Sinh Thời (Năm Tháng Bên Nhau)

Chương 44




Kết quả thi đấu đẩy tạ của Hà Lệ Chân vô cùng thê thảm.

Tuy trước khi thi đấu, Vạn Côn đã nói cho cô biết những kỹ thuật quan trọng của môn đẩy tạ, nhưng quả tạ cũng chỉ văng xa có ba, bốn mét.

Lý Thường Gia luôn ở bên cạnh cổ vũ cô cố lên. Cuối cùng, Hà Lệ Chân bắt đầu đỏ mặt, thầm ước giá như không ai nhìn thấy trận đấu này của mình.

Cũng may, Vạn Côn không nhìn thấy trận đấu này.

Ngay từ lúc bắt đầu thi đấu, Hà Lệ Chân đã dõi mắt tìm kiếm bóng lưng Vạn Côn trên sân, nhưng không thấy. Khi đó, cô xuống sân cùng với Lý Thường Gia, cô tưởng nếu Vạn Côn thấy họ đứng cùng một chỗ, sẽ xuất hiện.

Song đến giờ thi đấu, Hà Lệ Chân vẫn không thấy Vạn Côn, chuyện này có phần kỳ lạ.

Sau khi ném xong lần thứ nhất, cô nhắn cho Vạn Côn một tin nhắn, hỏi cậu đang ở đâu vậy. Một lúc sau Vạn Côn mới trả lời.

(Anh có việc phải ra ngoài một lát, buổi tối anh sẽ đến nhà em)

Hà Lệ Chân đứng im một lúc, rồi trả lời (Vâng).

Vạn Côn quay về công trường.

Sau khi chạy hai trăm mét xong, Vạn Côn không phải tham gia hạng mục nào nữa. Mà trận bán kết và chung kết 100m và 200m ngày mai mới diễn ra, cho nên Vạn Côn cuối cùng cũng có chút thời gian quan tâm đến chuyện ở công trường. Cậu gọi điện cho Trần Lộ, Trần Lộ nói mọi chuyện đều ổn. Vạn Côn nghĩ ngợi, quyết định buổi chiều qua đó xem sao.

Màn cửa sổ phải mua bằng lụa mỏng, tuy không nhiều nhưng đốc công Trương nói công ty sẽ không chi cho họ tài chính, chỉ chỉ hỗ trợ dụng cụ lắp ráp, nên Trần Lộ đành phải mua một đống màn lụa về, chất đầy trong phòng.

Lúc Vạn Côn tới nơi, thấy Trần Lộ dường như đang cãi nhau với hai công nhân khác.

“Anh không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình, anh cứ thế thì người khác biết sống sao chứ?”

“Chỉ để một chút thôi mà.”

“Nó vướng đường lắm, anh không thấy chỗ này rất nhỏ à?”

“Vậy cậu nói tôi biết, nhiều đồ thế này thì nên để chỗ nào?”

“Tôi không cần biết anh để chỗ nào. Đừng để cạnh giường của tôi là được.”

Vạn Côn đi qua hỏi Trần Lộ: “Chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Trần Lộ không kiên nhẫn, chỉ vào đống đồ dưới đất nói: “Bọn họ nói vướng đường, vậy chẳng lẽ phải để ở ngoài à?”

Vạn Côn quay đầu nhìn, nhận ra hai người cãi nhau với Trần Lộ là đồng hương của Vương Lực, lập tức hiểu ra.

Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, hai người này lại ở đây, rõ ràng là muốn kiếm chuyện. Lúc này trong phòng chỉ có bốn người. Vạn Côn đi tới, đứng trước mặt hai người kia nói.

“Cho để đồ xí.”

“Đây không phải là vấn đề cho hay không, mà vấn đề bây giờ là nó rất vướng đường, đúng không?” Một người nói, một người khác phụ họa theo: “Đúng vậy, mọi người làm việc cực khổ cả một ngày, về nghỉ còn phải tránh mấy thứ này của các anh, bực mình lắm chứ.”

Trần Lộ nhăn mày: “Vậy các cậu nói phải để ở chỗ nào?”

Người nọ trừng mắt lên: “Tôi không biết, đồ là của các anh, để chỗ nào cũng là do các anh quyết định, dẫu sao chúng ta cũng làm chung một chỗ, các anh không thể làm ảnh hưởng đến người khác được.”

Trần Lộ nhìn chằm chằm người nọ: “Tôi làm ảnh hưởng đến ai?”

Người nọ cũng không chịu thua: “Dù thế nào các anh cũng không được để ở đây!”

“Mày —— ”

Trần Lộ tức điên muốn xông lên, Vạn Côn đưa tay ngăn anh ta: “Khoan, đừng.”

Trần Lộ đưa mắt nhìn Vạn Côn, tức giận quay mặt đi. Vạn Côn bước lên trước một bước, nét mặt thản nhiên, đảo mắt nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dừng trên mặt người nọ:

“Đừng có mà rỗi việc đi gây sự với người khác.”

“Cậu có ý gì? Ai bảo chúng tôi rỗi việc đi gây sự?”

“Không phải sao?”

“Con mẹ nó, cậu lặp lại lần nữa xem?”

Vạn Côn nhìn người nọ, không nhanh không chậm, từng câu từng từ, nhẹ nhàng nói: “Ngu ngốc.”

“Mẹ nó ——” Hai người kia lập tức nổi điên.

Lợi nhuận khổng lồ mà Trần Lộ và Vạn Côn kiếm được từ việc lắp ráp rèm cửa khiến người ta ghen tỵ đến đỏ mắt, thêm vào đó, mối quan hệ giữa Trần Lộ và đám người này không tốt, nên bọn họ thường gây sự mà không cần lý do.

Tuy bọn họ biết Trần Lộ không phải là người dễ chọc, nhưng không nén được bực bội trong lòng, luôn muốn Trần Lộ cũng phải khó chịu như mình.

Hai người này là công nhân lâu năm, thường được phân làm những hạng mục lớn nhất, bọn họ không ngờ, thằng oắt Vạn Côn này vừa mới tới công trường mà đã dám lớn lối như vậy.

Người đứng trước đẩy Vạn Côn một cái, hất cằm nói: “Muốn đánh nhau hả?”

Trần Lộ muốn xông lên, nhưng Vạn Côn bỗng kéo cổ tay anh ta lại, âm thầm dùng ít lực. Trần Lộ cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh ta hiểu, nhất định Vạn Côn đã có tính toán riêng, cho nên cố gắng áp chế lửa giận.

Vạn Côn cười lạnh nhìn bọn họ: “Dù sao, hai người cũng chỉ là hai cái thùng rỗng kêu to mà thôi.”

Lần này đến Trần Lộ cũng phải kinh ngạc, trong ấn tượng của anh ta, từ trước đến giờ Vạn Côn đều không hay nhiều lời mà trực tiếp ra tay, thế nhưng lần này lại mở miệng mắng người khác.

Mặt mày hai công nhân kia đỏ đến mức muốn xuất huyết, bắt đầu ra tay. Vạn Côn không né không tránh, bị người kia đá một phát, người đứng sau cũng vung ra một đấm, Vạn Côn bị bọn họ đánh ngã xuống nền nhà.

“Tao đánh chết mày, mày nói thêm câu nữa xem.”

Trần Lộ sợ ngây người. Lúc này, người bị đè xuống đánh chính là Vạn Côn. Anh ta sững người ba giây mới tỉnh táo lại, cầm một cái ghế bên cạnh giơ lên định đập vào hai người kia.

Nhưng 1 giây trước khi anh ta nện xuống, ánh mắt anh ta chạm phải ánh mắt của Vạn Côn đang nằm dưới đất. Vạn Côn cố gắng che những bộ phận quan trọng trên người, không nói với anh ta một tiếng, nhưng ánh mắt cứng rắn ấy khiến Trần Lộ phải dừng tay lại.

Anh ta cảm thấy Vạn Côn hình như muốn anh ta làm những chuyện khác.

Một ánh sáng chợt lóe trong đầu, Trần Lộ chạy ra khỏi phòng, nhưng không hề gọi người, mà gọi điện báo cảnh sát.

Khi xe cảnh sát tới, mấy quản đốc đều bị kinh động. Đốc công Trương vội vã lao vào trong phòng, chỉ thấy Vạn Côn nằm trên đất, đứng bên cạnh là hai công nhân mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đốc công Trương tức giận quát lớn: “Mấy người đang làm gì vậy hả?”

Cảnh sát đi vào, hỏi: “Xin hỏi một chút, đã xảy ra chuyện gì?”

Bốn người, thêm đốc công Trương và một chuyên viên nhân sự của công trường, đều theo cảnh sát đi ra ngoài.

Trên xe, cảnh sát luôn hỏi Vạn Côn có chịu được không, có muốn đi bệnh viện trước hay không, nhưng Vạn Côn nói cậu ta không sao.

Đến Cục Cảnh sát, mọi chuyện trở nên đơn giản, Vạn Côn và Trần Lộ đương nhiên nói thật. Hai công nhân kia cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường, nhất quyết không chịu thừa nhận.

“Chúng tôi không làm gì cậu ta cả!”

Cảnh sát đập bàn: “Không làm gì? Vậy mấy vết thương trên người cậu ta từ đâu mà ra? Tự mình đánh mình chắc?”

Hai người công nhân hết cách, bèn nói thật, kể lại những lời Vạn Côn đã mắng bọn họ.

“Không ai có thể nhịn được đâu đồng chí cảnh sát à!”

“Mắng anh vài câu anh đã đánh người, nếu nói thêm mấy câu nữa, có phải anh sẽ giết người hay không?”

Sau khi thẩm vấn hơn hai giờ, cảnh sát hỏi Vạn Côn: “Muốn giải quyết công khai hay giải quyết riêng?”

Quản đốc Trương nhanh chóng lên tiếng: “Giải quyết riêng, giải quyết riêng.”

Vạn Côn thấp giọng nói: “Tôi thế nào cũng được.”

“Vậy mấy người tự thương lượng đi.”

Cảnh sát đi rồi, chỉ còn lại vài người trong phòng, Quản đốc Trương đứng lên, nói với bọn họ: “Mấy người nhìn đi, nhìn đi. Mới không để ý một lúc đã náo loạn tới mức phải đến Cục Cảnh sát rồi. Tôi nói cho mấy người biết, mấy người tốt nhất là dùng tiền âm thầm giải quyết chuyện này cho tôi. Hôm nay, nếu mấy người để cảnh sát lập án, vậy ngày mai mấy người cũng đừng đi làm nữa.”

Nhắc tới đền tiền, hai bên đều im lặng. Hai công nhân kia nói với Vạn Côn: “Dù sao cậu cũng không bị thương nặng lắm, đừng không biết xấu hổ mà tống tiền người khác.”

Vạn Côn nhìn người đó một cái, nói: ” Muốn công bằng? Vậy thì cứ giải quyết theo luật đi.”

“Mày ——” Hai công nhân đưa mắt nhìn quản đốc Trương.

Trương Công trừng Vạn Côn: “Cậu đừng càn quấy!”

Chuyên viên nhân sự bên cạnh đứng ra, nói: “Tôi nói các anh nghe, bây giờ Huy Vận đang là công trình được thành phố đánh giá xuất sắc. Ông chủ sắp tới đây rồi, tuyệt đối không thể vì nhỏ mất lớn, nếu như các anh không để ý đến mặt mũi của ông ấy, vậy các anh cùng nhau thu dọn đồ đạc cuốn xéo luôn đi.”

Trần Lộ có phần không nhịn được, nhìn Vạn Côn, cắn răng, cố gắng đè nèn cảm xúc trong lòng.

Vạn Côn: “Chúng tôi không liên quan.”

Cậu lấy một chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, bấm bấm vài phím, bật một đoạn ghi âm, là đoạn ghi âm từ lúc bọn họ bắt đầu cãi nhau cho đến lúc đánh nhau.

Nghe xong, mọi người đều hiểu rõ vấn đề.

Bên trong không có giọng của Vạn Côn, thỉnh thoảng mới có vài câu của Trần Lộ xen vào, còn lại đều là giọng của hai người kia.

Lúc đó Vạn Côn không mở miệng ư? Đương nhiên là có, nhưng giọng của cậu rất nhỏ, nó đã bị lẫn vào trong tiếng hô to của hai người kia rồi.

“Mày ——” Hai công nhân kia giận run người: “Thằng ch* chết! Mày —— mẹ nó thâm hiểm, mày thật thâm hiểm!”

Vạn Côn không nói gì, cất điện thoại đi.

Đến một đường lui cũng không có, hai người công nhân kia nhìn nhau, đắn đo một phút, cuối cùng chỉ có thể mắng: “F**k, f**k f**k f**k, giải quyết riêng. Mày muốn bao nhiêu?”

Trần Lộ âm thầm thở phào.

Tay trái Vạn Côn vẫn đỡ tay phải, tựa đầu vào tường nói: “Tôi không cần nhiều, một vạn.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Một vạn, để giải quyết riêng một vụ đánh người, đây thật là giá quá hời cho bọn họ. Hai người công nhân đó tuy rằng không vui, nhưng cái này giá cũng tương đối chấp nhận được, gật đầu đồng ý.

Vạn Côn ôm cánh tay đứng lên: “Hai người chuyển tiền vào tài khoản của tôi. Đốc công Trương biết số tài khoản. Tôi còn có việc. Tôi đi trước.”

Lúc cậu đi ngang qua Trương Công, hơi ngừng lại một lát, chân thành nói: “Làm phiền anh rồi.”

Trương Kiến Thiết bối rối nhìn bóng dáng Vạn Côn và Trần Lộ rời đi.

Hai người công nhân lại bắt đầu chửi: “Con mẹ nó, tâm cơ thật quá sâu.”

Đốc công Trương quay đầu, nhìn hai công nhân phạm lỗi ngồi trong góc tường. Công trường họ không lớn, phe phái tranh giành lợi ích gay gắt, gã vốn ghét người của Ngô Lập Quyền từ lâu, nay thấy người của mình khiến cho họ tức mà không làm gì được, trong lòng có phần đắc ý.

“Nhìn thấy chưa, tôi nói các anh rồi, làm việc thì lười biếng, ăn thì nhiều hơn người khác, có đàng hoàng hơn chút cũng không được hả? Aiz, Mỗi lần gây chuyện đều là các anh, lần này thì tốt rồi, giẫm phải hòn đá cứng.”

Trần Lộ đi theo Vạn Côn ra ngoài.

“Sao cậu đòi ít tiền thế?”

Vạn Côn đứng bên ngoài một lúc, trời đã chạng vạng tối. Giọng cậu hơi trầm trầm: “Muốn nhiều hơn cũng không được, không thể kéo dài đến sang năm, với giá này có thể trả ngay lập tức.”

Trần Lộ nhìn cậu: “Khoan hẵng nói, để tôi đưa cậu tới bệnh viện trước.”

Vạn Côn không từ chối. Trần Lộ đón một chiếc xe, đến bệnh viện gần đó kiểm tra. Trên người cậu ta có vài chỗ bầm tím, bị gãy khuỷu tay phải.

“Mẹ nó!” Trần Lộ không nhịn được mắng: “Cậu nhìn mà xem, với tình trạng này, cậu cũng phải tốn ít nhất sáu ngàn đấy, đúng là bị đánh một trận oan uổng mà.”

Vạn Côn bôi thuốc xong, cánh tay cũng đã được cố định lại, cả người mỏi mệt, ngồi trên ghế bệnh viện, nhắm mắt dưỡng thần.

“Tôi đòi tiền…” Vạn Côn chậm rãi nói: “Tháng này, tháng sau, hơn sáu ngàn là đủ.”

Trần Lộ cảm thấy dường như Vạn Côn đã không còn tỉnh táo nữa: “Cậu nói gì thế?”

Vạn Côn không trả lời.

“Có điều…” Trần Lộ nói: “Cậu ác thật đấy, ác với người khác, cũng ác với chính mình.”

Vạn Côn đứng lên: “Đi thôi.”

“Không phải lát nữa còn phải truyền nước à, cậu muốn đi đâu?”

Vạn Côn đã đi ra ngoài, khó chịu lưu lại một câu: “Tôi muốn hút thuốc!”

Ra khỏi phòng bệnh, Vạn Côn đứng trong sân bệnh viện, hút một điếu thuốc, Trần Lộ vẫn đi theo.

“Cậu bị đánh như vậy mà vẫn có thể ghi âm được hả? Trước đây tôi chưa từng thấy qua chiêu này.”

“Chưa từng thấy vậy thì học đi.”

Trần Lộ nói đùa: “Tâm cơ cậu sâu như vậy, buổi tối ngủ được hả, gió có thể thổi vào không?”

Vạn Côn quay đầu: “Cút đi.”

“Nói thật, nếu bọn họ không trả tiền, cậu định giải quyết thế nào?”

Vạn Côn rít một hơi, thổi khói thuốc bay bay.

“Động tay động chân trên bệnh án, khiến bọn họ ngồi tù một năm.”

“…”

Trần Lộ trầm mặc một lúc, Vạn Côn cũng không nói gì, một điếu thuốc nhanh chóng cháy hết.

Đêm rất lạnh.

“Vạn Côn…” Trần Lộ nói: “Có đôi khi tôi cảm thấy cậu là người có thể nhẫn, có đôi khi lại cảm thấy lòng dạ cậu thật là hẹp hòi. Trước giờ tôi vẫn luôn cho rằng cậu là một đứa trẻ choai choai, miệng nói ba hoa chích choè, nhưng lại không biết làm gì. Nhưng hôm nay, tôi lại cảm thấy, cậu là người rất có tâm cơ.”

Vạn Côn quay đầu, bên cạnh cậu có một biển hiệu thật lớn, phía trên là tên bệnh viện, còn có một dấu Thập tự màu đỏ, sau lưng cậu là một con đường, ven đường có cột đèn màu cam, cho thấy đây là đường chính, trên đường ngựa xe như nước.

“Với tôi, chỉ có hai loại người.” Vạn Côn cầm điếu thuốc chỉ chỉ vào mình: “Tôi”, rồi lại chỉ chỉ phía đối diện bên kia đường: “Và họ.”

“Với tôi, tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với chính mình. Còn với họ, tôi không quan tâm.” Cậu nói xong, bỗng nhiên chuyển mắt nhìn Trần Lộ: “Anh có tin vào số phận không?”

‘Số phận’, đối với anh ta mà nói, là một khái niệm quá mức mơ hồ, Trần Lộ suy nghĩ một lát, trả lời: “Không tin.”

“Tôi tin.” Giọng Vạn Côn rất bình thường, nhưng khi vào tai Trần Lộ, anh ta lại thấy những lời ấy thật sự chân thành. “Trước kia tôi cũng có thể cố gắng làm mọi thứ, nhưng tôi không làm, bởi vì tôi không biết cố gắng để làm gì cả.”

“Vậy bây giờ cậu đã biết?”

“Đúng vậy.”

Đây là một đoạn đối thoại không đầu không cuối, lưu loát ngắn gọn, không có một câu dư thừa. Nghe giống như không thể diễn đạt đầy đủ ý nghĩa, lạc đề, nhưng Trần Lộ luôn cảm thấy, hình như tất cả vấn đề về Vạn Côn, đều đã có đáp án.