Sát Thần Chí Tôn

Chương 196: C196: Tổ tôn hai người thần bí 2




- Thuấn lão, ngài đối với sự tình của Dược Sư Điện, không phải trước sau như một không để ý sao?

Thuấn lão kia cười ha ha:

- Nói cho cùng, chúng ta ở chỗ này ngây người thời gian dài như vậy, luôn luôn có chút tình cảm nha. Xem ra, chúng ta là phải ly khai rồi.

- Ly khai?

Hoàng Nhi sững sờ.

- Ân, ly khai!

Thuấn lão quyết đoán gật đầu.

- Hoàng Nhi, ngươi nói chúng ta là đi Giang Hãn Lĩnh? Hay là đi địa phương nào khác?

- Đi Giang Hãn Lĩnh?

Bàn tay trắng nõn thon dài của Hoàng Nhi có chút dừng lại, khuôn mặt như Tiên Tử hiện ra một tia vui vẻ thanh đạm.

- Thuấn lão, chẳng lẽ ngươi đối với Giang Trần kia, thật sự chú ý như vậy?


- Ha ha, Hoàng Nhi ngươi nói đúng. Giang Trần này, lão gia hỏa ta rất ưa thích. Nếu không như thế, ngày đó trước Nhị Độ Quan, lão đầu tử ta há có thể giải vây cho hắn?

Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười, chỉ loay hoay lấy những hoa cỏ kia, không nói gì.

- Hoàng Nhi, ngày đó một trận chiến trước Nhị Độ Quan, không thể không nói, trên người Giang Trần này, ẩn chứa một loại đại năng lượng, đại năng lượng mà ngay cả lão phu cũng động tâm. Kiếm Điểu đại quân bị hắn khu động, che khuất bầu trời, muôn hình vạn trạng, thật sự là rất đồ sộ.

- Còn có, Tử Dương Tông kia trước sau phái ra ba Linh Đạo đệ tử, hai cái trước một chết một thương, nếu không phải tên cuối cùng thực lực quá mạnh mẽ, chỉ sợ lão già ta cũng không cần ra tay. Hơn nữa mặc dù ở dưới loại tình huống đó, Giang Trần cũng không thỏa hiệp, không chịu thua, rất hợp khẩu vị của lão phu.

Thuấn lão này nói xong, cũng nở nụ cười. Hắn biết rõ Hoàng Nhi khả năng không quan tâm những thứ này. Chỉ là thời gian dài ở địa phương nhỏ như Đông Phương Vương Quốc, sự tình có thể đáng giá nhắc tới, quả thực là quá ít.

Ít nhất ở trên người Giang Trần, có một chút tính chất đặc biệt, có thể cho hắn nói ra.

Quan trọng nhất là, trong đầu Thuấn lão cố chấp cho rằng, Thiên Cơ lão nhân tính toán cho bọn hắn một quẻ kia, nói bệnh tình trong cơ thể Hoàng Nhi, sẽ ở Đông Phương Vương Quốc tìm được một đường sinh cơ. Mà Thuấn lão cố chấp rất mạnh, hắn cảm thấy một đường sinh cơ này, ở trên người Giang Trần thấy được một chút manh mối.

Tuy chỉ là một chút manh mối, nhưng lại khiến Thuấn lão động tâm.

Dù sao, dùng thân phận một chư hầu chi tử thế tục như Giang Trần, gần đây biểu hiện nghịch thiên, đã vượt qua cực hạn thân phận chư hầu chi tử của hắn.

Ở Đông Phương Vương Quốc vài năm, Thuấn lão chú ý khắp nơi, duy nhất được xưng tụng ngoài ý muốn, thì là Giang Trần này rồi.

Trừ hắn, còn có ai?

Long Cư Tuyết? Tiên Thiên Thanh Loan thể?

Ở trong mắt Thuấn lão, cái gọi là Tiên Thiên thân thể, kia quá bình thường. Tông môn cấp bậc như Tử Dương Tông, thậm chí không vào được pháp nhãn của Thuấn lão.

Nếu không phải Thuấn lão cố kỵ thân phận, ngày đó trước Nhị Độ Quan, hắn bắn ra ngón tay, có thể xoắn bọn người Sở Tinh Hán thành tro bụi.

Hắn không có làm như vậy, một là vì thân phận, không cùng tiểu bối chấp nhặt. Thứ hai là không muốn ám chỉ cho Giang Trần quá nhiều, để cho Giang Trần cảm thấy sau lưng có một chỗ dựa.

Hắn vẫn muốn tiến thêm một bước khảo sát Giang Trần, nhìn xem tiềm lực phát triển của Giang Trần đến cùng cao bao nhiêu, nhìn xem Giang Trần bước tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.

Nếu thật là nhân tài, Thuấn lão không ngại tiếp tục chú ý. Nếu như chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, Thuấn lão cũng có thể tùy thời bứt ra, bỏ mặc, mặc hắn tự sanh tự diệt.

Cái này là cách nghĩ chân thật của Thuấn lão.


Chỉ cần có một đường hi vọng, hắn sẽ không buông tha. Nhưng nếu phát hiện một tia hy vọng này là giả, Thuấn lão hiển nhiên cũng sẽ không chú ý quá nhiều.

Dù sao địa phương như Đông Phương Vương Quốc, đối với Thuấn lão mà nói, cấp bậc thật sự là quá thấp, không đáng hắn chú ý.

Nếu không phải bởi vì bệnh tình của Hoàng Nhi, chỉ sợ tiếp qua một vạn năm, Thuấn lão cũng không có khả năng đặt chân tới một Vương Quốc thế tục như vậy.

Giang Hãn Lĩnh, Ba Giang Thành.

Từ khi phụ tử Giang Phong trở về, không khí toàn bộ Giang gia trở nên thập phần sinh động, tất cả Giang gia đệ tử, có thể nói là đoàn kết chưa từng có, nhiệt tình chưa từng có.

Một trận chiến Nhị Độ Quan, đã bị cải biên thành vô số phiên bản, ở Giang Hãn Lĩnh thành tồn tại truyền thuyết.

Vô số phiên bản, nhạc dạo chỉ có một, cái kia chính là Tiểu Hầu gia đại phát thần uy, một người đủ giữ quan ải, đại chiến Long gia trăm vạn đại quân tại Nhị Độ Quan!

Giết Long Chiếu Phong, diệt đảng đồ Long gia, chấn nhiếp trăm vạn đại quân. Dùng sức một mình, ngăn cơn sóng dữ, cứu Đông Phương nhất tộc ở trong nguy nan.

Mặc dù là Giang Hãn Hầu Giang Phong, giờ phút này không thừa nhận cũng không được, hôm nay ở Giang Hãn Lĩnh, danh khí của nhi tử Giang Trần, tuyệt đối là áp qua Giang Phong hắn.

Giang Phong tự nhiên sẽ không bởi vì chút sự tình này mà ghen ghét. Từng phụ thân, đều mong con hơn người. Mỗi một nam nhân, bọn hắn duy nhất có thể tiếp nhận nam nhân so với mình mạnh hơn, là con của mình.

Bị nhi tử siêu việt, đó là kiêu ngạo của mỗi một nam nhân!

Giang Hãn Lĩnh mười đại bộ lạc, Tử Kinh bộ bị diệt, hôm nay do nhi tử Giang Đồng Giang Vũ chủ trì.

Chín đại bộ lạc khác, đều triệt để thần phục, ba ngày hai lần phái người đến Ba Giang Thành hướng Giang Phong tỏ thái độ, nguyên một đám vô cùng thuận theo.


Cái này cũng khó trách bọn hắn, ngay cả Long Đằng Hầu danh chấn thiên hạ, cũng tiện tay liền tiêu diệt. Bọn hắn những bộ lạc nho nhỏ này, chẳng lẽ còn dám ngỗ nghịch sao?

Trước kia có chút tiểu tâm tư, chút cách nghĩ, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, đều ngoan ngoãn dấu đi.

Hiện tại, phụ tử Giang Phong, là thiên của Giang Hãn Lĩnh!

Dù phụ tử Giang Phong nói muốn khởi binh tạo phản, thay Đông Phương gia tộc, quân lâm toàn bộ Vương Quốc, bọn hắn cũng sẽ tụ tập hưởng ứng.

Ở bọn hắn xem ra, hiện tại vương thất suy sụp, trăm phế đợi hưng, dù Đông Phương Lân lên đài, không có vài thập niên nghỉ ngơi lấy lại sức, là căn bản không dậy nổi.

Ngược lại là Giang gia, như mặt trời ban trưa, uy chấn thiên hạ, lúc này thay thế Đông Phương nhất tộc, chắc hẳn thiên hạ chư hầu, không có một nhà dám đối kháng, dám nói hai lời.

Nhưng mà, tựa hồ phụ tử Giang Phong căn bản không có ý nghĩ này. Đừng nói phát binh thay thế Đông Phương nhất tộc, ngay cả Đông Phương vương thất phong thưởng, cũng bị phụ tử Giang Phong từ chối.

Ngày đó, Giang Trần trả Chư Hầu Lệnh lại cho Đông Phương Lộc, cũng đã tỏ thái độ, Giang gia hắn, từ nay về sau cùng vương thất ân đoạn nghĩa tuyệt, sẽ không nghe hiệu lệnh của Đông Phương nhất tộc.

Mặc dù Đông Phương Lân thượng vị, là công lao của Giang gia. Nhưng mà Giang gia không có bất kỳ ý tứ nhận phong thưởng.

Phong thưởng chư hầu đệ nhất thiên hạ, cũng bị Giang gia phụ tử cự tuyệt.

Cũng may, Đông Phương nhất tộc cũng biết, bọn hắn căn bản không có thực lực đi ảnh hưởng thái độ của Giang gia. Giang gia nguyện ý tiếp nhận, bọn hắn mừng rỡ. Giang gia không muốn tiếp nhận, bọn hắn cũng không dám bắt buộc.