Thái tử cần phải là lựa chọn trong con cháu hoàng tộc đã trưởng thành.

Hạng Trang dừng lại một chút, nói thêm:

- Tuy nhiên con cũng không cần kêu oan cho Sở nhi, chỉ cần con chịu khó dạy bảo, khi Sở nhi có thành tựu, đợi lên lên vẫn có cơ hội được tuyển chọn làm Thái tử!

- Ý phụ hoàng là...

Hạng Chính nghe vậy sửng sốt, có chút không hiểu nhìn phía Hạng Trang.

Hạng Trang nói:

- Cái gọi là Thái tử, kỳ thật chính là quốc quân dự trữ, nhưng chưa chắc đã được lên làm quốc quân. Dù là con có mười mấy đệ đệ trưởng thành, bọn họ cũng không ít tuổi hơn con bao nhiêu, đợi khi con sáu mươi tuổi thoái vị thì bọn họ cũng gần như sắp đến niên hạn rồi, như vậy việc để bọn họ kế vị cũng không có ý nghĩa gì nhiều.

Trong lòng Hạng Chính khẽ động, lại nói:

- Vậy ý phụ hoàng là...

- Ý vi phụ là, thái tử sẽ mười năm chọn một lần, hơn nửa chỉ tuyển từ mười tám đến ba mươi trong con cháu hoàng tộc, qua mười năm nếu như Hoàng đế vẫn còn tại vị thì lại tiếp tục tuyển chọn Thái tử, cho nên, hai mươi năm sau Sở nhi vẫn có thể có cơ hội được tuyển làm Thái tử.

Hạng Trang dừng một chút, lại nói:

- Chỉ sợ hai mươi năm sau Sở nhi học không thành tài thôi, ha hả.

Hạng Chính xấu hổ cười cười, lại nói:

- Phụ hoàng, nhi thần thuở nhỏ học cha làm gương, cha nói thế nào nhi thần làm theo thế đó, tuyệt đối sẽ không có lòng làm trái, chỉ sợ là con cháu đời sau sẽ không tuân theo quy củ này thôi.

- Đúng vậy, đây thật sự là vấn đề, cho nên, chúng ta cần phải tạo quy củ cho con cháu đời sau.

Dừng một chút, Hạng Trang lại nói:

- Về Thái tử, tuyển ai không tuyển ai, Hoàng đế nói thì không tính, mà phải do tập thể võ tướng có công huân tại Võ Viện đề cử, ai lấy được ủng hộ nhiều nhất, người đó là Thái tử kế nhiệm.

Về việc này, Hạng Trang cũng qua suy nghĩ cặn kẽ.

Chế độ niên hạn Hoàng đế sáu mươi tuổi đã có hai đời hoàng đế làm tấm gương, cộng thêm Tổ chế được định ra, Hoàng đế đời sau đoán chừng có gan cũng không dám vượt qua, dù có người muốn vượt qua, đoán chừng cũng bị cả đại thần trong triều lên tiếng phản đối! Cần phải nói Ngôn quan có đặc quyền tố cáo, không ai có thể không tố, không ai có thể sửa chữa chế độ vạch tội đã xác lập mà chối bỏ chế độ vẻ vang do Hoàng Đế đã lập ra.

Tuy nhiên, nếu muốn xác lập chế độ đề cử Thái tử, hơn nữa lại là mười năm bầu một lần cũng không dễ dàng như vậy.

Hạng Trang tin tưởng khi mình còn sống, chế độ này còn có thể có thể chấp hành, nhưng sau khi hắn chết, chế độ này cũng sẽ chấm dứt, Tổ chế chưa chắc đã chống lại được sự sủng ái đối với con trai trưởng, mà ngôn quan có tốn nước miếng cũng không địch nổi sóng gió hậu phi, trừ phi có đầy đủ lực lượng giữ cân bằng, nếu không chế độ này sẽ rất khó tiếp tục chấp hành.

Võ viện, hoặc là nói võ tướng công huân võ viện chính là Hạng Trang thiết lập để giữ cân bằng lực lượng!

Đế quốc Hoa Hạ noi theo hệ thống canh chiến thương độc của nước Sở, trên danh nghĩa địa vị canh chiến thương độc là bình đẳng, kỳ thật thì không, nông nhân hòa thương nhân chỉ có thể đạt được tước vị thấp hơn, người đọc sách cũng hỉ có thể đạt được tước vị thấp như thế. Thí dụ như lục bộ Thượng thư trong triều, phần lớn tước vị này vẫn chỉ là là Tam đẳng Nam tước.

Sở dĩ xuất hiện loại tình hình này, là vì trồng trọt, kinh thương hoặc là làm quan, rất khó đạt được đầy đủ công huân.

Mà chỉ có tham gia quân ngũ đánh giặc, mới có cơ hội đạt được công huân to lớn, mới có cơ hội liên tục thăng tiến tước vị, cho nên cho dù không tính Lục Đại quốc công cùng với ba mươi sáu hầu tước khai quốc, thì người luyện võ được dự trữ tại Võ viện lại càng dễ đạt được tước vị hơn so với nông nhân, thương nhân hoặc là văn nhân. Cho nên tổng thể địa vị người luyện võ vẫn vượt cao hơn văn nhân, thương nhân hoặc là nông nhân.

Nói một cách khác, ở đế quốc Hoa Hạ, lực ảnh hưởng người luyện võ là lớn nhất.

Nói trắng ra, người làm nông là loại lương thực, thương nhân là loại tiền, văn nhân là người quản lý, người luyện võ mới là người chủ trì!

Mà chọn lựa con cháu hoàng tộc ưu tú nhất hoặc là nói cực kỳ có dã tâm làm Thái tử và ích lợi người luyện võ cũng ở độ nhất trí cao nhất, bởi vì chỉ có Thái tử ưu tú nhất mới có thể trở thành Hoàng đế ưu tú nhất, chỉ có Hoàng đế ưu tú nhất mới kéo dài khuếch trương đối ngoại, không chỉ có thế, nhóm người luyện võ mới có cơ hội liên tục thu hoạch chiến công, thăng tiến tước vị.

Khi ích lợi chế độ lập thái tử và người luyện võ nhất trí cao nhất, toàn bộ hệ thống người luyện võ liền biến thành chế độ lập thái tử được số lượng lớn người ủng hộ nhất, chế ước hoàng quyền cũng có khả năng, trừ phi đời sau xuất hiện một Hoàng đế tàn bạo nghịch thiên, có gan đem một lưới bắt hết tất cả quý tộc được đào tạo nuôi dưỡng tại Võ Viện, nếu không, chế độ tuyển chọn Thái tử vẫn được thi hành.

Mà Thái tử mười năm tuyển một lần, không thể nghi ngờ là thể hiện quyền nói chuyện người luyện võ lớn nhất, người luyện võ là tuyệt đối sẽ ủng hộ.

Điều này, kỳ thật chính là biến thành chế độ quý tộc cộng hoà rồi, Võ viện chính là nguyên lão viện, mà quý tộc người luyện võ được đào tạo nuôi dưỡng tại Võ Viện chính là nguyên lão quý tộc nước thị La Mã cộng hòa. Điểm khác biệt duy nhất là, quý tộc La Mã cộng hòa là chế độ thế tập, mà quý tộc Võ Viện ngoại trừ Lục Đại quốc công cùng ba mươi sáu hầu ra, còn lại tất cả đều là chế độ chung thân.

Có lực lượng người luyện võ khổng lồ này cùng giữ cân bằng, chế độ tuyển chọn thái tử mới có cơ sở tồn tại!

Đương nhiên, lực lượng người luyện võ cũng cần chế ước, việc thi cử của Hạng Trang chính là chế độ tước vị chung thân, khiến giai tầng võ tướng quý tộc Võ Viện không đến mức vững chắc hóa, mà tất cả Giáo Úy trở lên đến quý tộc trong Võ Viện đều có quyền gián ngôn ngang nhau, Lục Đại quốc công là một phiếu, một Giáo Úy nho nhỏ cũng là một phiếu, thanh âm càng nhiều, người bị tập trung khống chế thì càng nhỏ bé.