Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 8




Lời đồn trong phủ Thái tử rất nhanh đã truyền đến tai A Hỉ.

A Hỉ vừa quay đầu đã bẩm báo lại cho Mộ Cẩm Ngọc.

Mộ Cẩm Ngọc đang ngồi đọc sách, A Hỉ đứng hầu hạ bên cạnh, dùng một cái gậy nhỏ đấm chân cho hắn, vừa làm vừa nói: “Nô tài nghe kể là hôm nay Thái tử phi nương nương cho gọi tất cả thị thiếp ở Thấm Phương Viên đến Lê Tuyết Đường, để bọn họ tụ tập hết lại trong viện rồi lần lượt tự giới thiệu bản thân.”

Mộ Cẩm Ngọc cười lạnh: “Làm sao? Nàng ta đột nhiên đổi tính, muốn quay sang làm hảo tỷ muội với cái đám đấy à?”

A Hỉ ngoan ngoãn lắc đầu: “Cũng không phải thế ạ, nương nương cho các nàng tự giới thiệu xong thì ra uy, không cho phép các nàng gây chuyện thị phi khắp nơi.”

Mộ Cẩm Ngọc biết những nữ nhân ở Thấm Phương Viên cũng không phải hạng hiền lành gì, phần lớn đều là tai mắt kẻ khác gài vào. Tuy bây giờ thân phận Ninh Hoàn là Thái tử phi, lại chẳng được mình sủng ái, càng không có quyền quản lý sự vụ trong phủ Thái tử, phụ trách vấn đề thu chi cùng nhân sự trong phủ đều là người của hắn, những người này đã đi theo hắn một thời gian khá dài, chịu nghe lời của Ninh Hoàn mới là lạ.

Một Thái tử phi không có thực quyền chẳng khác nào một con phượng hoàng rụng lông, tuy rằng vẫn là phượng hoàng cao quý, nhưng vẻ ngoài trụi lủi xấu xí ấy sẽ chẳng được bất kì ai tôn sùng kính trọng nữa.

Mộ Cẩm Ngọc rất nhanh đã mệt mỏi, hắn thả quyển sách đang cầm xuống, chống cằm chợp mắt chốc lát.

A Hỉ thấy điện hạ đã vào giấc, cũng trộm lười biếng một lúc, không tiếp tục đấm chân mà chuồn ra ngoài uống trà, nhân tiện tìm người tám chuyện về Thái tử phi.

Thái tử phi dung mạo tuyệt sắc, mới chỉ vào phủ ngày hôm qua đã khiến hạ nhân trong phủ dậy sóng, tâm thần nhộn nhạo ríu rít bàn luận sôi nổi.

“Trước đây còn có người nói tiếng tăm mỹ nhân đệ nhất kinh thành của Thái tử phi nương nương chỉ là hão, kém xa Tương Tương cô nương của Hạnh Nguyệt Lâu và vị công tử đầu bảng của Minh Vũ Lâu, vậy mà lúc Thái tử phi bước xuống từ trên xe ngựa, ta chỉ nhìn thoáng qua thôi mà linh hồn nhỏ bé suýt thì thoát luôn khỏi cơ thể.” Một gã sai vặt ngồi xổm trong góc tường đang kể lể.

“Chả thế thì sao? Ta cũng cảm thấy dung mạo Thái tử phi nương nương quả thực không còn lời gì để nói, nhưng mà nghe đồn điện hạ cùng nương nương có xích mích, cho dù Thái tử phi xinh đẹp như thiên tiên mà không được sủng ái thì cũng như không a —” Một thị vệ dựa vào tường đáp lời.

“Ta nghĩ Thái tử điện hạ sẽ nhượng bộ trước thôi, có ai mà không yêu mỹ nhân đâu.” Lại một người khác xen vào.

“Ý chí điện hạ vững chãi như bàn thạch, đâu phải dễ dàng là có thể thay đổi được?”

“Nếu không chúng ta cá cược một trận?”

“Được thôi. Ta cược hai lượng bạc, trong kỳ hạn một năm Thái tử điện hạ chắc chắn sẽ động lòng với Thái tử phi nương nương.”

“Ta năm lượng đi, cược Thái tử điện hạ sẽ không thích Thái tử phi, dưa hái xanh không ngọt[1], điện hạ chính là quả dưa bị ép hái.”

[1]

A Hỉ đứng bên cạnh vui vẻ hóng hớt, hắn chỉ cảm thấy kì lạ ở chỗ, tại sao mọi người chỉ đánh cược Thái tử điện hạ sẽ thích hoặc không thích Thái tử phi, mà không cược Thái tử phi có thể sẽ thích điện hạ kia chứ?

Phỏng đoán xem một mỹ nhân lạnh lùng tuyệt sắc cũng có lúc động lòng không phải là chuyện rất thú vị sao?

A Hỉ móc năm lượng bạc trong túi ra: “Ta cược trong ba năm Thái tử phi nương nương sẽ sinh hai hài tử cho điện hạ!”

“…”

“Khụ khụ…”

Ninh Hoàn nghe mấy lời này xong, tâm trạng dao động đâm ra nhịn không được mà ho khan hai tiếng, góc tường đằng kia vẫn đang có một đám người tụ tập lại tám chuyện, bởi vì khoảng cách tương đối xa cho nên Điệp Thanh không nghe được mấy người họ đang nói cái gì.

Nhưng Ninh Hoàn thì nghe được rành mạch rõ ràng.

Thính lực y không tồi, người tập võ vốn luôn tai thính mắt tinh hơn người thường một chút.

Y không nhịn được cảm thán trong lòng, cứ nghĩ trong phủ Thái tử đều là người đứng đắn, không phải cao thủ ra tay một phát là giết được mấy trăm thích khách thì cũng là mưu sĩ miệng lưỡi lưu loát nói năng hùng hồn, ai dè còn có một đám hạ nhân thích ríu rít buôn chuyện.

Đám người này chắc là hạ nhân chuyên hầu bên cạnh Mộ Cẩm Ngọc, y phục không giống với những người khác, vừa xuống tay là mấy lượng bạc, hẳn là tương đối có tiếng nói trong phủ.

Cái người tên A Hỉ kia Ninh Hoàn cũng có ấn tượng, là tiểu thái giám hay đi cùng Mộ Cẩm Ngọc.

A Hỉ vừa dứt lời đã có người hùa theo: “Ta thấy Thái tử điện hạ rất lợi hại, không chừng là thai long phượng, nương nương ba năm sinh bốn đứa.”

Ninh Hoàn hơi thờ ơ liếc qua đám người này, nhớ kỹ vóc dáng cùng dung mạo từng người trong đầu.

Bên trong phủ Thái tử rất rộng, đình viện lầu các cũng được xây dựng trạm trổ quý khí.

Ở nơi Ninh Hoàn sống, y cũng có quen biết Thái tử, nhưng vị Thái tử đấy vẫn ngụ ở Đông Cung, còn chưa tới tuổi rời cung lập phủ riêng. Ở trong Đông Cung cũng có nhiều quy củ ràng buộc hơn, không được tự do tự tại giống như Mộ Cẩm Ngọc.

Điệp Thanh đi cạnh còn đang tán thưởng: “Chúng ta đi nửa ngày rồi mà còn chưa đi hết phủ nữa.”

Lúc nãy Ninh Hoàn vừa ngủ gật, tỉnh dậy thì đã qua buổi trưa, y bèn muốn đi dạo trong phủ một chút, Điệp Thanh cùng một nha hoàn khác theo hầu bên cạnh y.

Nha hoàn kia là hạ nhân trong phủ Thái tử, nàng quen thuộc đường đi trong phủ hơn bọn họ, có thể tiện lúc giới thiệu với Ninh Hoàn.

“Thái tử điện hạ vô cùng yêu thích khóm hoa mai này, những đêm tuyết rơi điện hạ sẽ ngồi trong đình bên kia để thưởng mai.” Nha hoàn nói với y, “Nếu nương nương muốn cắm một ít hoa ở trong phòng, cũng tuyệt đối không nên chiết hoa mai ở đây. Lần trước có một thị thiếp không có mắt tới chỗ này chiết hoa, cuối cùng bị Thái tử điện hạ giết chết, nàng ta còn là người của một vị Hoàng tử đưa tới, nhưng điện hạ cũng không nể tình chút nào.”

Ninh Hoàn “Ừ” một tiếng.

Đi thêm chút nữa là tới Thấm Phương Viên.

Nha hoàn lại nói tiếp: “Những thị thiếp khác đều ở tại Thấm Phương Viên, trong viện rất náo nhiệt, cảnh vật cũng đẹp mắt, nương nương có muốn vào xem không ạ?”

Ninh Hoàn không muốn tới nơi nhiều thị phi.

Y chợt nhớ lại, nguyên chủ trong cuốn thoại bản kia cũng trụ tại Thấm Phương Viên cùng các thị thiếp khác, sao tới lượt mình lại bị sắp xếp tới Lê Tuyết Đường?

Ninh Hoàn nói: “Không đi, quay về.”

Nha hoàn lên tiếng: “Vâng thưa nương nương.”

Trong mấy ngày qua, bên trong Lê Tuyết Đường cũng được Ninh Hoàn cho người sửa sang lại một chút, yêu cầu của y với chỗ ở rất cao, ăn, mặc, ở, đi lại đều phải kỹ càng hơn người khác.

Hiện tại đang là mùa đông, bốn mùa ở kinh thành phân chia rất rõ ràng, không khí ngày đông dường như tiêu điều tịch liêu hơn, trên mái hiên còn đọng những lớp băng mỏng, bởi vì nhiệt độ quá thấp mà khắp nơi đều kết băng, Ninh Hoàn vốn đã sợ lạnh, bèn nhanh chóng tiến vào phòng.

Y đưa áo choàng cùng lò sưởi tay cho Điệp Thanh.

Điệp Thanh nói: “Để nô tì gọi người chuẩn bị bữa tối.”

“Mang nước ấm lên trước đi, ta muốn tắm.”

“Vâng thưa tiểu thư.”
A Hỉ bên này vẫn đang tụ tập cùng một nhóm người buôn chuyện về Thái tử phi.

Đột nhiên có người nói: “Mấy ngày nay hình như Thái tử điện hạ đều không qua đêm ở chỗ Thái tử phi, chỉ chung phòng mỗi đêm tân hôn.”

“Chuyện này là sao hả Hỉ công công?”

A Hỉ vẫy vẫy tay: “Đi đi đi, việc của chủ tử các ngươi đừng có tùy tiện hóng hớt.”

“Thôi đi, ngài còn vừa cá cược Thái tử phi ba năm sinh hai đấy.”

A Hỉ cũng không biết tại sao điện hạ lại làm thế, hai ngày nay điện hạ nhìn qua không khác gì người chưa thành gia lập thất, nên làm cái gì thì làm cái đó, chẳng hề có ý định muốn đi thăm Thái tử phi.

Thái tử phi cũng rất cao ngạo, không hề chủ động qua quan tâm sức khỏe Thái tử điện hạ.

Chẳng như các thị thiếp khác, hận không thể mỗi ngày xuất hiện tại nơi Thái tử đi qua, cầu một lần gặp gỡ mà không được.

Hắn nghĩ giờ này chắc điện hạ cũng sắp dậy, cũng không còn hứng thú chơi đùa cùng nhóm người này nữa, A Hỉ đứng dậy quay về viện của Thái tử.

Lặng lẽ đi vào phía bên trong bình phong, điện hạ vẫn đang nâng cằm ngủ gật.

Mộ Cẩm Ngọc khi ở trong phủ chỉ mặc một bộ y phục đơn giản, nhiệt độ trong phòng ấm áp thoải mái như mùa xuân, trên người hắn khoác bộ trường bào màu đen thẳng thớm, vai rộng eo hẹp, thân hình rắn chắn được đai lưng cùng màu phác họa ra những đường nét rõ ràng, bàn tay chống cằm có các đốt ngón tay thon dài hữu lực, ngũ quan cực kỳ thâm thúy sắc bén, cho dù đang ngủ cũng khiến người khác không dám nhìn thẳng.

A Hỉ đang muốn ra ngoài, Thái tử lại đột ngột mở mắt.

Con ngươi của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm A Hỉ, đầu gối A Hỉ lập tức nhũn xuống: “Điện hạ tỉnh rồi ạ? Để nô tài pha cho ngài một ly trà.”

A Hỉ rót một chén trà nóng đưa cho Mộ Cẩm Ngọc, hắn nhìn biểu tình của Mộ Cẩm Ngọc mà suy đoán, hình như điện hạ vừa mơ thấy cái gì không tốt.

Mộ Cẩm Ngọc cầm chén trà, gân xanh trên mu bàn tay đều gồ lên.

Hắn cũng không thể giải thích nổi tại sao mình lại có giấc mộng như thế, sự thật là mấy ngày nay hắn đều ngủ không yên.
Ninh Hoàn có thói quen cho thêm các loại hương liệu vào bồn tắm, đây cũng là thói quen sinh hoạt của gia đình y. Đầu tiên là giúp làm sạch bụi bẩn trên da thịt, ngoài ra còn có thể phòng một ít bệnh vặt, vào mùa hè còn có thể đuổi muỗi.

Nhưng ở đây lại không như thế, các nhà quyền quý cũng không có thói quen đấy, khi tắm chỉ dùng nước sạch bình thường. Hiện trong tay y đang cầm mấy cửa tiệm ở kinh thành, định bụng để một trong số đó mở bán hương liệu, một nửa để bày hàng, một nửa để y tự dùng.

Y ngâm mình chốc lát, sau đó lau khô tóc, cầm y phục để bên cạnh khoác vào, trên y phục vẫn còn hương thơm thoang thoảng tỏa ra, bởi vì trong phòng rất ấm nên y chỉ khoác một lớp y phục mỏng manh như thế rồi đi ra ngoài.

Lúc bước qua cửa Ninh Hoàn không để ý còn có người khác đang đứng trước mình, y cứ thế đâm thẳng vào người đối phương.

Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh một tiếng.

Ninh Hoàn ngước mắt nhìn lên, y nghi ngờ có khi nào hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây hay không, chứ không thì tại sao Mộ Cẩm Ngọc lại tới đây?

Ninh Hoàn khẽ cười: “Sao điện hạ lại qua đây?”

“Đây là phủ của cô, cô thích đến thì đến.”

Ninh Hoàn nói đùa: “Nơi này của ta cũng không chuẩn bị cơm canh cho điện hạ đâu.”

Y vẫn cố tình đè thấp giọng, lại như cũ giống tiếng gió thanh thúy, Mộ Cẩm Ngọc nhìn y diện cả thân trắng thuần, eo nhỏ mềm dẻo, con ngươi bình thường lạnh nhạt nay lại có ý cười, một nửa tóc dài rũ xuống đằng sau lưng, khiến hắn lại vô thức nhớ về khung cảnh trong mộng vừa rồi.

Điệp Thanh đã cho các nha hoàn khác bưng đồ ăn lên.

Mộ Cẩm Ngọc nhìn lướt qua những thứ bày biện trên bàn, hơi nhíu nhíu mày, Ninh Hoàn đúng là giống hệt lời đồn, xa hoa lãng phí vô độ, cực kỳ khó hầu hạ.

Lê Tuyết Đường có một trù phòng nhỏ, thức ăn do đầu bếp trong phủ làm Ninh Hoàn ăn không quen, y chọn ra hai phụ nhân thông minh lanh lợi, tay chân sạch sẽ trong đám người theo y làm của hồi môn, để các nàng chuẩn bị ba bữa mỗi ngày.

Hai phụ nhân này có tay nghề không tồi, ánh mắt Ninh Hoàn nhìn người cũng chuẩn, phát hiện các nàng rất thông minh, hướng dẫn một chút là có thể làm lại y hệt.

Ninh Hoàn đã xem qua cái gì là sẽ nhớ, trước kia bởi nhàm chán mà sách gì y cũng đọc, còn cảm thấy rất thú vị cho nên nhớ kĩ rất nhiều công thức nấu ăn, dạy cho đầu bếp trong nhà làm theo, hiện giờ ở đây cũng phát huy được tác dụng.

Y chỉ có lý luận suông, còn các nàng mới là người làm trực tiếp, cũng may là làm xong mùi vị cũng không khác trong trí nhớ Ninh Hoàn cho lắm. Tóm lại vẫn tốt hơn tay nghề đầu bếp của phủ Thái tử rất nhiều.

Điệp Thanh bưng lên hai bộ chén đũa, Ninh Hoàn duỗi tay: “Điện hạ ngồi xuống đi.”