Săn Tìm

Chương 113: Nhường




Về mặt lý thuyết, khoảng cách giữa hai kẻ xa lạ sẽ không vượt quá sáu người. Nói cách khác, theo lý thì bạn có thể làm quen với bất cứ ai trên đời mà bạn muốn dựa trên những mối quan hệ mà bạn có.

Song có vẻ liên hệ với người lãnh đạo tập đoàn Linh Sinh không dễ như vậy.

Dù sao thì Lâm Khấu Khấu và các thành viên khác trong nhóm cũng chưa từng tiếp xúc với ngành này nên rất khó có phương thức liên lạc của bên kia.

Nhưng ít ra Lâm Khấu Khấu cũng có chút quan hệ ở mảng này.

Cô sàng lọc danh sách người quen của mình một lượt, vì tạm thời không muốn tiết lộ tình hình đơn hàng nên cô không nhờ bất cứ bạn bè nào trong ngành giúp đỡ mà gửi tin nhắn cho cô nàng đại gia nhà có mỏ, mở quán bar bên sông Hoàng Phố nào đó.

Nhà Triệu Xá Đắc không có gì ngoài đống tiền bẩn, bình thường lại thích mua trang sức cao cấp nên nghiễm nhiên trở thành khách V.I.P của rất nhiều thương hiệu có tiếng và hay được mời đi xem show diễn trang sức.

Lâm Khấu Khấu bèn hỏi thăm cô ta về Trang sức Linh Sinh.

Không cần nói nhiều, chỉ vài phút sau nữ đại gia đã gửi ngay một dãy số: “Đây là số điện thoại riêng của Trần Dật, cậu gọi thử xem.”

Lâm Khấu Khấu không khỏi ngạc nhiên: “Số điện thoại riêng? Sao cậu có thế?”

Triệu Xá Đắc gửi biểu cảm đỏ mặt: “Xem mắt á.”

Lâm Khấu Khấu: “…”

Triệu Xá Đắc hỏi: “Cậu có muốn biết rõ hơn không?”

Lâm Khấu Khấu thở dài, gõ chữ: “Thôi để mình gọi cho trợ lý hoặc thư ký của anh ta vậy.”

Là headhunter mà lại đi gọi số điện thoại riêng của người ta, gặp ai tốt tính bỏ qua cho không nói, nếu gặp kẻ hẹp hòi thích ghim thù thì có lẽ sẽ thấy bị xúc phạm.

Tuy tác phong của Lâm Khấu Khấu rất ngang ngược nhưng vẫn biết đâu là giới hạn.

Triệu Xá Đắc không tò mò chuyện công việc của cô, chỉ giúp cô hỏi cách thức liên lạc với thư ký của Trần Dật, lát sau lại nhắn tới.

Lâm Khấu Khấu bèn gọi điện cho thư ký của Trần Dật và nói rõ ý định của mình.

Bên kia cúp máy trước, lát sau mới gọi lại, lần này người ở đầu dây bên kia không phải thư ký mà là Trần Dật.

Anh chàng độc thân xuất sắc này đã bắt đầu lèo lái tập đoàn Linh Sinh kể từ khi bố mình vào tù, hình như không hề thấy bất ngờ khi nhận được điện thoại của Lâm Khấu Khấu: “Chẳng phải yêu cầu tuyển dụng đã viết rõ ràng rồi à? Sao cố vấn Lâm còn đích thân gọi điện hỏi thế?”

Lâm Khấu Khấu cười nói: “Anh cứ đùa, tôi gọi tới chỉ muốn hỏi anh một chuyện… Vị Giám đốc HR này vào tập đoàn sẽ làm việc cho ai?”

Năm nay Trần Dật 29 tuổi, vẫn còn rất trẻ nên giọng nói tràn đầy vẻ hăm hở: “Có ý gì?”

Lâm Khấu Khấu không có nhiều thời gian nên chẳng muốn vòng vo với anh ta: “Tình hình bây giờ của quý tập đoàn ra sao thì báo chí ngoài kia đã đưa tin rợp trời, hẳn là anh hiểu rõ hơn tôi nhiều. Tôi là headhunter, nếu chịu trách nhiệm săn tìm nhân tài cho quý tập đoàn thì tất nhiên phải nói rõ tình hình của quý tập đoàn cho ứng viên biết. Dù sao tôi nghĩ chắc hẳn ứng viên có quyền được biết khi vào tập đoàn sẽ làm việc cho anh hay cho bố anh mà. Nếu không chẳng phải sẽ rơi vào cảnh ngộ phải từ chức một cách mờ ám như mấy Giám đốc HR cũ à?”

Đầu dây bên kia im lặng một lát.

Hồi sau, Trần Dật mới nói: “Tôi cũng không rõ lắm.”

Lâm Khấu Khấu lập tức nhướng mày.

Từ lúc cô bắt đầu gọi điện cho Trần Dật là tất cả mọi người trong phòng họp đều tự giác giữ trật tự. Tuy ai cũng bận làm nhiệm vụ Lâm Khấu Khấu giao nhưng vẫn dỏng tai lên, tập trung tinh thần nghe ngóng nội dung cuộc trò chuyện của họ.

Nghiêm Hoa lại càng căng thẳng hơn.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi làm headhunter cậu ta có dịp chứng kiến cảnh headhunter khác trao đổi trực tiếp với lãnh đạo của một tập đoàn lớn, hơn nữa giọng điệu Lâm Khấu Khấu nghe chẳng uyển chuyển gì cho lắm!

Tất cả người hóng chuyện đều đổ mồ hôi.

Lâm Khấu Khấu thì lại chẳng thấy sao. Cô dừng một lát để ngẫm nghĩ về câu nói của Trần Dật, sau đó cười đáp: “Xem ra với tình thế trước mắt, vị trí Giám đốc HR của quý tập đoàn là một hố lửa lớn, ai nhảy vào là tiêu đời ngay.”

Vì người đó sẽ trở thành con tốt thí trong trận chiến giành quyền lực của hai bố con nhà họ.

Nhưng Trần Dật chợt nói: “Cũng chưa chắc.”

Lâm Khấu Khấu nổi máu tò mò: “Chưa chắc thế nào?”

Trần Dật nói: “Tôi đã sớm nghe danh cố vấn Lâm, nếu cố vấn Lâm chịu đứng về phía tôi thì tất nhiên là tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ người cô giới thiệu.”

Lâm Khấu Khấu cười hỏi: “Nhưng anh Trần cũng đâu dám chắc là mình sẽ thắng đúng không?”

Trần Dật nói: “Thế nên tôi mới phải dựa dẫm vào cố vấn Lâm còn gì?”

Lâm Khấu Khấu ngớ ra.

Bên đầu dây kia, Trần Dật đã có một ít cay nghiệt của một doanh nhân lọc lõi, chợt nói: “Nhân sự là phòng ban cực kỳ quan trọng của tập đoàn, tôi muốn tuyển một Giám đốc có thể giúp tôi chiến thắng. Nếu người đó không giúp tôi thắng thì sao tôi lại phải tuyển, đúng không?”

Lâm Khấu Khấu: “…”

Mọi người trong phòng họp bỗng chốc hít hà, đến cả Lâm Khấu Khấu cũng không bình tĩnh được mà máy mắt liên tục.

Lúc trước bọn họ có tìm hiểu sơ qua lý do vì sao mấy Giám đốc HR cũ của tập đoàn Linh Sinh lại từ chức, có người vì không đạt KPI, có người vì không được chào đón, cũng có người bị nghi nhận hối lộ, tóm lại là vì đủ mọi lý do.

Nhưng rõ ràng chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi mà có quá nhiều HR từ chức như vậy là chuyện rất bất thường.

Đâu thể có chuyện tất cả HR dở nhất trên đời đổ xô tới tập đoàn Linh Sinh làm việc được?

Mọi người đều thầm thấy nghi ngờ.

Bây giờ nghe Trần Dật nói vậy thì còn gì mà không hiểu nữa đây?

Chuyện từ chức của đám Giám đốc HR cũ chắc chắn có liên quan tới anh ta!

Nghiêm Hoa viết vội một dòng chữ lên giấy, giơ lên cho Lâm Khấu Khấu xem: “Do anh ta làm!”

Rồi điên cuồng xua tay với cô, ý bảo cô cúp máy trước đã.

Lâm Khấu Khấu lia mắt nhìn cậu ta, thoáng nghĩ ngợi rồi chẳng những lờ tịt đi mà còn nói thẳng với đầu dây bên kia: “Tôi có thể thử tìm người giúp anh.”

Nghiêm Hoa sợ điếng hồn.

Những người còn lại cũng lộ vẻ kinh ngạc: Sao quyết định qua loa dữ vậy?

Rõ ràng Trần Dật ở đầu kia cũng không ngờ Lâm Khấu Khấu lại nhận lời nhanh như vậy, nhưng đầu óc anh ta vốn nhạy bén nên thoắt cái đã ngộ ra: “Cô có điều kiện gì à?”

Thế là Lâm Khấu Khấu cười đáp: “Thời gian.”

Trần Dật thắc mắc: “Thời gian?”

Lâm Khấu Khấu nói: “Phải. Tôi không quan tâm anh có hiểu hay không, nhưng trước mắt đơn hàng của quý tập đoàn vô cùng quan trọng với tôi, nhưng tôi chỉ có 5 ngày để hoàn thành nó. Cho nên tôi mong sau khi tôi gửi CV ứng viên cho quý tập đoàn thì sẽ nhận được phản hồi ngay, hơn nữa phải nhanh chóng phỏng vấn ứng viên của tôi cũng như gửi thư mời nhận việc!”

Dù tập đoàn trang sức Linh Sinh chỉ còn là lạc đà gầy thì vẫn to hơn ngựa, hơn nữa vì muốn đấu với bố mình nên bây giờ khối lượng công việc mà Trần Dật phải giải quyết còn nhiều hơn cả lúc ông bố Trần Linh Sinh đang ngồi tù. Vậy nên anh ta không phải là một người rảnh rỗi có thể dành thời gian cho người khác bất cứ lúc nào được.

Nghe Lâm Khấu Khấu nói vậy, anh ta không phản hồi ngay.

Nhưng có lẽ vì ba chữ Lâm Khấu Khấu quá vang dội, cũng có lẽ vì vị trí Giám đốc HR của tập đoàn quá quan trọng với anh ta lúc này…

Tóm lại, Trần Dật không do dự lâu đã đồng ý: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để sắp xếp thời gian cũng như dặn dò cấp dưới của mình. Nhưng nếu cô không thể giới thiệu một người khiến tôi hài lòng…”

Lâm Khấu Khấu nghe anh ta nhận lời thì nở nụ cười thỏa mãn, phán một câu xanh rờn: “Thế thì e là cả giới headhunter này cũng chẳng có ai tìm được.”

Trần Dật: “…”

Lâm Khấu Khấu đoán bên kia lần đầu gặp headhunter ngông nghênh như vậy, chỉ nói: “Nếu anh không dặn dò gì thêm thì tôi cúp máy trước nhé.”

Trần Dật bên kia vẫn im lặng.

Thế là Lâm Khấu Khấu không buồn lãng phí thời gian mà cúp máy luôn.

Mọi người trong phòng họp đều trợn tròn mắt, nhìn cô như nhìn cầm thú.

Lâm Khấu Khấu hỏi: “Sao thế?”

Nghiêm Hoa lẩy bẩy hỏi: “Chẳng phải trước tiên chúng ta nên hỏi rõ xem tuyển người cho ai ạ? Sao chưa gì chị đã nhận lời anh ta rồi? Không cần tìm hiểu rõ ràng tình hình tập đoàn sao?”

Không ngờ Lâm Khấu Khấu lại bảo: “Khỏi.”

Mọi người đồng loạt kêu lên: “Khỏi ấy à?”

Lâm Khấu Khấu nói: “Nếu việc từ chức của mấy Giám đốc HR cũ đều có liên quan đến Trần Dật thì có hai khả năng. Một là những người đã từ chức đều do bố anh ta tuyển vào, không chịu phối hợp với anh ta nên anh ta đã tìm cách đuổi họ đi. Hai là có lẽ người vào làm không có lập trường và không nắm rõ tình hình, nhìn hai bên đấu đá nhau mà bỏ của chạy lấy người. Dù là khả năng nào thì thật ra cũng cho thấy trận đấu đá nội bộ của tập đoàn Linh Sinh đang ở giai đoạn giằng co, thế lực hai bên ngang ngửa nhau, tạm thời không thể dự đoán thắng thua. Vậy nên chúng ta tuyển người cho ai cũng thế thôi. Nếu Trần Dật chịu phỏng vấn ứng viên chúng ta giới thiệu nhanh chóng thì chúng ta giúp anh ta tìm người cũng không sao.”

Nghiêm Hoa hỏi: “Nhỡ may ứng viên chúng ta giới thiệu lại bị bố anh ta đuổi thì sao?”

Lâm Khấu Khấu nói: “Thế nên chúng ta phải tìm được một ứng viên cứng cựa để không bị đuổi!”

Mọi người đều cảm thấy người ngợm tê dại hết cả. Đơn hàng này vốn đã khó nhằn, nhưng mấy câu của Lâm Khấu Khấu rõ ràng còn khiến độ khó của nó tăng thêm mấy cấp.

Nghiêm Hoa sắp suy sụp đến nơi: “Chúng ta biết đào đâu ra một người xuất sắc như vậy trong vòng 5 ngày chứ?”

Lâm Khấu Khấu thắc mắc: “Chẳng phải đây là chuyện của mọi người à?”

Nghiêm Hoa ngỡ ngàng: “Dạ?”

Lâm Khấu Khấu mỉm cười chỉ vào mình nói: “Chị là Kẻ thù HR mà, số HR muốn chơi chết chị xếp hàng dài từ cầu Ngoại Bách Độ đến chùa Tĩnh An đấy. Đừng bảo là mọi người muốn chị đi tìm ứng viên nhé?”

Cả nhóm:????!

Lâm Khấu Khấu cất điện thoại, đi tới bên bàn vỗ vai Nghiêm Hoa, phớt lờ vẻ mặt ngây dại của mọi người, thoải mái nói: “Tóm lại, tôi đã trao đổi xong xuôi với khách hàng giúp mọi người rồi, những chuyện còn lại dựa cả vào mọi người đấy. Dù sao cũng gấp nên tôi kiến nghị mọi người nên bắt đầu với những HR ở địa phương và quan trọng nhất là có quen biết rồi trực tiếp sàng lọc để đỡ mất công điều tra lý lịch sau này. À phải rồi, vì là ngành trang sức nên tôi thiết nghĩ họ sẽ có yêu cầu về khí chất cũng như kiến thức chuyên ngành của ứng viên nên tôi nghĩ nên loại bỏ những người dưới 33 và trên 43 tuổi. Tóm lại, chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất quyết định danh sách ứng viên!”

Đây là Lâm Khấu Khấu giành 2 giải Snitch vàng trong truyền thuyết à…

Nghiêm Hoa hoảng hồn: “Chị tính phủi tay mặc kệ, phó mặc cho bọn em thật à?”

Lâm Khấu Khấu nghiêm túc nhìn cậu ta, không thể không báo cho cậu ta biết một sự thật tàn khốc: “Tin chị đi, nếu để chị đi chèo kéo ứng viên thì đơn này không cần tới 5 ngày đâu mà 5 phút là đi đời nhà ma rồi.”

Vì sau khi cô gọi điện cho ứng viên đầu tiên, tin tức “Lâm Khấu Khấu đang săn HR cho công ty X” sẽ lan truyền khắp Thượng Hải với tốc độ tên lửa khiến cô trở thành trò cười ngay lập tức.

Nghĩ tới cảnh đó, mọi người trong phòng họp nhất thời không thốt nên lời: Không hổ là Lâm, Khấu, Khấu!

*

Trang Trạch là một người rất chú trọng hiệu suất. Hơn nữa vì khách hàng yêu cầu ứng viên cụ thể nên bọn họ chỉ cần sàng lọc những người có điều kiện tương tự, sau đó chọn ra vài người có khả năng sẽ lọt vào mắt xanh của khách hàng cho vào danh sách ứng viên là xong vòng 1. Thế nên từ lúc bước vào phòng họp cho đến khi xác định danh sách ứng viên, bọn họ chỉ tốn chưa đầy hai tiếng.

Trên bảng danh sách, bao gồm ứng viên mà khách hàng ưng ý thì có cả thảy 5 người.

CV của ai cũng đẹp như mơ.

Chu Phi lần đầu phải làm việc trong điều kiện căng thẳng và tập trung cao độ như vậy. Danh sách vừa chốt là cậu ta nhìn đồng hồ ngay rồi mừng rỡ nói: “11 rưỡi! Chúng ta chỉ mất chưa tới 2 tiếng, chắc không có nhóm nào nhanh hơn chúng ta đâu nhỉ?”

Trang Trạch cũng cực kỳ hài lòng về tiến độ của nhóm 3.

Hắn cần bảng danh sách lên xem, mắt lóe sáng nói: “Tôi nhớ lúc trước Ban tổ chức đã nói nhóm đầu tiên nộp danh sách ứng viên sẽ được khen thưởng phải không?”

Những người khác đưa mắt nhìn nhau, đều thầm thấy hưng phấn.

Trang Trạch cười khẽ: “Thế thì còn chờ gì nữa?”

Hắn cầm danh sách đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài luôn.

Hành lang tầng ba của khách sạn cực kỳ yên ắng, những phòng họp khác đều đóng chặt cửa, chẳng thấy ai ló dạng.

Xem ra bọn họ vẫn còn ở trong phòng họp vò đầu bứt tai vội vàng xác định danh sách ứng viên nhỉ?

Thành viên nhóm 3 thấy vậy thì rất yên tâm, cho rằng mình đã cầm chắc chiến thắng ở vòng này.

Trang Trạch xuống hội trường dưới tầng 1, giao danh sách ứng viên vừa xác định cho nhân viên phụ trách thống kê tiến độ của các nhóm, vừa mở miệng hỏi một câu “Có phải chúng tôi là nhóm đầu tiên nộp danh sách không” thì đã nghe ai đó ớ lên đầy kinh ngạc đằng sau.

Hình như giọng này hơi quen.

Hắn nhận ra chủ nhân giọng nói này, lập tức nhíu mày, quay lại nhìn thì quả nhiên trông thấy Lâm Khấu Khấu đứng cách vài bước sau lưng hắn, một tay cầm lon nước ngọt còn tay kia đang vẫy hắn cực kỳ thân thiện.

Cô cười chào như gặp bạn cũ: “Không ngờ cố vấn Trang nhanh nhẹn dữ vậy, thành viên nhóm anh nỗ lực ghê thật.”

Chẳng phải nhóm 5 của Lâm Khấu Khấu giờ đang vội vàng xác định danh sách trong phòng họp trên lầu à?

Sao lại…

Bỗng chốc Trang Trạch cảm thấy có điềm không lành.

Nhân viên phụ trách thống kê tiến độ các nhóm hơi xấu hổ mỉm cười, bấy giờ mới trả lời câu hỏi ban nãy của Trang Trạch: “Xin lỗi, không phải đâu ạ. Lúc 11 giờ 20 phút, cố vấn Lâm đã nộp danh sách ứng viên rồi, vòng này nhóm 5 dẫn đầu.”

Đám Chu Phi theo Trang Trạch xuống đây đều há hốc miệng.

Lúc này, Trang Trạch mới nhìn thấy sau cánh cửa hội trường, chẳng biết các thành viên của nhóm Lâm Khấu Khấu đã ngồi trên ghế từ bao giờ, đang ngóng ra ngoài hóng hớt.

Cùng nhận đơn chết cấp S mà Lâm Khấu Khấu lại còn nhanh chân hơn hắn à?

Trang Trạch thu mắt về, rồi lại nhìn chằm chằm Lâm Khấu Khấu, cảm thấy khó nói nên lời.

Lâm Khấu Khấu chỉ nhún vai với hắn, dùng cái giọng cực kỳ gợi đòn mà cảm thán: “Nhưng mà hình như thành viên nhóm tôi giỏi hơn một chút thì phải. Cảm ơn cố vấn Trang đã nhường tôi vòng này nhé.”