Siêu Cấp Shipper

Chương 12: Giải Đua Xe Núi Đông Minh






Ba người trợn mắt líu lưỡi, cả em gái quản lý mạng cũng ngẩn người tại chỗ, cô ấy chưa bao giờ thấy bà chủ thân mật với đàn ông như vậy.
Phương Dạ đang bắn địch phía xa còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bị một cơn gió mang hương thơm phả vào mũi, rồi cánh tay bị ai đó ôm vào trong ngực.

Anh quay đầu nhìn, lập tức nhíu mày.
“Tại sao lại là cô, mau buông tay ra, có chuyện gì đánh xong trận này rồi nói sau.”
“Ừ, tôi nghe lời anh!” Ôn Hinh ngoan ngoãn buông tay ra.
Trong lòng ba người Mạnh Hổ đang rỉ máu.
Nói cái gì mà lại là cô, vẻ mặt ghét bỏ như vậy là ý gì? Hoá ra là chú tư đã bị người ta cho vào tầm ngắm từ trước rồi à?
Ba người Mạnh Hổ đều giống như hồn vía lên mây, Đàm Dập Minh phụ trách lái xe bỗng nhiên gặp phải kẻ địch ở phía trước mặt.

Xe bị trúng đạn, lập tức nổ tung, thế là bốn anh em cùng bị biến thành bốn cái hộp nằm ngay ngắn chỉnh tề, Phương Dạ tức đến nỗi suýt nữa thì hộc máu…
“Phương Dạ, tôi muốn mượn anh một ít đồ.” Ôn Hinh cười híp mắt nói.
“Cô muốn mượn thứ gì?” Phương Dạ nhìn cô ấy với nét mặt kỳ quái: “Mượn gì cũng được, trừ thân xác này ra là không thể cho cô mượn!”

“Anh nghĩ đi đâu đấy!” Ôn Hinh xấu hổ, đánh cho anh mấy cái.
Thấy hai người như đang liếc mắt đưa tình, ba tên FA ngay tức khắc lệ rơi đầy mặt.
Chú tư ơi là chú tư, chú đã có quý bà giàu có, hãy cho các anh em này một con đường sống đi mà…
“Cho tôi mượn xe của anh dùng một chút!” Ôn Hinh nói ra mục đích của mình.
Phương Dạ sửng sốt trong thoáng chốc: “Cô đang nói tới Poison hả?”
“Chẳng lẽ là mượn chiếc xe điện giao hàng của anh ở bên ngoài à?” Ôn Hinh trợn đôi mắt đẹp khinh bỉ: “Chiếc Ferrari 812 tôi đặt vẫn chưa được chuyển tới, nhưng mà tối nay tôi phải đua với người ta rồi, cho nên mới hỏi mượn xe của anh.”
“Không thành vấn đề.” Trái lại, Phương Dạ không có ý kiến gì, nhanh chóng lấy chìa khóa xe ra: “Chú ý an toàn, xe có hỏng hóc cũng không sao, nhưng cô nhất định phải cẩn thận nhé.”
“Cám ơn anh!” Ôn Hinh nằm mơ cũng không dám nghĩ Phương Dạ lại thoải mái đồng ý như vậy.

Sau khi cô nhận lấy chìa khóa, lập tức mở cờ trong bụng, khẽ hôn một cái vào má trái của Phương Dạ.
Rắc rắc!
Hồ Phi và Đàm Dập Minh dường như nghe được tiếng trái tim của mình vỡ vụn.
Trong cùng một ngày bị hai người đẹp khác nhau cưỡng hôn, Phương Dạ cũng hơi choáng váng.

Tuy vậy, anh vẫn muốn trêu chọc Ôn Hinh một chút.
“Buổi tối cô ăn tỏi à?” Phương Dạ cố ý nhíu mày hỏi.
“Không có mà, sao anh lại hỏi vậy?” Ôn Hinh nghi hoặc nói.
Phương Dạ lấy đầu ngón tay chà lên chỗ vừa bị hôn, đưa đến trước mũi ngửi một cái, sau đó làm ra vẻ mặt ghét bỏ: “Cô lừa tôi à, chắc chắn là có ăn mà!”
“Tức chết mất!” Ôn Hinh thẹn quá hóa giận, giơ nanh múa vuốt nhào tới trên người Phương Dạ.
Để chuộc lỗi, Phương Dạ không thể làm gì khác hơn là đồng ý đi tham gia cuộc đua xe cùng với cô.

Tất nhiên là ba người Mạnh Hổ cực kỳ hào hứng, Phương Dạ không ở đây, bọn họ có thể chơi PUBG với em gái quản lý mạng.
Thời gian đã trôi dần về giữa đêm, dưới chân núi Đông Minh tại ngoại ô phía nam Hoa Hải, đã tụ tập hơn mười chiếc xe thể thao, trong đó không thiếu những chiếc xe thể thao đẳng cấp ngàn vạn.
Trong số đó có rất nhiều thiếu nữ thân hình bốc lửa đi lại không ngớt, chen nhau chụp ảnh cùng chủ xe, cảnh tượng cực kì náo nhiệt.
Một nam thanh niên với mái tóc xanh lá đang ngồi trên chiếc McLaren P1, bên cạnh anh ta là một người đẹp với vẻ ngoài tinh tế.
“Tiểu Thất, đã gần mười hai giờ rồi, tóm lại bạn học của cô có đến không thế?” Lưu Phỉ sốt ruột hỏi.

“Anh Phỉ, kỹ thuật lái xe của anh ở Hoa Hải nổi danh như vậy, có khi cô ấy sợ mất mật rồi, không dám đến cũng là chuyện bình thường.” Lý Thất Thất cười duyên nói: “Giải thưởng lớn đêm nay nhất định về tay anh rồi, ai tới cũng là phí công thôi!”
“Chỉ có năm trăm vạn mà thôi, tôi chẳng thèm quan tâm.” Lưu Phỉ hừ lạnh nói: “Kể ra thì, tôi thích bạn học của cô hơn đấy.”
Vẻ mặt Lý Thất Thất hơi mất tự nhiên, đáp lại: “Anh Phỉ yên tâm, nếu cô ấy không tới thì nghĩa là tự động bỏ cuộc, theo như thỏa thuận lúc trước, cô ấy phải làm bạn gái của anh một tháng, không thể chối cãi!”
“Ừ, một tháng cũng đủ chơi vui rồi.” Lưu Phỉ chậm rãi hít một hơi thuốc lá, ánh mắt rất không đứng đắn.
Một người đàn ông đột nhiên đi tới: “Cậu Lưu, đã đến giờ rồi, mọi người có thể vào vị trí.”
“Tôi biết rồi.” Lưu Phỉ khởi động chiếc P1, chậm rãi lái đến giữa đường, ở đó có hai chiếc xe thể thao đã vào sẵn vị trí.
“Còn năm phút nữa cuộc đua sẽ bắt đầu, mọi người hãy chuẩn bị!”
Giải đua xe núi Đông Minh được tổ chức định kì mỗi tháng một lần, thu hút không ít cậu ấm cô chiêu con nhà giàu trong xã hội thượng lưu.
Trong lúc ba chiếc xe thể thao đang chuẩn bị, những người xem xung quanh đã sôi nổi bàn tán.
“Đúng như dự đoán, tối nay chắc hẳn cậu Lưu lại giành hạng nhất rồi.”
“Nghe nói sẽ có một chiếc Ferrari 812 tham gia không phải à, sao lại không thấy nhỉ?”
“Nghe nói người báo danh còn là một người đẹp đấy, có khi không dám tới rồi.”
“Tôi lại nghĩ là không phải, dù sao người ta cũng đã nộp một triệu rưỡi lệ phí đăng ký.”
“Có cậu Lưu ở đây, cô ấy có đến hay không thì kết quả vẫn thế mà thôi…”
Chỉ còn một phút nữa là đến mười hai giờ đêm, một chiếc Lamborghini màu đỏ rượu chậm rãi tiến vào trong sân.
“Ôi trời ơi, đây không phải là Poison phiên bản giới hạn sao?”
“Xe ngầu quá!”
“Xe thể thao của cậu Lưu cũng không bằng, thật là lợi hại!”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào chiếc Poison, sau khi cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ của Ôn Hinh.
Nhân viên công tác vội vàng tiến lên xác nhận, rồi chỉ dẫn cho chiếc Poison chậm rãi tiến vào trong đường đua.
Phương Dạ hỏi: “À mà, cô có muốn tôi xuống xe chờ không?”
“Anh xuống xe làm gì, anh không tin vào kỹ thuật lái xe của tôi hả?” Ôn Hinh nói.
“Không hề, chỉ là tôi sợ vẻ đẹp trai của tôi có thể làm cô mất tập trung thôi.” Phương Dạ huyên thuyên.
Trước đó, anh đã từng chứng kiến kỹ thuật lái xe của Ôn Hinh, tuy là chưa tới mức chuyên nghiệp nhưng cũng có thể cũng coi là một cao thủ nghiệp dư.
“Anh đẹp trai cái quái gì!” Ôn Hinh suýt thì bị anh chọc cười.
“Không đẹp trai mà cô lại hôn tôi à?” Phương Dạ cười nói: “Có khăn giấy ướt không? Vừa rồi tôi quên chưa rửa mặt.”

“Anh có tin lát nữa tôi với anh cùng chết với nhau không?” Ôn Hinh cắn răng nghiến lợi nói.
“Tôi chỉ đùa một chút thôi, cô tuyệt đối đừng để ý!” Phương Dạ lập tức trở nên nghiêm túc, dù sao thì tay lái nằm ở trong tay cô ấy.
Một cô gái mặc trang phục đua xe mát mẻ cầm cờ màu đứng ở giữa đường đua, tiếng động cơ của bốn chiếc xe thể thao thi nhau gầm rú, âm thanh phát ra rền vang.
Mấy chiếc máy bay không người lái bắt đầu bay lên không trung, chúng được sử dụng để ghi lại toàn bộ hành trình, đồng thời gửi những hình ảnh này để chiếu lên màn hình lớn gần đó.
Quy tắc của giải đua rất đơn giản, đi đến đỉnh núi Đông Minh, rồi trở lại bằng một con đường khác, ai nhanh nhất sẽ là người chiến thắng.
Khoảnh khắc lá cờ màu rơi xuống, bốn chiếc xe thể thao cùng lúc xuất phát, tạo ra luồng gió thổi tung chiếc váy ngắn của cô gái khiến đám đông không ngừng huýt gió.
Dựa vào sức mạnh vượt trội của động cơ, trên đoạn đường thẳng đầu tiên Poison đã vượt lên dẫn đầu, bỏ xa chiếc McLaren P1 ở vị trí thứ hai một khoảng cách bằng mười mét!
Khét tiếng nhất trên đường đua núi Đông Minh chính là hai mươi tám khúc cua liên tục, kỹ thuật của Ôn Hinh thật sự không kém, thêm chiếc Poison càng giống như hổ mọc thêm cánh, khoảng cách chênh lệch giữa cô ấy với Lưu Phỉ càng lúc càng tăng lên.
“Anh Phỉ, cứ tiếp tục như vậy liệu sẽ không thua chứ?” Lý Thất Thất ngồi trên ghế phụ cảm thấy hơi lo lắng.
“Im miệng, ở núi Đông Minh không ai có thể thắng tôi!” Lưu Phỉ nghiến răng, đạp thật mạnh chân ga.
Nhờ vào lợi thế quen thuộc với hai mươi tám khúc cua, chiếc McLaren P1 từng chút một rút ngắn khoảng cách, khi đến gần đỉnh núi, khoảng cách đã thu lại không đến mười mét, mà hai chiếc xe còn lại cũng không thấy được đèn xe của bọn họ.
Kỹ thuật của Lưu Phỉ quả thật cũng không tồi, hơn nữa còn vô cùng quen thuộc với đường đua núi Đông Minh, khoảng cách giữa hai chiếc xe rút ngắn chỉ còn một đoạn.
Thông qua màn hình lớn có thể thấy rõ được khung cảnh tranh tài kịch liệt, các khán giả không ngớt tranh luận.
“Thấy không, tôi có nói sai đâu, ở núi Đông Minh không ai có thể thắng được cậu Lưu!”
“Chưa chắc đâu, kỹ thuật của người đẹp lái chiếc Poison thật ra cũng không thua kém gì, hơn nữa chiếc xe thể thao đó hiện đại hơn hẳn, ai thắng còn chưa chắc chắn được đâu.”
“Nếu không thì hai chúng ta cá cược một lần đi, mười vạn, cậu dám không?”
“Tôi sợ cậu chắc?”
Con đường xuống núi quanh co hơn nhiều so với đường lên, khi đến gần lưng chừng núi, chiếc McLaren đã hoàn toàn vượt qua chiếc Poison, lợi dụng chín khúc cua liên tục hiểm trở nhất để tiếp tục gia tăng lợi thế.

Đến chân núi, chiếc McLaren đã dẫn trước một khoảng cách gần hai mươi mét!
Phía trước còn một con đường thẳng dài gần hai cây số, Ôn Hinh biết rằng đây là cơ hội cuối cùng của mình, đạp mạnh chân ga, chiếc Poison lao về phía trước như một mũi tên bắn khỏi cánh cung….