Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 34




Edit: Meg
Cuối cùng, lúc mà con số đã lên đến chín ngàn lượng, Thu Bảo Kình cũng có chút chùn bước.

Hắn không định lên giá nữa.

Khi hắn mua con chim bảy màu kia với giá ba ngàn lượng, sau khi Binh Bộ thượng thư biết chuyện còn mắng hắn một trận, bây giờ hắn mà tiếp tục vung chín ngàn lượng chỉ để mua một cái lồng chim về, khéo sẽ khiến Thu Trường Vũ tức đến ngất xỉu.

Nhưng thằng nhãi Duệ Vương này hết lần này tới lần khác tranh giành đồ vật với hắn, không thèm nể mặt hắn chút nào, Thu Bảo Kình đã sớm ghi hận trong lòng. Nếu đối phương không phải nhi tử của Hoàng đế, hắn chắc chắn sẽ tìm cách tra tấn gã đến chết.

Thu Bảo Kình đã quyết định thôi, song hắn không muốn bản thân chịu lỗ nặng như thế, cộng thêm việc biết rất rõ tính cách của Duệ Vương, nên Thu Bảo Kình tiếp tục tăng giá lên: “Một vạn lượng!”

Trong tay Thẩm gia có nguồn cung từ làm ăn buôn bán nên căn bản không thiếu bạc, hơn nữa bọn họ sẽ không tiếc chiều chuộng hai nhi tử của Thẩm quý phi, tuy một vạn lượng bạc đối với Duệ Vương cũng có chút nhiều nhưng cắn răng thì gã vẫn chi được: “Một vạn một ngàn lượng.”

Thu Bảo Kình tiếp tục nâng lên một vạn bốn ngàn lượng, đợi đến khi đối phương mở miệng “Một vạn năm ngàn lượng” hắn liền chắp tay lại: “Ta không nâng giá nữa, Duệ Vương điện hạ cho hạ nhân về lấy bạc đi thôi. Cái lồng sắt này quý giá lắm đấy, đừng chỉ nói cho vui mồm rồi không mua đấy nhé.”

Sắc mặt Duệ Vương có hơi cứng đờ lại, đến lúc này gã mới nhận ra mình vừa bị Thu Bảo Kình gài bẫy.

Thu Bảo Kình này đúng là thâm độc hơn gã nhiều lắm.

Những người đứng xung quanh đều đang nhỏ giọng bàn tán: “Một vạn năm ngàn lượng lận!”

“Chỉ là một cái lồng chim thôi đấy, đúng là nói về độ hào phóng thì không ai bì được với Duệ Vương điện hạ!”

Duệ Vương đi ra ngoài căn bản không mang theo nhiều ngân phiếu như vậy, gã định đưa trước cho ông chủ Trương mấy ngàn lượng rồi bảo sau này cứ đến phủ gã mà lấy nốt. Song đến lúc đó có trả hay không thì phải xem tâm trạng gã ra sao đã.

Thu Bảo Kình đoán được mánh của Duệ Vương thì nói: “Phủ Duệ Vương điện hạ cách nơi đây cũng không xa đâu, đừng nói ngươi định ghi nợ để sau này trả đấy chứ?”

Diễm Diễm cô nương đứng bên cạnh mềm mại đáng thương nhìn sang gã: “Điện hạ có đủ bạc không? Thật ra nô gia có tích góp được một ít, nếu điện hạ cần nô gia sẽ đưa cho ngài.”

Duệ Vương là một nam nhân trọng sĩ diện, Diễm Diễm đã nói như vậy thì sao gã không trả cho được, huống hồ xung quanh còn đang có rất nhiều người hóng hớt.

Gã có chút không xuống nước nổi, đành kêu một tên hộ vệ về phủ lấy ngân phiếu.

Thu Bảo Kình cũng không vội rời khỏi đây, hắn phải tận mắt nhìn thấy Duệ Vương đưa ngân phiếu cho ông chủ Trương rồi mới đi đâu thì đi.

Ninh Hoàn đang ngồi uống trà trong một gian phòng đắt đỏ trên lầu cao nhất của Nghĩa Khang Lâu, sau khi lá trà được ngâm qua nước nóng thì tỏa ra mùi hoa nhài vô cùng nồng đậm, y đang mặc một bộ y phục màu hồng ngân, vẫn là y phục của nam tử, nửa gương mặt được che khuất sau chiếc mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra đường nét khuôn cằm nhỏ nhắn hơi nhọn.

Ninh Hoàn nhấp một hớp trà.

Sở Hà đứng bên ngoài căn bản không có tí kiên nhẫn nào, cứ chốc lại chạy đi nghe ngóng xem giá lồng chim đã lên đến bao nhiêu, chốc lại thảo luận với tiểu nhị xem cái lồng này rốt cuộc có đáng giá mấy ngàn lượng hay không, cuối cùng quay lại hỏi Ninh Hoàn: “Cả hai đều là Hoàng thân quốc thích, Thái tử phi cảm thấy ai sẽ mua được cái lồng này?”

Ninh Hoàn cúi đầu uống trà, hơi nóng bốc lên khiến hàng mi mảnh dài của y có chút ẩm ướt.

Sở Hà móc một đồng xu giá trị ba văn ra, mặt trước và mặt sau nhìn không hề giống nhau: “Bên nào cũng không phải người tốt lành gì, một tên thì bị Quý phi cưng chiều như châu báu, tên kia thì được Thái hậu nâng niu che trở trong lòng bàn tay, để thuộc hạ tung đồng xu này xem kết quả, nếu mặt sấp thì là Duệ Vương thắng, mặt ngửa là Thu công tử thắng.”

Ninh Hoàn nói: “Không cần tung, là Duệ Vương.”

Sở Hà không tin nên vẫn cứ tung, kết quả là mặt ngửa: “Là Thu công tử.”

Sau đó hắn lại đi ra ngoài hóng hớt thêm một khắc, cuối cùng nghe thấy Duệ Vương mua được lồng.

Gã sai vặt trong phủ Duệ Vương rất nhanh đã cầm theo hơn một vạn ngân phiếu quay lại, tuy Duệ Vương không thiếu bạc thật, song số bạc gã vung tay trong hôm nay cũng đủ làm gã đau lòng hết một năm.

Nhưng trước mặt Diễm Diễm cô nương và các dân chúng vây xem, Duệ Vương có không muốn thì cũng không được, gã đưa ngân phiếu cho ông chủ Trương.

Ông chủ Trương cực kỳ vui vẻ hồ hởi trao lồng chim tận tay cho Duệ Vương.

Thu Bảo Kình đứng bên cạnh tự mình làm mình mất mặt, hắn cười lạnh vài tiếng xong định quay người đi.

Song ngay lúc này Duệ Vương lại nhớ tới vừa nãy Thu Bảo Kình cố ý nâng giá để bẫy gã, trong lòng gã cực kỳ khó chịu bèn cúi xuống nhìn cái lồng chim đang cầm trong tay, chiếc lồng được chế tác cực kỳ quý giá tinh tế, thoạt nhìn thì có vẻ rất xứng với cái giá này, hốc thức ăn điêu khắc hình Côn Bằng đặt bên trong trông cũng vô cùng đẹp.

Thu Bảo Kình tự là Quý Côn, nên sau khi nhìn thấy hình Côn Bằng này thì gã càng thêm buồn bực, cộng thêm việc gã cũng muốn chọc tức Thu Bảo Kình một phen, Duệ Vương bèn mở cửa lồng chim rồi tháo hốc thức ăn ra: “Tuy là lồng sắt rất đẹp, song cái hốc thức ăn cho chim này thì lại quá xấu, chim của bổn Vương nhìn thấy chắc cũng chẳng thèm ăn đâu.”

Vừa nói gã vừa nhướng mày với Thu Bảo Kình, làm trò mà ném thẳng cái hốc thức ăn xuống trước mặt Thu Bảo Kình, còn giơ chân lên nghiền qua nghiền lại.

Hốc thức ăn làm từ gỗ tử đàn nên rất cứng cáp, Duệ Vương dẫm mấy phát cũng không làm nó hỏng được, trái lại còn khiến bản thân đau hết cả chân, gã bèn đá một phát đi thật xa.

Đồ vật mà mình thích bị đối phương cướp đi thì thôi, song đối phương còn cố ý phá hỏng ngay trước mặt mình thì lại là chuyện khác. Trong nháy mắt Thu Bảo Kình đã giận điên lên, có ai ở đây mà không biết tên tự của hắn đâu, thứ Duệ Vương đang dẫm là hốc thức ăn chim sao? Gã đang dẫm là mặt của Thu Bảo Kình hắn!

Máu trong người Thu Bảo Kình “vụt” một phát chạy thẳng lên đỉnh đầu.

Ninh Hoàn vẫn cứ vừa thong thả uống trà vừa lật giở sổ sách, Sở Hà sợ Thái tử phi xem không hiểu, còn đang định đi tìm một cái bàn tính tới tính toán, kết quả lại thấy Ninh Hoàn đọc lướt nhanh như gió, chỉ chốc lát đã lật sang tờ khác.

Một lát sau Ninh Hoàn hạ ly trà xuống, lấy một bình dược trong tay áo ra đưa cho hắn: “Hẳn là phía dưới đã xảy ra ẩu đả rồi, ngươi sai người đi hỗ trợ Thu Bảo Kình một chút, đừng để hắn bị đánh chết. Nếu bị thương nặng quá thì bảo người nào cho hắn uống mấy viên này.”

Sở Hà cảm thấy rất lạ: “Thái tử phi đoán trúng được người mua lồng chim là Duệ Vương thì thôi đi, sao mà ngài lại biết Thu Bảo Kình sẽ bị đánh? Hắn là người thua thì hẳn là sẽ đánh người khác chứ.”

Trước kia khi Ninh Hoàn tiến cung thỉnh an Thái hậu có thu được một vài tin tức về đám con cháu Thu gia, sau đó y cũng đi nghe ngóng thêm một ít chuyện nơi phố xá lề đường.

Thu Bảo Kình vẫn thông minh lanh lợi hơn Duệ Vương một chút, hắn biết nên dừng lại lúc nào để có thể hạn chế tổn thất, mà gia tài của Binh Bộ thượng thư cũng không thể so được với Hoàng thất phú quý. Tuy lồng chim đẹp thì đẹp thật, song nếu vượt qua khả năng của hắn thì chắc chắn Thu Bảo Kình sẽ từ tỏ, nhưng trước đó hẳn là hắn sẽ cố gài bẫy tên Duệ Vương vung bạc như rác này.

Thu Bảo Kình đang trong độ tuổi “Nghé con không sợ cọp”, cộng thêm việc từ bé hắn đã được cả nhà chiều chuộng, nên mặc dù trong lòng đã có ý từ bỏ thì vẫn không thể nuốt trôi cơn uất nghẹn này. Còn Duệ Vương lại là kẻ thiếu khôn khéo, trong lồng chim còn có một hốc thức ăn khắc hình Côn Bằng nhìn vô cùng rõ ràng, sau khi mua được lồng chim rất có thể gã sẽ làm gì đó khiến Thu Bảo Kình phải mất mặt.

Thường thì khi ra ngoài Thu Bảo Kình chỉ dẫn theo một tên sai vặt, còn lại đều là những công tử nhà khác, đều là một giuộc ăn chơi trác táng giống y hệt hắn. Song Duệ Vương xuất thân từ Hoàng thất còn được Thẩm quý phi cực kì cưng chiều thì lại khác, nàng ta rất sợ có thích khách tấn công gã nên lúc nào cũng cho một đám người trông cực kỳ gian ác hung bạo đi theo.

Nếu mà cả hai đánh nhau thật thì đám công tử đi theo Thu Bảo Kình chắc chắn sẽ không dám chọc vào Duệ Vương, hơn nữa bọn họ cũng không đánh lại tốp hộ vệ theo sau gã, rất có khả năng sẽ là đám người chạy trốn đầu tiên.

Mọi chuyện quả nhiên giống hệt như những gì Ninh Hoàn đoán, sau khi Thu Bảo Kình đấm vào mặt Duệ Vương một cú, gã lập tức điên lên rồi phất tay cho đám hộ vệ đằng sau: “Đánh hắn cho ta! Đánh thật mạnh vào!”

Diễm Diễm cô nương sợ tới mức tái mặt: “Á — Điện hạ, ngài đánh chết người thì phải làm sao?”

“Mẫu phi ta là đương kim Hoàng quý phi, hắn thì là cái thá gì chứ? Thái hậu suốt ngày thắp hương bái Phật, chuyện của lục cung đều do một tay mẫu phi ta xử lý kia kìa.” Duệ Vương đương nhiên muốn tỏ ra oai phong trước mặt nữ tử: “Đánh hắn! Có bổn Vương chống lưng cho các ngươi!”

Diễm Diễm cô nương vừa che mắt vừa lùi về phía sau: “Nô gia không nhìn nổi cảnh tượng máu me như thế, xin thứ lỗi cho nô gia rời đi trước.”

Ông chủ Trương đã sớm cầm bạc đi về, đám người vây xem lúc nãy cũng đã tản đi phân nửa, còn dư lại đa số đều là mấy kẻ gan to thích hóng hớt.

Đám hộ vệ của Duệ Vương đều biết thân phận Thu Bảo Kình, tuy lúc đánh đã cố dùng ít lực lại, song vì cơ thể hắn vốn đã yếu nên mới ăn phải một đạp đã muốn nát hết cả tim gan phèo phổi. Từ xưa đến nay Thu Bảo Kình còn chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục nhã đến thế, trong nhất thời giận quá mà ảnh hưởng đến cơ thể, hắn bỗng hộc ra một ngụm máu rồi ngất đi.

Mấy tên hộ vệ vẫn đang định đánh tiếp thì ông chủ của tửu lầu vội chạy qua can: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh!”

Mặt mũi Duệ Vương tức giận: “Ngươi dám nhúng tay vào chuyện của bổn Vương?”

Ông chủ nọ dẫn theo vài tên tiểu nhị đến kéo người ra, mình thì nói với Duệ Vương: “Điện hạ à, vị Thu công tử này cũng đâu phải người thường không có danh tiếng gì đâu, nếu mà xảy ra chuyện gì ở tửu lầu của thảo dân thì không được tốt cho lắm — Ai u, sao Thu công tử lại chẳng nói năng gì thế này? Có phải bị đánh chết rồi hay không?”

Duệ Vương hãi hùng khiếp vía.

Gã chỉ muốn dạy cho Thu Bảo Kình một bài học mà thôi, căn bản không định đánh chết người. Bình thường gã cũng hay trêu ghẹo những phụ nhân đi trên đường, nếu gặp tên mắt mù nào dám can thiệp vào thì cũng đánh người ta một trận rồi giải quyết chút là xong xuôi, nhưng bây giờ nếu Thu Bảo Kình thật sự có chuyện gì, Thái hậu và Binh Bộ thượng thư chắc chắn sẽ không tha cho gã.

Trong lòng Duệ Vương đã bắt đầu sợ hãi, song gã vẫn cố gắng bình tĩnh đánh giá tình hình xung quanh: “Còn sống không?”

Một tên hộ vệ cúi xuống: “Vẫn thở ạ.”

Duệ Vương lập tức nói: “Chuyện ngày hôm nay dừng tại đây, chúng ta về!”

Gã vội vàng vớ lấy cái lồng chim rồi chuẩn bị tiến cung tìm Thẩm quý phi, đánh tiếng trước để nàng giải quyết hậu quả cho gã.

Gã sai vặt đi theo Thu Bảo Kình cũng bị bọn Duệ Vương đánh một trận, ông chủ nọ lắc lắc đầu rồi đút vài viên thuốc cho cả Thu Bảo Kình lẫn sai vặt: “Mau đi thông báo cho Thu gia, nói là Thu tiểu công tử bị người ta đánh ngất xỉu.”

Rất nhanh Thu gia đã nhận được tin tức, chốc lát sau đã có một nam tử phong thái phú quý, mặt mũi để một chòm râu dê dắt theo một đám người khác đến đây, hắn chính là đại ca Thu Bảo Kỳ của Thu Bảo Kình.

Mặt mũi Thu Bảo Kỳ âm u khó đoán, song cũng không nói gì cả, đại phu của Thu gia vội chạy đến dò xét hơi thở của Thu Bảo Kình.

Đại phu nói: “Ngũ thiếu gia vẫn còn sống… Đại thiếu gia, chúng ta mau cho người nâng Ngũ thiếu gia về phủ thôi.”

Thu Bảo Kỳ quan sát bốn phía rồi mở miệng với giọng nói rét lạnh: “Việc này xảy ra trong tửu lầu của các ngươi, nếu Thu Bảo Kình thật sự có chuyện gì, các ngươi cứ chuẩn bị tinh thần dẹp tiệm đi!”

Ông chủ nọ đứng bên cạnh nghe thấy thế thì lập tức kêu oan: “Người đánh là Duệ Vương điện hạ, tiểu nhân thật sự không thể nào ngăn được. Duệ Vương vừa mới vào tửu lầu đã nhằm vào Thu tiểu công tử rồi, điện hạ ra tay giành chiếc lồng chim mà Thu tiểu công tử yêu thích, đám hộ vệ của ngài ấy còn đứng canh giữ ngay bên cạnh, cho dù chúng tiểu nhân có muốn giúp thì cũng bất lực a! Thưa đại công tử, vừa rồi tiểu nhân còn cho tiểu công tử ăn năm viên hồi mệnh đan tổ truyền của nhà tiểu nhân nữa.”

Thu Bảo Kỳ biến sắc: “Ngươi cho đệ đệ ta ăn thứ bậy bạ gì?”

Ông chủ nọ vội vàng lấy chiếc bình đựng thuốc ra, đại phu đứng cạnh đổ một viên ra ngửi thử: “Đúng là thuốc tốt.”

Sắc mặt Thu Bảo Kỳ dịu đi một chút, bỗng sau lưng hắn chợt thấy lạnh toát, có cảm giác như đang bị ai đó quan sát, Thu Bảo Kỳ là người tập võ nên tính cảnh giác vô cùng nhạy, hắn ngẩng đầu nhìn lên trên, kể từ khi hắn bước chân vào đây thì đám người hóng hớt cũng đã đi hết, trên lầu hai cũng không thấy bóng người.

Thu Bảo Kỳ không trả lại bình thuốc cho ông chủ mà cứ thế mang Thu Bảo Kình về phủ.

Trận ẩu đả này vốn không phải chuyện nhỏ, tuy địa vị Thu gia đã không còn được như ngày xưa, không còn quyền lực hô mưa gọi gió khiến người khác phải e dè sợ hãi, song Thái hậu vẫn đang sống sờ sờ đây, dù là Vương gia thì cũng không thể tùy tiện đánh đích tử của Thu Trường Vũ đến chết ngất được.

Thái hậu giận tái mặt, trong cung truyền ra tin tức Thẩm quý phi bị bà gọi đến Vĩnh Thọ Cung, thẳng thừng cho nàng ta hai bạt tai trước mặt tất cả cung nữ. Thái hậu là thân mẫu của Hoàng đế, Thẩm quý phi bị đánh cũng tuyệt không dám phản kháng.

Trước đây dù Thái hậu có căm ghét Hoàng hậu đến mức nào thì bà cũng chưa từng đánh nàng bao giờ, dưới gối Thẩm quý phi có cả trai cả gái, hai nhi tử cũng đều đã được phong Vương tước, xưa nay vẫn vô cùng kiêu căng ngạo mạn, song nay lại xảy ra chuyện thế này, nàng ta cũng chẳng còn chút mặt mũi nào nhìn ai.

Vào buổi chầu sớm của sáng hôm sau, các đại thần đều túm năm tụm ba bàn tán vô cùng sôi nổi, đề tài xoay quanh Thẩm gia cùng đám quan viên bại hoại dưới trướng Nhạc Vương, nói là thương nhân nước ngoài đến đây phá hỏng không khí tốt đẹp ở kinh thành, mang bao nhiêu món đồ quái quỷ làm người khác tranh nhau giành giật, khiến tình trạng xa hoa lãng phí bắt đầu thịnh hành, nhất định phải trị tội bọn họ.

Nhạc Vương cũng chen miệng nói đỡ, kêu là Duệ Vương còn bé nên chưa hiểu chuyện.

Thu gia nhất định phải đòi lại công bằng cho Thu Bảo Kình bằng được mới thôi, người là bị Duệ Vương đánh trọng thương, nếu không nghiêm khắc trừng trị Duệ Vương thì bọn họ không nuốt trôi được cơn tức này.

Hoàng đế không còn lựa chọn nào khác đành phải tước vương vị của Duệ Vương, sau khi gã bị phế truất rồi, thì dù sau này Mộ Cẩm Ngọc có mất đi ngôi vị Thái tử đi chăng nữa, thì cái chức ấy cũng sẽ chẳng thể nào rơi xuống đầu gã. Gã phạm phải tội lớn đến như vậy, trừ phi có năng lực nuôi binh tạo phản thì may ra mới có thể cướp được ngôi vị Hoàng đế, còn không thì cái danh hiệu Thái tử đời này đã định sẵn là vô duyên với gã.

Đại Lạc có mối quan hệ giao thương với rất nhiều nước khác, nên cuối cùng Hoàng đế cũng không xử lý những thương nhân ở trong kinh thành, mà chỉ xuống tay với những thành phần vương công quý tộc xa hoa lãng phí. Ngoài ra thì chuyện Duệ Vương vung một vạn năm ngàn lượng bạc chỉ để mua một cái lồng chim cũng đã gây nên một làn sóng nghị luận vô cùng lớn trong dân gian, gần như người dân nào cũng đều bàn tán chuyện này. Đối với những người bình thường như bọn họ mà nói, thì chi tiêu cả năm tính ra cũng chỉ có hai mươi lượng bạc là cùng, vậy mà Duệ Vương lại có thể chi hơn một vạn lượng bạc chỉ để mua một cái lồng sắt, dân chúng đều cho rằng Duệ Vương đã tham ô không ít.

Trận phong ba bão táp này đã đủ để khiến Hoàng đế vô cùng căm ghét Duệ Vương.

Lúc này phương Bắc lại truyền đến tin tức tốt.

Thái tử Mộ Cẩm Ngọc dẫn binh san bằng Vương thành Phong Đan, dân chúng Phong Đan bị giết, Vương của Phong Đan cũng đã bị bắt. Phong Đan đã xúc phạm Đại Lạc nhiều năm, chúng không những cướp bóc lương thực, tài sản, nữ tử nơi biên ải mà còn giết vô số người vô tội. Đa số quan viên Đại Lạc đều cho rằng bọn họ không thể nào đánh lại được những binh lính dũng mãnh cường tráng của Phong Đan, vậy mà lần này Thái tử lại có thể bắt giữ được Vương của bọn chúng, trận thắng này đã thực sự khiến cho lòng bất cứ một binh lính Đại Lạc nào cũng vô cùng phấn chấn.

Vương thành Phong Đan đã bị đánh cướp không còn lại gì, quốc khố của bọn chúng chứa rất nhiều những đồ vật quý giá mà chúng cướp được từ biên ải, những thứ còn lại thì phần lớn đều là chiếm đoạt từ những nước nhỏ hơn.
Cổng lớn chậm rãi mở ra, Mộ Cẩm Ngọc dẫn đầu một tốp quân binh tiến vào.

Hắn phát hiện một cành hoa đào làm từ ngọc ở trong quốc khố Phong Đan, hắc ngọc làm cành khô, hồng ngọc thì làm cánh hoa, dáng vẻ yêu kiều nhưng không mị hoặc. Dưới ánh sáng toát ra từ dạ minh châu, hắn có thể thấy được trên cánh hoa đào màu đỏ tươi còn đang lóe lên chút lấp lánh, vĩnh viễn không phai màu.

Ninh Hoàn gửi một bức thư cho hắn, nói rằng phong thư lần trước mà hắn nhận được là do y gửi nhầm, y chỉ lấy tên hắn để luyện chữ mà thôi. Nếu y không gửi nhầm thì thì tốt rồi, đấy là cố tình viết cho hắn đọc. Song nếu thật sự là gửi nhầm, vậy tại sao vô duyên vô cớ y lại viết tên hắn làm gì?

Vương thành của Phong Đan đã diệt vong, Mộ Cẩm Ngọc dẫn quân tiến về phía Nam, thắng lợi hồi kinh. Mùa xuân nơi kinh thành cũng đã qua, song mùa xuân của đất Bắc bây giờ mới đến, dưới cơn gió lạnh lẽo cuối đông, đâu đó đã xuất hiện một vài cây hoa đào mọc dại bên vệ đường.

Vậy nên bức thư mà Ninh Hoàn gửi đi sẽ mãi chẳng nhận được hồi âm, thứ duy nhất đến tay y lại là một cành hoa đào khác. Song nó không giống những cành huyết đào sẽ rút đi màu sắc đỏ tươi rồi chuyển sang nâu sẫm, màu sắc của cành đào này sẽ mãi mãi không thay đổi.

Kinh thành đã bước vào đầu hạ, cho dù có mở cửa sổ khi chạng vạng thì vẫn rất oi bức, hoàng hôn buông xuống phủ một lớp áo u tối vào trong gian phòng, một tiểu nha hoàn bước đến cạnh cửa sổ để châm đèn dầu, nàng vốn cho rằng trong phòng không có ai, vậy mà lại thấy Thái tử phi đang mặc trường sam màu trắng thuần ngồi cạnh cửa sổ, trong tay còn cầm một cành hoa đào, cũng không biết người đã ngồi ấy từ khi nào.