Số 13 Phố Mink

Chương 107: Vì Cá Khô 1




Ngày 15 tháng 11, chủ nhật, trời nắng.

Bữa trưa được Karen chuẩn bị, bởi vì từ ngày 14 đến ngày 17, trong nhà đã có đơn hàng đặt trước, trong khi "khách" vẫn không có tin tức, vậy nên hiện tại mọi người trong gia đình đều được coi là tình trạng "nghỉ phép có lương".

Có dì Winnie cùng thím Mary giúp đỡ, Laren làm một bữa trưa cực kỳ thịnh soạn.

Món ngon có ba đĩa,

Lần lượt là móng giò kho tàu, sò điệp hấp tỏi, thỏ nướng gừng;

Mỗi một đĩa, số lượng rất lớn, móng giò và sò điệp được đựng bằng đĩa lớn, lấp đầy cả đĩa, thỏ nướng gừng là dùng một tô lớn để đựng.

Đây là sự thay đổi mà Karen đã làm để phù hợp với khẩu vị của mọi người trong nhà, bởi vì mọi người khi ăn cơm thường có một thói quen, có lẽ là bởi vì món ăn của Karen vẫn còn mới mẻ đối với bọn họ, vì vậy khi gặp phải các món ăn ngon, dù là mềm hay cưng, đều thích dùng sức.

Hơn nữa bởi vì trước kia ăn tương đối nhiều đồ ngọt cùng thịt, cho nên khả năng chống ngấy của bọn họ tương đối mạnh.

Giống như lần trước làm thịt đầu heo, Karen rất muốn ăn hương vị quê hương, nhưng cũng chỉ ăn được mấy miếng thịt là cảm thấy đủ rồi, nhưng Ron cùng với chú Mason buổi tối trở về hoàn toàn là cầm nĩa hướng về phía một đĩa thịt đầu heo ở đó không ngừng đưa vào miệng.

Số lượng các món ăn phụ ít hơn, tương ứng là cần tây xào thịt bằm, mướp đắng nhồi thịt, dưa chuột trộn lạnh, cà chua đường trắng, rong biển trộn lạnh;

Canh thì có canh đậu phụ cá chép.

Karen đứng ở cửa nhà bếp, vừa lau tay bằng khăn ướt vừa nhìn Minna, Chris và một nữ sinh mà hôm nay Minna mang về nhà chơi, ba cô gái ra vào bưng thức ăn bày biện.

Chú Mason nhìn vào bàn thức ăn,

Cảm khái nói:

"Kể từ khi Karen nhà mình bắt đầu nấu ăn, ta chỉ muốn nhanh chóng hủy bỏ bữa sáng, để tránh ảnh hưởng đến không gian trong bụng ta vào bữa trưa của. Nào nào, tất cả mọi người ngồi, ngồi, em yêu, lấy rượu vang đỏ của chúng ta ra, hôm nay là ngày đầu tiên mà nhân viên mới của chúng ta cùng gia nhập bữa ăn tối công ty.”

"Được."

Thím Mary lấy ra một chai rượu vang đỏ, mở nút chai ra, Minna chủ động nhận lấy bắt đầu lần lượt rót ra.

Có điều, trẻ em thì uống nước cam;

Nhưng, Minna vẫn tự nhiên rót rượu vang đỏ vào cốc trước chỗ ngồi của Karen.

Alfred một thân trang phục công nhân màu xám rất khoa trương đem cổ hướng về phía trước, hít sâu một hơi, cảm khái nói:

"Trời ơi, thật sự là quá thơm, hơn nữa thoạt nhìn lại mê người như vậy!"

Bà Molly trong trang phục của người giúp việc cũng gật đầu theo.

Sau đó hai người cơ hồ đồng thời nhìn về phía Karen đứng ở cửa phòng bếp, không chút che dấu cảm xúc khϊếp sợ trong mắt.

Nhưng Karen thấy hai người bọn họ ở chỗ này, liền có chút no rồi.

Không phải do khói dầu.

Lúc này, Dis bước xuống từ tầng ba.

Tất cả mọi người đang ngồi đều đứng lên, Karen rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của Dis đảo qua Alfred và Molly, nhưng cái gì cũng không nói, ngồi vào vị trí chính của mình.

"Thật sự là bữa trưa thịnh soạn, mọi người thưởng thức vui vẻ."

Mọi người ngồi xuống.

Một cái bàn dài, ở phía đầu là Dis, ngồi đối diện là chú Mason;

Ở một bên, thím Mary, dì Winnie, Chris, Minna và bạn cùng lớp của Minna, Sarah;

Ngồi đối diện là Ron, Alfred, Molly, Lunt;

Karen bỏ khăn mặt xuống và ngồi xuống bên cạnh Lunt.

Mọi người bắt đầu ăn tối.

Một bên vừa ca ngợi, một bên vừa lang thôn hổ yết.

Karen đã quen với cảnh này.

Chỉ có ông nội có tướng ắn tốt nhất, khi đối mặt với món ăn mình nấu, tuy rằng không đến mức ăn đến khoa trương, nhưng tốc độ ăn uống vẫn rất nhanh.

Lần đầu tiên ăn thức ăn do "sự tồn tại vĩ đại tự mình nấu ăn", Alfred và bà Molly, biểu hiện của họ thậm chí còn khoa trương hơn, Alfred ăn trong khi hốc mắt của hắn khóc, bà Molly nhét móng lợn vào miệng và nghẹn ngào.

"Ăn ngon không?"

Minna tự hỏi các bạn cùng lớp của mình.

Sarah gật đầu: "Ừm, rất ngon."

Minna chủ động giúp Sarah dùng thìa chung để lấy thức ăn bỏ vào đĩa của cô, cô biết bạn học của mình luôn câu nệ hướng nội, bản thân sẽ ngại gắp thức ăn.

Karen nếm thử mỗi món ăn và bắt đầu uống canh.

Vừa uống canh vừa nhìn ông nội,

Ông nội là người đầu tiên ăn xong,

Kỳ thật cũng vì nguyên nhân nếu hắn ngồi ở chỗ này, những người khác ngồi ở đây ăn cơm sẽ có chút không được thoải mái, có lẽ cũng ý thức được điểm này, cho nên mỗi lần ăn cơm hắn đều rất nhanh rời khỏi bàn.

"Ta ăn xong, các ngươi chậm rãi dùng."

Dis rời khỏi bàn và lên lầu.

Hắn vừa đi, chú Mason cùng Ron dẫn đầu, trực tiếp đứng lên bắt đầu lấy thức ăn:

"Thỏ nướng gừng ta đã ăn qua, nhưng cách làm thịt thỏ như thế này thật sự là lần đầu tiên ta ăn được, thật mềm mại a." Chú Mason cảm khái nói, "Karen, hiện tại ta có chút hối hận, sớm biết nên đem tiền mua lại phòng hỏa táng đấy lấy ra mở một nhà hàng trên phố Mink!”

"Đúng vậy, đúng vậy." Ron không ngừng gật đầu, ăn con sò điệp thứ tám.

Alfred: "Lần đầu tiên ta ăn được một món ăn tuyệt vời như vậy."

Bà Molly: "Vâng, sự vĩ đại này làm cho ta không thể không rơi nước mắt, như thể ta đã không được ăn trong nhiều năm rồi."

Ngươi thực sự đã không ăn trong nhiều năm rồi, hơn nữa ngươi còn không có nơi để tiêu hóa.

Chú Mason cười nói: "Yên tâm, sau này miễn là không bận rộn, đây chính là bữa ăn công việc của chúng ta, ta dám đảm bảo rằng làm việc ở các nhà khác tuyệt đối sẽ không có được loại bữa ăn đầy quy cách này như chúng ta!"

Sarah vừa ăn vừa không ngừng nhìn trộm Karen, anh trai giỏi nấu ăn lại lớn lên đẹp như vậy, sức hấp dẫn đối với người khác giới là không thể nghi ngờ, bất kể tuổi tác.

Karen chủ động giúp Sarah múc một bát canh cá và đưa đến trước mặt cô.

Sarah ngại ngùng nói: "Cảm ơn anh Karen.”

Minna chủ động ghé vào tai Sarah và nói vài lời, khiến khuôn mặt của Sarah trở nên đỏ hơn.

Anh trai trước kia trưởng thành đã rất đẹp trai, hiện tại còn trở nên sáng sủa lại trầm ổn, cái loại mị lực này...

Mina đảm bảo rằng nếu anh trai mình tái nhập học, ngăn kéo sẽ bị nhồi nhét bởi những bức thư tình mỗi ngày.

Karen lễ phép cười cười với mọi người trên bàn ăn, sau đó đứng dậy:

"Ta đi pha cho ông nội một chén trà."