Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 115: Trường An. Bốn




Bỗng nghe một tiếng rầm bên ngoài vách khoang mỏng, có người bê một bó trường kích thảy lên sàn thuyền, ngay sau đó có tiếng quát lớn: “Cản đường, còn không mau bưng sang đầu bên kia!”

Trong khoang thuyền, Tử Thanh sực tỉnh, dùng sức đẩy Tướng quân ra, kinh ngạc không thôi nhìn chàng, khẽ thở hổn hển.

Hoắc Khứ Bệnh cũng nhìn cô, thật sâu.

“Nếu, đúng là, ta,” chàng gần như thốt từng chữ một, khó khăn nói, “muốn em ở lại, em có thuận lời không?”

Trong đầu Tử Thanh hỗn loạn tưng bừng, tim đập mạnh nửa nén hương, xem như mới nghe rõ. Sau đó, cô mất hết một nén nhang, mới miễn miễn cưỡng cưỡng nghĩ cho rõ ràng.

“Tôi, tôi, tôi…” Cô lắc đầu, lắp bắp, “… Tôi không phải loại người như ngài nghĩ, Tướng quân, tôi không thích nam phong. Tôi, tôi… vừa nãy… tôi cũng không biết mình là thế nào, nhưng mà tôi thật sự không phải loại người như ngài nghĩ…”

Lúc nhìn thấy ánh mắt Tướng quân, Tử Thanh ngừng bặt.

Một khắc này, từ trong mắt chàng nhìn ra rất nhiều cảm xúc, buồn bã, thất vọng, còn có tức giận khó nói lên lời!

Cả một ngày sau đó, Tướng quân, cũng không triệu đến cô, đến thuốc cũng cho quân sĩ đặc biệt đến chờ lấy, vừa sắc xong là bưng đi, hiển nhiên là ý tứ không muốn nhìn thấy cô.

Buổi chiều, Tử Thanh tựa ở mạn thuyền không yên lòng cắn miếng bánh nếp thô, vừa lúc Triệu Phá Nô hầu Hoắc Khứ Bệnh đang đi hướng bên kia, Tướng quân mặt lạnh te hoàn toàn nhìn không chớp mắt đi ngang qua người cô, cứ như cô vốn dĩ không tồn tại.

Đương êm đẹp, lại rơi vào tình cảnh thế này, cô cực kỳ ảo não, quay lại dựa mạn thuyền, ngây ngốc ngắm nhìn làn nước xiết dưới kia.

Qua thật lâu, có người từ phía sau vỗ nhẹ vai cô, cô hoàn hồn, là Triệu Phá Nô.

Triệu Phá Nô vội liếc nhìn trái phải hai bên, thấy không ai để ý, bèn kéo cô ra góc khuất sau khoang thuyền.

“Có chuyện gì thế?” Tử Thanh không hiểu hỏi.

“Cậu nói thật đi, có phải cậu chọc giận Tướng quân rồi không?” Triệu Phá Nô hạ giọng hỏi.

Nghe vậy, Tử Thanh chau mày do dự một lát, mới ấp úng nói: “Tôi cũng không ngờ là ngài ấy sẽ tức giận thế, nhưng tôi… tôi cũng đã hết cách…”

“Quả nhiên là cậu!” Vẻ mặt Triệu Phá Nô như kiểu bắt được hung phạm, hung thần ác sát trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: “Cậu có biết, mồ hôi ta túa ra một ngày này, còn nhiều hơn lượng mồ hôi đổ cả một năm không!”

Nhìn mồ hôi anh ta theo tai đổ xuống cổ, Tử Thanh khúm núm nói: “Ừm… Trời nóng thật đấy.”

“Cậu…” Triệu Phá Nô tức đến muốn nhảy dựng, “Ta nói cậu này, hiện còn ba Giáo Úy đang bị rầy trong khoang của Tướng quân đấy. Trí nhớ Tướng quân thì cậu biết rồi đó, một buổi sáng, gọi tám Giáo Úy đến, khiển trách từng người một, bắt đầu từ chuyện luyện binh, cho đến những khuyết điểm tích góp từ sau khi xuất chinh, tất cả đều moi hết cả ra! Mẹ ơi, thật là muốn tróc cả da.”

“Ồ…”

Hóa ra là chỉnh đốn việc quân, thấy việc này hình như không mấy liên can đến mình, Tử Thanh tạm yên lòng.

“Ồ?!” Triệu Phá Nô nhíu mày, nhìn cô chòng chọc, một lát sau nói: “Cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu làm gì chọc đến ngày ấy rồi thế?!”

“… Tôi không nói được.” Cô hơi cụp đầu.

Triệu Phá Nô chán chường: “Thôi thôi thôi, ta mặc kệ cậu làm sao chọc đến ngài, dù sao thì cậu cũng phải uốn nắn chuyện này về lại đi! Tướng quân không buồn bực, mọi người mới có cuộc sống thái bình được.”

Tử Thanh khó xử lắc đầu: “Việc này, không thể nào uốn nắn lại được.”

“Cậu đi tìm Tướng quân nhận lỗi thôi!” Triệu Phá Nô nói.

Cô vẫn lắc đầu, lí nhí: “Việc này, nhận lỗi cũng vô dụng.”

“Rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại nhận lỗi cũng vô dụng?!” Triệu Phá Nô vội la lên.

“… Tôi, không nói được.”

Cô lại cúi đầu.

Tên oắt thúi này, cứ phải nói vòng vèo như vậy mới xong sao! Triệu Phá Nô tức giận nhìn cô chằm chằm, thời tiết nóng bức làm con người thiếu kiên nhẫn hơn bình thường nhiều.

“Thằng nhãi này, rốt cuộc là cậu giả ngốc hay là ngốc thật thế! Tướng quân tốt với cậu như vậy… lẽ nào cậu thật sự không rõ!” Anh ta dứt khoát nói thẳng.

“Tôi biết, cho nên tôi mới…”

Tử Thanh cắn môi, xem như trước đây còn có chỗ nghi ngờ về tin đồn đãi Tướng quân thích nam phong, nhưng cử động sáng nay của Tướng quân… Nhưng cô là con gái mà, cũng không phải là trai thật, nếu làm Tướng quân yêu sai, chả nhẽ không phải là có chủ ý lừa ngài ấy.

“Tóm lại tôi không thể!”

Cô nói thật nhỏ, sau đó sải bước rời đi, để lại Triệu Phá Nô đứng tại chỗ khổ sở suy tư ý cô nói.

Nếu đã biết, nhưng lại không thể?

Ý Tử Thanh hẳn là mình không thích nam phong, nên không thể nào tiếp nhận Tướng quân?

Triệu Phá Nô gãi gãi cổ, khó khăn nghĩ, nên sống sao mới phải đây…

Chấm mấy giọt nước trên nghiên đá, lấy viên mực nhỏ không còn lại mấy, Tử Thanh chậm rãi nghiền mực. Oman ép đi ép lại mớ giấy ma chỉ mình yêu cầu, cố làm nó vuông vức mềm mại.

Vách khoang khá mỏng, cách âm cũng không tốt, bên cạnh phía Đông cầu thang thịch thịch thịch có người đi xuống, trong khoang nghe rất rõ.

“Ưng kích Tư Mã, ta vẫn cho là lần xuất chinh này khá là thuận lợi, lẽ nào là phía Thánh thượng có ý chỉ gì, nếu không sao Tướng quân lại bất mãn với bọn ta vậy chứ?”

Người tới đã nhỏ giọng, nhưng Tử Thanh vẫn nghe rõ ràng.

“Không có không có,” là giọng Triệu Phá Nô cười hùa theo, dàn xếp giúp Hoắc Khứ Bệnh, “Chỉ là trước khi hồi triều phải chỉnh lý sơ việc quân, theo thông lệ thôi, chẳng có ý gì khác.”

“Nghe sắc mặt Tướng quân lần này, không phải là chỉnh lý nhẹ đâu, mà rất có ý tước vị cách chức bọn ta đấy.”

“Không có không có không có, các cậu suy nghĩ nhiều quá.” Triệu Phá Nô cười lúng túng.

Tiếng xa dần theo bước chân, cho đến khi hoàn toàn không nghe được, Tử Thanh kinh ngạc đến ngẩn tò te…

Thấy cối nghiên trong tay cô vốn chẳng chạm đến viên mực, chỉ cà cà ở chỗ trũng, Oman nghi ngờ đánh giá cô.

“Nghĩ gì thế? Cả ngày trời mất hồn mất vía?”

Tâm trạng khá loạn, Tử Thanh thật sự không yên tĩnh vẽ nổi, dứt khoát bỏ chày nghiên, nhăn mày ôm đầu gối ngồi trên giường nói: “Cậu có nghe thấy không, Tướng quân còn đang khiển trách mọi người.”

Oman thờ ơ nhún vai, cười nói: “Hắn khiển trách thì có liên quan gì đến cô, dù gì cũng đâu phải khiển trách cô chứ.”

“…”

Tử Thanh muốn nói lại thôi, cắn môi, không nói thêm nữa.

Chợt lại nghe cạnh cầu thang ầm ĩ, có người chạy thình thịch xuống, tiếng bước chân rẽ trái mấy bước, hình như lưỡng lự, quay người, rồi dừng ở trước cửa khoang.

“Ti Luật Trung Lang Tướng, có đó không?”

Cửa khoang bị khẽ gõ mấy lần, là giọng Phương Kỳ.

Tử Thanh vội đứng dậy kéo cửa ra, thấy dáng vẻ hắn ỉu xìu ủ rũ, bèn mời hắn vào.

“Cậu cũng bị khiển trách à?” Phương Kỳ than thở ngồi xuống giường.

Tử Thanh thông cảm nhìn hắn, lắc đầu nói: “Còn chưa gọi đến ta.”

“Ta cứ tưởng sau khi hồi sư sẽ luận công ban thưởng, giờ xem ra, có thể không bị tước vị cách chức đã là may rồi.” Mắt Phương Kỳ hâm mộ nhìn Tử Thanh, “Tuy cậu là Trung Lang Tướng, nhưng chẳng dẫn binh, dù có khuyết điểm, cũng rất có hạn.”

Oman chẳng biết lúc nào đã ngã ra trên giường, cùi chỏ đỡ nửa người, lười nhác cười nói: “Cậu ấy không dẫn binh, tuy là ít bị khiển trách, nhưng nếu được phong thưởng, chắc chắn cũng không bằng mấy anh, rất công bằng.”

“Nói vậy cũng đúng.” Than thở một hơi dài xong, Phương Kỳ càng tỏ ra suy sụp, so với hôm qua cứ như là hai người.

Tử Thanh lưỡng lự một lát, tuy cảm thấy hơi thất lễ, nhưng vẫn không kìm được hỏi: “Tướng quân ngài ấy, nói những gì?”

Không hỏi thì thôi, vừa mới hỏi, ánh mắt Phương Kỳ đã đăm đăm, nhìn thật phát hoảng: “Nhiều lắm, một lát cũng nói không hết, đến cả chuyện ta tặng riêng cho Vệ Kháng một thanh mã đao Hung Nô mà ngài cũng biết, bị hung ác mắng cho một trận…”

“Mã đao gì thế?” Oman đầy hứng thú hỏi.

“Dù sao cũng không bằng thanh loan đao này của cậu, thôi đừng hỏi.”

Phương Kỳ phất tay đuổi ruồi lia lịa, hiển nhiên là cực kỳ nản lòng.

“Ha ha… Có người vuốt mông ngựa không thành, bị đập vào đùi ngựa.”

Oman như thấy thú vị không gì bằng, cười khanh khách, vui vẻ đến run cả người.

“Thằng nhóc thúi, ném đá xuống giếng đấy phỏng!” Phương Kỳ buồn bực nói, tiện tay vơ cái gối gỗ bên cạnh ném qua. Oman hơi nghiêng qua, chiếc gối gỗ nện vào vách khoang, đánh cái rầm nặng nề.

Tử Thanh thò người ra, nhanh chóng lấy gối, phòng hai tên kia lại ném: “Đừng làm rộn nữa, để cấp trên nghe thấy chẳng phải tự gây phiền toái sao.”

Phương Kỳ thật sự cũng hết sức giỡn với Oman, ném một ánh mắt trắng ởn, coi như xong.

Ngồi dựa vào vách khoang, Tử Thanh nhíu mày đầy rầu rĩ nghịch chiếc gối gỗ trong lòng.

“Ta và Tướng quân đều là Vũ Lâm Lang, cũng đâu phạm phải thiếu sót lớn khó lường nào, có nghĩ thế nào cũng không nên đối xử ta thế này.” Nằm ngửa trên giường, giọng điệu Phương Kỳ ai oán cứ như bà nào bị chồng bỏ.

Oman lấy chân tùy ý thọc hắn, ra hiệu hắn nghe động tĩnh ngoài kia vọng vào, giọng có phần hả hê nói: “Không chỉ mỗi mình anh đâu, hôm nay ít nhất cũng có cả tá bị khiển trách đấy.”

“Sao cậu cao hứng thế?” Phương Kỳ tức giận.

Oman cười hì hìi: “Hiếm có dịp được nhìn thấy Hoắc Tướng quân không giữ vẻ tỉnh táo tự kiềm chế, bày mưu nghĩ kế, không phải rất vui sao.”

Phương Kỳ đầy đồng cảm: “Đúng đó! Nhắc đến, ta thực sự chưa từng thấy ngài nổi giận đến độ đó! Rốt cuộc là quân lộn kiếp nào chọc phải ngài, cửa thành bốc cháy, họa tới cá trong hào!”

Nghe vậy, Tử Thanh chột dạ cụp mắt, tay vô thức móc rồi móc gối gỗ.

Oman như nhận thấy, thoáng liếc cô, ánh mắt đầy ngờ vực song lại không nói gì.

Chờ mãi cho đến sau khi Phương Kỳ đi khỏi, Oman mới xoay qua Tử Thanh, nghiêng đầu hỏi: “…Thanh nhi, cô nói thật đi, có phải chuyện này dính líu đến cô không?”

Tử Thanh cúi đầu không nói.

“Thanh nhi…” Hắn ôm đầu nhìn cô, giọng điệu mập mờ gọi, “Tiểu Thanh Thanh, Thanh Thanh Thanh…”

Bị hắn chọc đến không nhịn được bật cười, Tử Thanh bất đắc dĩ ngẩng lên, gật đầu nhận sai.

“Ta đoán ngay mà!” Oman kiểu đã liệu trước, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Tử Thanh do dự mãi, tay xoa xoa thái dương, phiền não nói: “…Dù sao thì việc này đều là tại ta! Nhưng ta không thể nói cho Tướng quân thật ra ta là… Chuyện tới nước này, ta không biết nên làm gì mới phải.”

“Cô kể ta nghe xem, nói không chừng ta có thể nghĩ ra cách.” Oman cười nói.

Cô bình tĩnh nhìn hắn mãi, lưỡng lự hồi lâu, sau đó nói: “Tướng quân, ngài ấy, ngài ấy hình như là đối với ta… cậu hiểu không?”

“Hắn thích cô.”

Tựa như không quá tình nguyện, Oman lạnh nhạt hiểu ra nói.

Mày Tử Thanh xoắn cả lại, hỏi: “Làm sao cậu biết?”

“Ta cũng là đàn ông, hơn nữa ta đâu có mù.” Hắn thoáng suy nghĩ, mi mày giãn ra, nụ cười nhạt bên môi, “Không phải là cô từ chối hắn, nên hắn mới để ý thế chứ?”

Tử Thanh nặng nề gật đầu.

Thấy thế, Oman cười ha hả, quả là cười đến tràn trề vui sướng.

“Đừng có cười nữa, không phải cậu bảo là muốn giúp ta tìm cách sao?” Tử Thanh cau mày.

“Còn nghĩ cách gì nữa, loại chuyện này còn cách nào khác nữa đâu, qua hồi lâu tự nhiên sẽ tốt thôi, để ý đến hắn làm gì.” Oman nhẹ nhàng khéo léo, rất hăng hái sát người lại gần hỏi, “Cô, không thích Tướng quân à?”

“Ta… Ngài ấy thích là thích nam, nhưng ta cũng đâu phải nam, ta đâu thể nào lừa ngài ấy chứ.”

Oman cau mày, cẩn thận tự suy xét Tử Thanh, thử thăm dò: “Nếu hắn ta thích là thích nữ thì sao?”

“Sao có thể, ngài ấy cũng đâu biết ta thật ra là phận gái chứ. Ngài ấy thật sự là thích nam tử, nếu không, cũng không hôn ta vậy.” Tử Thanh lắc đầu, ôm đầu gối cúi đầu.

“Hắn hôn cô!!!”

Như mèo bị đạp đuôi, Oman trong nháy mắt xù lông, nhảy dựng lên, nghiến răng hỏi.

“Ừm, ngài ấy tưởng ta là con trai, nhưng ta…” Cô uể oải thở dài, nói, “Đúng ra chuyện này là ta có lỗi với ngài ấy.”

Giờ phút này, Oman rất muốn bổ đôi đầu Tử Thanh xem bên trong rốt cuộc chứa những thứ gì.

“Hắn ta khinh bạc cô, mà cô còn cảm thấy có lỗi với hắn à!”

Tử Thanh ngẩn tò te, giải thích giúp Tướng quân: “Không thể xem là khinh bạc được, ngài ấy chỉ là cho rằng ta, cho rằng ta… không phải cậu cũng đã nói ngài thích nam phong à?”

“Ai biết hắn có thừa cơ lợi dụng cô không chứ.” Oman buồn bực nói.

“Tướng quân không phải loại người như vậy.”

“Sao cô còn nói đỡ cho hắn chứ!” Oman càng bực, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, chợt xoay người, sải bước ra cửa.

“…”

Tử Thanh càng thấy nhức đầu.