Selene Trong Lòng Anh

Chương 12





Từ hôm qua đến giờ, trong lòng Giang Tuyết Huỳnh luôn có dự cảm chẳng lành, tim cô đập thình thịch trong lổng ngực. Cảm giác này lên tới đỉnh điểm khi cô bước qua cửa phòng học lớp 9A3.
 
Sáng nay, cô cũng nhận thấy bầu không khí hết sức kỳ lạ và tế nhị của lớp 9A3, mọi người đều nói chuyện thật khẽ như thể sợ làm con quái vật nào đó xổng ra vậy.
 
Kha Tiểu Tiêu vừa nhìn thấy cô, lập tức túm cô lại hỏi xem cô đã xem video đăng trên diễn đàn chưa?
 
Giang Tuyết Huỳnh muốn nói là chưa xem nhưng lại sợ Kha Tiểu Tiêu khăng khăng phải mở cho cô xem một lần, nên chọn trả lời thật.
 
Sắc mặt Kha Tiểu Tiêu phức tạp: “Bảo sao bỗng nhiên Hứa Lê lại…”
 
“Theo tớ thì lần này Phương Hiểu Linh làm vậy là quá đáng rồi, giờ cả trường đều đã biết hết.”
 
“Biết gì?” Giang Tuyết Huỳnh khựng người hỏi.
 
“Trì Thanh trở thành trò cười rồi.” Ngay cả Kha Tiểu Tiêu cũng cảm thấy có phần không đành lòng: “Người ta nói cậu ta quyến rũ bạn gái của người khác nên bị bạn trai của người ta chặn lại trên sân thượng, lột s@ch đồ, chỉ còn lại mỗi chiếc quần sịp.”
 
“Hơn nữa, cậu biết vì sao mấy hôm trước Trì Thanh không đi học không?” Kha Tiểu Tiêu hạ thấp âm lượng xuống, nói nhỏ: “Tạ Y Y tới khu văn phòng nghe lỏm được cô Hạ nói chuyện phiếm với giáo viên chủ nhiệm lớp 9A2, có nhắc tới Trì Thanh. Mấy hôm trước, ông nội của Trì Thanh vừa mới mất.”
 
Giang Tuyết Huỳnh giật mình, điếng người tại chỗ như thể bị người ta trùm đầu lại đánh một trận.
 
Cô nhớ tới ngày hè cách đây không lâu.
 
Ông cụ ngồi nghỉ ngơi bên vệ đường.
 
Cô nhớ trưa hôm đó, Trì Thanh đi với ông cụ, dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu hổ phách của anh giống như màu mật ong, mặc dù anh đeo đôi găng tay bảo hộ lao động nhặt ve chai dưới ánh nắng mặt trời nhưng vẻ mặt anh lại thư thái, thả lỏng hiếm thấy.
 
“Huỳnh Huỳnh?”
 
“Huỳnh Huỳnh?”
 
Tai cô như thể có một lớp màng ngăn cách, trong tai ngập tràn tiếng tạp âm ù ù. Cô chỉ nghe thấy loáng thoáng không rõ tiếng Kha Tiểu Tiêu gọi mình.
 
Đối với cô, điều này không chỉ là một tin tức đơn giản, mơ hồ tương tự như tin ông nội của một người bạn cùng lớp qua đời.
 
Cô đã từng gặp ông cụ ấy.
 
Cho nên, dường như mọi câu hỏi bỗng đều tìm ra được câu trả lời vào thời khắc này.
 
Giang Tuyết Huỳnh ngẩn người một lúc lâu mới chậm rãi hoàn hồn, lắc đầu nói: “Tớ không sao.”
 
“Ông ấy bị ốm hay là thế nào?” Cô thoáng dừng lời rồi uyển chuyển hỏi.
 
“Tớ không biết, cô Hạ không nói.” Kha Tiểu Tiêu nói: “Có khi vậy, người già toàn vậy mà phải không? Chẳng biết được ngày nào sẽ đi.”
 
“Nhưng bọn Phương Hiểu Linh làm vậy thực sự quá thiếu đạo đức, ông nội người ta mới mất hôm trước, hôm sau bọn nó đã gây ra vụ này rồi.”
 
Hứa Lê không đến, hôm nay cô ta xin nghỉ.

 
Trì Thanh cũng không đến.
 
Giang Tuyết Huỳnh để cặp sách xuống, nhìn chỗ ngồi bỏ trống bên cạnh cửa sổ, dường như trái tim cô bất thình lình bị thứ gì đó đâm phải.
 
Cô thử lấy sách ra học thuộc nhưng tâm trí không hề tập trung vào sách vở, càng học thuộc lòng, nhịp tim lại càng đập nhanh hơn, càng khó có thể yên tâm nổi.
 
Trì Thanh không đến, vậy anh có thể đi đâu được? Ở nhà sao?
 
Không hiểu sao, dự cảm chẳng lành quanh quẩn trong lòng cô suốt từ hôm qua tới giờ lại đè nén, khiến cô cảm thấy gần như không thở nổi nữa.
 
Ngay sau đó, cô làm một chuyện mà chính cô cũng không ngờ tới.
 
Cô trốn tiết sinh hoạt đầu giờ buổi sáng.
 
Thịch thịch thịch, cô chạy nhanh lên trên tầng, leo lên sân thượng mà cô mới lên ngày hôm qua.
 
Liệu cô có bị liên lụy, bị nhắm đến giống như ở ngôi trường trước không?
 
Ký ức kinh khủng bị cô lập khỏi tập thể trước đây ùa về trong tâm trí, Ngô Tiệp, Phương Hiểu Linh, Hứa Lê, từng gương mặt lần lượt hiện lên trước mắt. Nhưng cùng với bọn chúng, trước mắt cô còn hiện ra Trì Thanh đứng ở đầu cầu thang đợi cô đi đổ rác.
 
Chẳng có gì ghê gớm cả.
 
Vô số nỗi sợ hãi, vô số niềm lo lắng, vô số lần do dự, tất cả đều hóa thành một câu vẫn nghẹn trong cổ họng của cô từ hôm qua tới giờ, cút mẹ hết đi.
 
Giang Tuyết Huỳnh giẫm chân mạnh tới nỗi làm sàn nhà vang lên những tiếng huỳnh huỵch, cô thở dồn dập, không khí lạnh bị hít vào trong phổi khiến cổ họng đau rát.
 
Cô không biết liệu Trì Thanh có ở đây hay không nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy bất an, cô nhất định phải kiểm tra thử một lần mới yên tâm được.
 
Khóa cửa của sân thượng đã bị hỏng rất lâu rồi nhưng không có ai thay khóa mới.
 
Không hiểu sao, lúc xoay chốt cửa, cả người cô run lên như thể có một âm thanh đang nhắc nhở cô, thúc giục cô, thôi thúc cô hãy nhanh lên, nhanh lên một chút, nhanh thêm một chút nữa.
 
Những nỗi băn khoăn muốn hòa nhập vào tập thể hay những chần chừ, những điều dối lòng trước đây dường như đều hóa thành mây khói vào giây phút này.
 
Chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất là nhanh nữa lên, nhanh thêm nữa.
 
Thế nhưng, cửa dường như bị kẹt, Giang Tuyết Huỳnh nhất thời không thể đẩy ra được, trong đại não và trong tai vang lên tiếng còi báo động chói tai, toàn thân cô run rẩy, cô ra sức húc người vào cánh cửa.
 
Một lần, hai lần.
 
Uỳnh uỳnh.
 
Cuối cùng cửa cũng bị cô phá ra.
 
Trên sân thượng vào mùa thu, gió rít gào sắc bén như dao ập tới.
 
Thiếu niên đứng trên lan can cụp mắt, khom lưng ngồi lẳng lặng như ngày hôm ấy, một nhánh hoa hồng trắng nở trái mùa bị mưa gió quật rơi xuống lan can.
 
Khi nỗi bất an được khẳng định, Giang Tuyết Huỳnh chỉ nghe thấy trong đầu dường như có thứ gì đó đang vang lên ầm ầm, tựa như bị một đoàn tàu hỏa rất dài không có đích đến cán qua, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
 
Trong chớp mắt, trái tim cô thắt lại, lục phủ ngũ tạng chợt bị nỗi bất an rú lên tiếng còi báo động bóp chặt.
 
Cô chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ.
 
Môi Giang Tuyết Huỳnh run run nhưng cô khăng khăng ép mình phải tập trung chú ý.
 
Cô không dám làm Trì Thanh giật mình.
 
Như thể không dám động vào một đóa hoa đầu cành đang cận kề nguy hiểm.
 
Giang Tuyết Huỳnh muốn mở miệng nhưng lại sợ bất kỳ từ ngữ nào cũng có thể khiến thiếu niên trước mặt quyết tuyệt lao mình vào trong ngọn gió mạnh.
 
Bởi vậy nên sân thượng bỗng thoáng chìm vào im lặng trong giây lát, con gió lạnh thấu xương thổi ù ù qua giữa hai người khiến đầu ngón tay Giang Tuyết Huỳnh cóng lại, tê dại.
 
“Trì...” Cô mở miệng.
 
Nhưng thiếu niên lại mở miệng trước cô.
 
Giọng Trì Thanh không khác gì thường ngày: “Giang Tuyết Huỳnh.”
 
Anh không nhìn cô, nói: “Sao cậu lại phiền phức thế nhỉ?”
 
...
 
“Trì Thanh.”
 
Giang Tuyết Huỳnh cố gắng giữ bản thân bình tĩnh: “Trước hết… Cậu xuống đi đã được không?”
 
“Xem ra cậu cũng đã nghe nói rồi.”
 
Không biết có phải nét mặt cô để lộ điều gì hay không, thiếu niên bình tĩnh quay đầu nhìn cô một cái rồi nhanh chóng thản nhiên chuyển mắt về phương hướng trước đó: “Đúng vậy, ông nội tôi mất rồi.”
 
Giang Tuyết Huỳnh giật mình, không nói nên lời.
 
Thiếu niên vẫn chủ động nói, ngữ điệu bình tĩnh đến mức gần như lặng ngắt như tờ.
 
“Mấy ngày trước đó, ông bị cảm mãi không khỏi, sáng ra bị đau tim, lúc đó người nhà giấu không nói cho tôi biết, lặng lẽ đưa ông tới bệnh viện, đến chiều thì không còn cứu được nữa, lúc đó mới bảo tôi nhanh chóng xin phép về nhà.”
 
 …
 
Đôi khi, cái chết của người già xảy đến chỉ trong khoảnh khắc.
 
Trượt chân té ngã, bị cảm lạnh đều có thể cướp đi tính mạng leo lắt như ngọn đèn treo trước gió của người già.
 
“Nhưng cậu biết không?”
 

Đây là lần đầu tiên Trì Thanh ‘nói nhiều’ như thế, thiếu niên cụp nhẹ bờ mi, nói mãi không thôi, chẳng khác gì một hình thức tự ngược đãi bản thân: “Trước đây, khi nhà tôi chưa xảy ra chuyện, cha tôi đã mua không ít bảo hiểm nhân thọ cho ông bà tôi. Nói cách khác, nhờ ông nội tôi bị đột tử mà gia đình tôi sẽ nhận được không ít tiền.”
 
“Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ, nếu cha tôi đã không làm được, vậy thì để tôi làm. Tôi có thể chăm sóc cho hai ông bà.”
 
“Cho nên tôi cố gắng ngăn mình để tâm tới những chuyện trong trường, tôi nhất định phải mạnh mẽ lên.”
 
Chỉ khi đủ mạnh mẽ…
 
Thì mới không gây thêm phiền phức cho gia đình.
 
Chỉ khi mạnh mẽ lên thì mới có thể chống lại được cơn phong ba tới từ bên ngoài.
 
Chỉ khi mạnh mẽ lên thì mới có thể đủ trưởng thành để che gió che mưa cho người nhà.
 
“Kết quả, bây giờ, ông nội tôi mất rồi.”
 
Anh hoàn toàn không mạnh mẽ như mình tưởng.
 
Anh mới chỉ mười lăm tuổi.
 
Anh không thể thực sự không để tâm.
 
Không để tâm tới chuyện gia đình sụp đổ, không để tâm tới ánh mắt khác thường của người khác, không để tâm tới những lời bàn tán xì xầm lén lút mãi không thôi.
 
Không để tâm tới những ác ý gay gắt không lý do này.
 
Nếu như nói biến cố của gia đình chỉ là một trò đùa của số phận.
 
Vô số lần anh cắn răng kiên trì chỉ là vì để cuộc sống lại quay trở lại quỹ đạo một lần nữa.
 
Khi hết thảy đều đang từ từ thay đổi theo hướng tích cực, dường như số phận lại không chịu dễ dàng buông tha cho anh.
 
Khi anh cho rằng cuộc sống trước mắt đã chạm đáy thung lũng thì cuộc đời anh lại tiếp tục rơi xuống vực sâu, mà lúc này có muốn trèo lên cũng không thể trèo nổi.
 
Tất cả những gì anh đã cắn răng kiên trì trước đây, những cố gắng mà anh đã làm, giờ đây chẳng khác gì dã tràng xe cát biển Đông. Kéo theo đó là cảm giác thất bại và trống trải khủng khiếp ập tới, đủ sức để nuốt chửng hoàn toàn ý chí và tình cảm của con người.
 
“Thực ra, tôi hận rất nhiều người.”
 
“Hận Ngô Tiệp, hận Phương Hiểu Linh, Hứa Lê, hận cha tôi.”
 
“Hận cha tôi vì sao trước đây làm ăn không biết tính toán, hận ông ấy vì sao bỏ rơi tôi, mẹ tôi và mọi người nhưng tôi không hận nổi ông ấy vì tôi biết, hiện tại ông ấy đang đi bán đồ hải sản ở nơi khác để kiếm tiền trả nợ, mỗi ngày làm việc mười mấy tiếng, ông ấy muốn về nhà nhưng không về được.”
 
Giang Tuyết Huỳnh mấp máy khóe môi, cố gắng giữ mình bình tĩnh, cô nói khẽ: “Vậy cậu xuống đây rồi nói được không? Trì Thanh, cậu xuống đây đi rồi hẵng nói, tôi sẽ lắng nghe.”
 
Trì Thanh nhìn cô một cái mà không nói gì.
 
Giang Tuyết Huỳnh cố gắng nhếch khóe môi lạnh cóng, rõ ràng trong bụng đầy ắp lời muốn nói nhưng lời tới bên miệng lại biến thành mấy lời nói suông tục tằn.
 
“Trì Thanh, cậu nghĩ tới bà cậu đi, ông cậu mất rồi, cậu mà vậy thì bà cậu sẽ đau lòng biết mấy.”
 
“Bà lớn tuổi lắm rồi mà phải không?”
 
Trước đây, Giang Tuyết Huỳnh từng đọc một số kiến giải.
 
Không được tùy tiện nhắc tới gia đình với người tự sát vì đó rất có thể đó chính là nguyên nhân k1ch thích người này tự tử.
 
Nhưng Trì Thanh thì khác, anh rất hiếu thảo, Giang Tuyết Huỳnh nhận ra anh rất quan tâm người thân của mình.
 
Giọng cô khô khốc, vừa nói vừa lặng lẽ bước tới gần.
 
Có lẽ Trì Thanh nhận ra, hoặc cũng có lẽ là không, vẻ mặt anh vẫn không lộ ra bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
 
“Giang Tuyết Huỳnh.” Trì Thanh nói: “Cậu đã từng nghĩ tới cái chết chưa?”
 
Dù cho nhắc tới chữ ‘chết’, thiếu niên vẫn bình tĩnh như thường: “Thực ra, kể từ lúc nhà tôi xảy ra chuyện, ngày nào tôi cũng nghĩ, nếu như một ngày nào đó tôi chết, những người khác sẽ có phản ứng thế nào.”
 
“Cậu nói rất đúng, tôi nên nghĩ tới bà tôi.”
 
“Nhưng đôi khi con người ta suy nghĩ quá nhiều, đầu óc sẽ bị trơ lì.”
 
Thực ra, chuyện này cũng có cùng nguyên tắc giống như ‘phương pháp trị liệu giải mẫn cảm’ vậy.
 
Ban đầu, đúng là anh từng do dự vì sợ người thân đau buồn.
 
Nhưng sau khi lặp đi lặp lại vô số lần, cảm giác đau khổ tựa như đồng cảm ấy cũng dần dần tan thành mây khói.
 
“Lúc này, theo thời gian, người ta sẽ không còn thấy chuyện này có gì to tát nữa.” Thiếu niên ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt nhạt màu toát lên sự lạnh lùng gần như lý trí: “Sống tiếp quá mệt mỏi, con người đương nhiên có quyền được ích kỷ một lần.”
 
“Hay là cậu nghĩ tôi nên cầm số tiền có được từ cái chết của ông nội tôi để tiếp tục sống lay lắt qua ngày, chẳng khác gì đám sâu bọ hút máu?”
 
“... Rõ ràng tôi đã nói là sẽ thay cha tôi chăm sóc cho hai ông bà, thế mà cuối cùng tôi lại bất lực đến mức cần phải nhờ vào cái chết của ông nội mình mới có thể vực dậy một lần nữa hay sao?”
 
Từ nay về sau, danh dự làm người của anh chỉ có thể được xây nên dựa trên nỗi bất hạnh của người nhà.
 
Rốt cuộc, nếu anh là người như vậy thì anh phải sống tiếp như thế nào đây?
 
Phải làm thế nào để có thể thông cảm nỗi đau giữa người với người? Giang Tuyết Huỳnh không biết, cho dù hiện tại đối mặt với một Trì Thanh như vậy, cô cũng vẫn không thể nào đặt mình vào vị trí của anh.
 
Duy chỉ có một điều là cô chắc chắn.
 
Lúc này đây, nhịp tim của cô tăng tốc lên tới đỉnh điểm, cô cảm thấy choáng váng như cảm giác mất trọng lực khi ngồi tàu lượn siêu tốc.
 
Giang Tuyết Huỳnh lấy điện thoại ra, vào nhóm lớp 9A3, tìm được Ngô Tiệp, sau đó bấm gọi số của cậu ta.
 
Cô tin chắc cậu ta có đem điện thoại theo.
 
Quả nhiên, điện thoại đổ chuông hai lần, lập tức bị đầu bên kia bấm tắt.

 
Nhưng đồng thời, đối phương cũng gửi cho cô một dấu ‘?’.
 
Giang Tuyết Huỳnh bình tĩnh nhập mấy chữ.
 
[Lên sân thượng, tôi có chuyện nói với cậu.]
 
Ở đầu đây bên kia điện thoại, Ngô Tiệp hoàn toàn chẳng hiểu gì, không đoán ra được tại sao bạn nữ hầu như chẳng tiếp xúc, trò chuyện gì với mình này lại muốn gặp mình.
 
[Nói gì? Không thể nói qua điện thoại được sao?]
 
[Nếu cậu không chịu lên thì tôi sẽ nói cho cô Hạ biết chuyện video đó là do bọn cậu quay.]
 
Đầu bên kia hiển thị biểu tượng đối phương đang nhập văn bản nhưng mãi một lúc sau, cậu ta mới gửi cho cô hai chữ.
 
[Chờ đó.]
 
Giang Tuyết Huỳnh giật giật ngón tay vẫn còn đang lạnh cóng, thở hắt ra một hơi, tắt điện thoại, nhìn về phía Trì Thanh.
 
Đây là lần đầu tiên cô để mặc cho bản thân nóng đầu làm ra chuyện to gan như vậy.
 
Bất ngờ là, không hiểu sao cô lại không thấy sợ.
 
Chẳng có gì đáng sợ cả.
 
Trì Thanh chứng kiến toàn bộ quá trình, anh không hỏi, cũng không ngăn cản cô, dường như không hề thấy hứng thú với cô.
 
Giang Tuyết Huỳnh cất điện thoại đi, không chủ động mở miệng, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
 
Cô đảo mắt tìm kiếm quanh sân thượng một vòng, cuối cùng tìm được một đoạn ống nhựa, thủ sẵn nó trong tay.
 
Một lát sau, cửa sân thượng lắc lư mấy cái.
 
Một bạn nam cao lớn mở cửa ra.
 
Không đợi Ngô Tiệp mở miệng, Giang Tuyết Huỳnh đã tung ống nhựa sang bên tay trái, bước tới, vung cao tay lên.
 
Bốp!
 
Cú tát trực diện đầy vang dội này không chỉ khiến Ngô Tiệp giật mình mà cả Trì Thanh cũng vậy.
 
Thừa dịp Ngô Tiệp còn đang ngẩn người, Giang Tuyết Huỳnh nhanh chóng lấy hơi, vung tay lên một lần nữa.
 
Tay phải tát một cái rồi đến tay trái tát một cái.
 
Lần lượt hai bên trái phải.
 
Hai tiếng tát bôm bốp giòn tan vang lên, Giang Tuyết Huỳnh nắm chặt lòng bàn tay run rẩy đỏ lựng, đang định quay đầu lại nhìn về phía Trì Thanh, không ngờ lại phát hiện ra, mặc dù thiếu niên kinh ngạc đấy nhưng chẳng biết từ lúc nào anh đã nhảy khỏi lan can, nghiêng người đứng chắn trước mặt cô.
 
“Cậu làm gì vậy?” Trì Thanh hỏi.
 
Mặc dù thiếu niên rất gầy nhưng anh vẫn cao hơn cô khá nhiều, đường cong sinh lí ở cổ và góc nghiêng khuôn mặt anh lạnh lùng sắc sảo, anh quay đầu, khẽ nhìn xuống người cô như thể đang chờ cô cho anh một lời giải thích: “...?”
 
Ánh mắt Giang Tuyết Huỳnh bình tĩnh, giọng cô trong trẻo: “Trì Thanh, cậu có muốn đánh nhau không?”
 
Trì Thanh: “...?”
 
Cô không biết phải an ủi người khác như thế nào, chỉ biết nhìn thẳng vào đôi mắt của thiếu niên đang nhìn xuống cô.
 
Tay Giang Tuyết Huỳnh run lên bần bật, con tim và cổ họng như thể bị một ngọn lửa cháy hừng hực nướng qua khiến mặt cô ửng đỏ, còn trái tim thì nóng hổi.
 
Cô biết Trì Thanh không phải người dễ dàng chịu thua như vậy.
 
Cô biết ai cũng từng có lúc muốn chết, ngay cả cô cũng không phải ngoại lệ.
 
Lúc kết quả thi không tốt, muốn chết.
 
Lúc bị cha mẹ mắng, muốn chết.
 
Không ai có thể luôn luôn lý trí, quả thực, kiểu gì rồi cũng có lúc ấm đầu, điên dại, buông thả.
 
Dù là bất kỳ lý do nhỏ nhặt tới độ nực cười nào cũng đều có thể trở thành ngòi nổ.
 
Đây chẳng phải là từ ngữ nên bị giấu kín như bưng.
 
Cô còn biết người ta có thể lựa chọn rất nhiều cách chết khác nhau.
 
Nhưng tuyệt đối không nên ra đi một cách ấm ức như vậy.