Rơi Xuống Vực Sâu

Chương 1: Rất thích




“Cô Minh, sếp Thẩm đang ở trong phòng riêng chờ cô.”

Đây là nhân viên của Giản Án Cư, tên là Thiên Từ – nhân viên chuyên phụ trách phòng VIP.

“Cảm ơn.” Minh Sanh hơi cong cong môi, đôi mắt như có tầng sương mù mông lung, làm người khác nhìn không ra bên trong cất giấu thứ gì, nhưng lại luôn khiến người khác không khỏi tò mò mà muốn nhìn trộm. Và Thiên Từ là một người trong số đó.

Mãi cho đến khi Minh Sanh yên lặng nhìn anh ta một cái, Thiên Từ mới vội thu hồi ánh mắt có chút khác người của mình, hơi hạ lưng xuống, xoay người sang một bên, làm tư thế “xin mời”.

Minh Sanh nhấc chân bước đi vào trong, tiếng gót giày “cộp cộp” trên hành lang lát đá xanh.

Bóng dáng yểu điệu mảnh mai, mái tóc dài đen nhánh lắc lư theo gió, tự nhiên buông xuống trên lưng, giống như mỹ nhân thời xưa bước ra từ trong tranh.

Thiên Từ vẫn không nhịn mà ngẩng đầu lên, ánh mắt vội đuổi theo bóng của mỹ nhân, đáy mắt chất chứa sự lưu luyến.

“Đừng nhìn nữa Thiên Từ, chị Tang đang tìm cậu kìa.” Trước mắt Thiên Từ bỗng nhiên có một bàn tay, vừa vặn che khuất tầm mắt, chờ anh ta đẩy bàn tay đó ra thì đã muộn mất rồi

Mỹ nhân đã rẽ ngoặt, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của anh ta.

“Triệu Cù, cậu có ý gì?” Thiên Từ hơi cau mày, có chút bất mãn.

Triệu Cù và Thiên Từ giống nhau, đều là nhân viên phụ trách phòng VIP, so với Thiên Từ có vẻ ngoài thanh lịch và đẹp trai thì vẻ ngoài của anh ta có chút thô kệch.

“Tôi có ý gì à? Cô gái lúc nãy là cô Minh – người của sếp Thẩm đấy, cậu nên thu lại cái tâm tư đó của mình đi.”

“Tôi biết rồi.” Cho nên mỗi lần, anh ta đều chỉ lén liếc mắt nhìn trộm một cái mà thôi, không hề có suy nghĩ khác.

Triệu Cù liếc mắt nhìn cái bộ dạng bị câu mất hồn của anh ta, không khỏi thở dài: “Thiên Từ, cậu phải hiểu rõ, cậu chỉ có vẻ ngoài trông cũng được, sắp lên chức giám sát phục vụ mà thôi. Sếp Thẩm là người như thế nào, cậu yêu trộm người con gái của anh ta, nếu như bị sếp Thẩm biết, cậu không cần tiền đồ của mình hay là không cần mạng sống nữa?”

Đương nhiên là Thiên Từ biết những điều này, bị Triệu Cù đả kích một lúc như thế, sự yêu thương nhỏ nhoi vừa nảy sinh trong lòng đã biến mất trong tích tắc.

Anh ta ngẩng đầu lên, cam chịu số phận, hỏi: “Chị Tang tìm tôi làm gì?”

Triệu Cù thấy anh ta nghĩ thông suốt, lúc này mới đổi ánh mắt của mình lại, sau đó trả lời: “Không biết, hình như là muốn để cậu kiểm kê sổ sách tháng này của Giản Án Cư, cậu đừng đi, chắc là chị Tang lại đang tức giận nữa rồi.”

Chị Tang tên đầy đủ Giản Tang – bà chủ của Giản Án Cư, có tiếng là nóng nảy, nắng mưa thất thường, không lường trước được.

Triệu Cù nói xong, để phòng Thiên Từ lại lề mề lần nữa nên trực tiếp đẩy anh ta ra ngoài.

Thoáng chốc, con đường hành lang đến phòng VIP trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ khẽ qua.

Minh Sanh rẽ vào góc, đi thẳng về phía trước, mãi đến cuối hành lang mới dừng lại trước một cánh cửa.

Ghế phòng riêng che lấp hết một nửa cánh cửa, ánh sáng bên trong len ra ngoài, bên trong nồng nặc mùi rượu, có tiếng cười đùa như có như không.

Qua mấy giây, Minh Sanh mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi vào.

Không gian bên trong rất lớn, ước chừng đủ chỗ cho mười mấy người ngồi, phòng thế này hẳn là không cần phải chen chúc.

Minh Sanh cũng không xa lạ mấy người này lắm, tuy cô có từng gặp qua nhưng lại không thân thiết.

Trong phòng, mọi người đang uống rượu nói chuyện phiếm, không có ý nghĩa gì cả.

Minh Sanh mơ hồ nghe thấy vài câu tán gẫu.

“Gần đây sao lại không gặp anh Sầm nhỉ?”

“Không nghe nói à, con của anh Sầm vừa mới tròn một tuổi chưa lâu đã ở nhà kiếm thêm một đứa con nữa!”

“Hóa ra là thế, tôi còn tưởng anh ta chia tay với sếp Thẩm rồi chứ!”

“Ha ha, có chia tay thì cũng không tới cậu đâu.”

Uống quá nhiều, lời nói ra ít nhiều cũng mang ý nghĩa khác.

Chỉ là quá trùng hợp, vừa vặn Minh Sanh nghe thấy được hai chữ “sếp Thẩm”, ánh mắt cô dừng lại ở người ngồi tận cùng bên trong.

Người đó cũng vừa vặn ngẩng đầu lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Người đàn ông trên sofa đặt ly rượu trong tay xuống, vẻ mặt lười biếng, vẫy tay về phía cửa, giọng nói khàn khàn, lại mang theo thái độ thờ ơ: “Lại đây.”

Không lớn không nhỏ, vừa vặn làm cho mọi người thì thầm khe khẽ, nói nhỏ lại.

Lúc này, trong phòng, những người khác mới chú ý tới, không biết người đẹp kia đã đến đây từ khi nào.

Nhìn kỹ, thì ra là người mà sếp Thẩm đặt ở đầu quả tim.

Mọi người lập tức dừng ngay cái tâm tư kia lại.

Minh Sanh ngước mắt nhìn thẳng, đi đến phía bên phải người đàn ông đó, ngồi xuống theo lời anh.

Người tới nơi này nhiều ít đều sẽ dẫn theo bạn nữ, so với các cô gái mặc thiếu vải không thể ít hơn được nữa kia, Minh Sanh mặc trên người một chiếc váy hoa váy dài đến mắt cá chân, phong cách bảo thủ.

“Sao hôm nay đến muộn thế?” Thẩm Triều Uyên liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó nghiêng mặt về phía cô.

Minh Sanh nghe được anh nói chuyện, hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt vừa lúc dừng trên gương mặt đẹp đẽ cùng với chiếc cằm sạch sẽ không tỳ vết kia.

Không biết là nghĩ tới cái gì, cô có chút giật mình.

Qua một lúc, cô mới nhớ tới trả lời anh, nói: “Hôm nay giáo sư dạy quá giờ một chút.”

Thẩm Triều Uyên cầm lấy ly rượu trên bàn một lần nữa, nhấp một ngụm: “Dạy quá giờ? Anh nhớ các em học năm 4 là có thể ra ngoài thực tập rồi mà?”

Minh Sanh vừa lên năm 4 đại học, theo lý mà nói là có thể.

Nghĩ đến đây, Minh Sanh chậm rãi gật gật đầu với anh: “Đúng vậy.”

Thẩm Triều Uyên nghịch một sợi tóc trên vai cô, giọng điệu thờ ơ, không chút để ý: “Tới công ty anh nhé?”

Minh Sanh sửng sốt vài giây, có lẽ là không ngờ anh sẽ nói như vậy với cô.

“Không muốn?” Thấy cô mãi không lên tiếng, đáy mắt Thẩm Triều Uyên nổi lên chút gợn sóng, chậm rì rì quét qua cô.

“Không phải.” Minh Sanh lắc đầu: “Chỉ là học kỳ này em còn có môn học tự chọn, chiều thứ năm hàng tuần.”

Thẩm Triều Uyên không nghĩ vậy: “Anh nhớ là em đã lấy đủ điểm rồi mà.”

Minh Sanh nghe vậy, hơi cụp mắt xuống.

Nhìn từ phía anh, cảm xúc trong đáy mắt cô vừa vặn bị che khuất, Thẩm Triều Uyên chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi dài đen nhánh của cô.

“Đây là tiết đàn Cello, em rất thích.”

“Thích? Thích đến nỗi 4 năm rồi còn chưa chán à?” Anh có chút bất mãn vì một lần nữa cô lại từ chối, lúc này, lời nói của Thẩm Triều Uyên càng thêm sắc bén, thiếu kiên nhẫn.

Lần này, Minh Sanh không giữ im lặng nữa, lên tiếng khẳng định: “Đúng vậy, rất thích.”

Lần đầu bị cô từ chối, trong lòng Thẩm Triều Uyên không khỏi buồn bực, sắc mặt cũng trở nên kém hơn.

Thẩm Triều Uyên ngắm nghía ly rượu trong tay, không hề lên tiếng, mi mắt rũ xuống.

Một loại không khí kỳ lạ giữa hai người tỏa ra.

Nếu là ngày thường, Minh Sanh đã sớm nhận ra rồi dỗ dành anh.

Chỉ là hôm nay, Minh Sanh không mấy vui vẻ kể từ khi bước vào Giản Án Cư.

Từ trước đến nay, trong mắt cô chỉ có mỗi Thẩm Triều Uyên.

Miễn là biết cô thì ai cũng biết chuyện đó.

Cô yêu anh.

Rất yêu.

Thế nhưng giờ đây, người cô yêu tha thiết ở ngay trước mắt, mà cô lại liên tiếp lơ đãng không quan tâm tới.

Thẩm Triều Uyên đợi một lúc lâu cũng không thấy cô chủ động tới gần dỗ anh, lập tức cảm thấy rượu mình vừa uống vào trở nên vô vị.

Triệu Tiết ở một bên nhìn không được nữa, anh ta giả vờ khụ khụ một tiếng, muốn phá tan bầu không khí giữa hai người.

“Có phải chị dâu mệt rồi không? Dù sau thì hôm nay chị cũng đã học cả ngày.”

Triệu Tiết và Thẩm Triều Uyên lớn lên cùng nhau, nên anh ta khá hiểu tính tình của Thẩm Triều Uyên thế nào.

Nếu lúc nãy anh ta không lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người, nói không chừng là hai người có thể im lặng đối mặt nhau như thế này đến ngày mai.

Đây cũng là điều Triệu Tiết hoang mang, theo sự hiểu biết của anh ta về Thẩm Triều Uyên, hai người bọn họ là một đôi không thể nào đến được với nhau nhất trên thế giới này.

Nhưng thực tế thì kết quả lại ngược với những gì mà anh ta nghĩ.

Hai người không có khả năng ở bên nhau nhất đã ở bên nhau hai năm rồi.

Ban đầu, Thẩm Triều Uyên nói với Triệu Tiết, anh chọn Minh Sanh chỉ để bịt miệng những người đó.

Quan trọng hơn là Minh Sanh ngoan ngoãn nghe lời anh, không có lòng tham.

Khi đó, Thẩm Triều Uyên đang bị người trong nhà sắp xếp cho xem mắt với các tiểu thư nhà giàu, trùng hợp là lúc này, Minh Sanh xông vào thế giới của anh.

Thẩm Triều Uyên là người thế nào chứ, làm sao có thể giấu được trong ánh mắt của cô gái biểu thị rõ ràng là vô cùng ái mộ anh.

Sau cùng, tất cả như thuận theo tự nhiên.

Anh giữ cô gái đó lại bên cạnh mình.

Không biết có phải do câu nói này của Triệu Tiết có tác dụng hay không mà nỗi buồn bực trong lòng Thẩm Triều Uyên vơi đi không ít.

Câu nói vô tình này của Triệu Tiết khiến Thẩm Triều Uyên cho rằng, hóa ra đây là lý do mà Minh Sanh lơ đãng không quan tâm tới anh.

“Rất mệt à?” Thẩm Triều Uyên tùy tiện đặt ly rượu trong tay lên bàn, sau đó xoay người sang nói nhỏ bên tai Minh Sanh.

Cuối cùng câu nói này của anh cũng kéo Minh Sanh trở về hiện thực.

Cô quay đầu sang, vừa khéo chạm trúng môi anh, mùi rượu mát lạnh xông thẳng vào mũi.

Tầm mắt dần rõ hơn, cô thấy rõ gương mặt anh.

“Vẫn ổn.” Minh Sanh đáp.

Đi học thôi mà, sao mà mệt, huống hồ, trước nay cô vốn không phải là loại con gái mỏng manh yếu đuối.

Chỉ là anh đã quen với việc cô luôn luôn thỏa hiệp và phục tùng nên Thẩm Triều Uyên lại không nghĩ như vậy. Ở trong mắt anh, cô chính là đang mệt, bằng không thì cô sẽ không từ chối lời đề nghị lúc nãy của anh.

Minh Sanh không hề biết là giờ phút này, ở trong lòng, Thẩm Triều Uyên đã tha thứ cho cô vì lúc nãy không nghe lời rồi.

Không biết là vì sao, thường ngày không đến đêm khuya là sẽ không kết thúc, hôm nay chưa tới 9 giờ mà mọi người đã rời đi rồi.

Đi từ Giản Án Cư ra, Minh Sanh nhìn trên phố, dòng người đi đường hối hả tấp nập.

Cô ngẩng đầu lên, hỏi người đàn ông bên cạnh: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Thẩm Triều Uyên ôm cô vào trong lòng mình, tài xế đã tới rồi, đang đậu xe ở ven đường.

Một chút anh cũng không vội.

“Không phải em mệt sao? Về nhà ngủ.”

Nhà?

Minh Sanh có chút hoảng hốt.

Trong lòng cô vốn dĩ là một mặt hồ tĩnh lặng, bỗng nhiên có một viên đá vụn rơi xuống, tạo ra một đợt gợn sóng nhẹ.

——

Xe chạy ổn định một mạch đến biệt thự Vân Cẩm.

Đây không phải là lần đầu tiên Minh Sanh tới nơi này.

Ngày trước, chỉ cần buổi sáng ngày hôm sau không có tiết học là Thẩm Triều Uyên đều sẽ dẫn cô tới đây.

Lâu dài, căn biệt thự này dần có thêm rất nhiều đồ liên quan đến cô.

Chẳng hạn như phòng ngủ dành cho khách ở tầng 3, năm trước đã bị Thẩm Triều Uyên thay đổi thành phòng vẽ tranh, coi như quà tặng sinh nhật cho cô.

Người ngoài đều cho rằng cô và Thẩm Triều Uyên có thể ở bên nhau lâu như thế, đều là do công sức của cô đánh đổi mà có.

Nhưng có lúc a dua nịnh hót lâu rồi cũng sẽ mệt.

Không thể phủ nhận chính là người bạn trai Thẩm Triều Uyên này rất chất lượng.

Bởi vì từ trước đến nay, Minh Sanh chưa từng nói với anh là mình thích vẽ tranh.

Thẩm Triều Uyên thích yên tĩnh, ngày thường, ngoại trừ dì quét dọn ra tuyệt đối sẽ không có người nào khác ở đây.

Cho nên đến buổi tối, căn biệt thự trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Phòng của cô ở cạnh anh, chỉ cách vách, tới hành lang tầng 3, Minh Sanh thu lại tầm mắt, mở miệng tạm biệt anh: “Vậy em về phòng trước đây.”

Không chờ cô nhấc chân bước đi, bên hông lập tức có một cánh tay ôm lấy, giây tiếp theo, cô liền đâm vào lòng ngực ấm áp của anh.

Mùi rượu nhàn nhạt thơm mát xông vào mũi cô.

Không nồng, nhưng lại có chút làm say lòng người.

“Đi đâu?” Thẩm Triều Uyên ôm cô vào lòng, lông mày hơi nhướng lên.

Minh Sanh giương mắt nhìn, không biết đây là anh có ý gì: “Không phải anh nói về phòng ngủ sao?”

Thẩm Triều Uyên cười khẩy một tiếng, đôi mắt đen thâm trầm, u ám nhìn cô: “Anh nói muốn ngủ một mình khi nào?”

Hai mươi phút sau, một làn hơi nước bốc lên, làm tấm kính trong nhà tắm mờ mờ.

Chiếc váy hoa dài đang mặc trên người cô ướt nhẹp, phác họa ra vóc dáng mảnh mai, như ẩn như hiện.

Thẩm Triều Uyên vốn dĩ không hề có ham muốn mãnh liệt trong chuyện đó, sự mất kiểm soát hiếm hoi của anh đều là vì cô.

Tay anh chậm rãi vuốt ve eo cô, nhích xuống từng li từng tí.

Đến khi chạm vào cạp váy của cô, ngón tay anh tìm được nút thắt, nhanh chóng kéo ra.

Minh Sanh bị anh ôm ra ngoài, cả người hỗn loạn mê man.

Anh không có ý định buông tha cho cô dễ dàng như vậy, nhịn bao lâu nay, một khi đã tiếp xúc thân mật với cô, có phần không kiềm chế được.

Lăn lộn tới hơn nửa đêm, Minh Sanh mới được buông tha.

Có lẽ là thời gian trước, chuyện kinh doanh khiến anh mệt mỏi, không muốn nghĩ tới chuyện này, sau khi hết bận thì lập tức trở nên như vậy. Qua không bao lâu, Minh Sanh liền nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh.

Tuy lúc này, cả người cô đều ê ẩm mệt mỏi, nhưng Minh Sanh lại mất ngủ.

Cô nhẹ nhàng xoay người lại, ánh mắt cô lần theo từng chút một trên gương mặt anh, trong mắt là hình ảnh ngược so với ban ngày của anh, để lộ ra một vẻ mặt thâm tình.

Như thể nhìn thấu gương mặt anh, cô thử tìm kiếm một cái gì đó.

Minh Sanh đánh bạo vươn ngón tay ra, chạm nhẹ từ trên trán xuống phía dưới, một đường tới đôi môi mỏng mím chặt của anh.

Không biết có phải là đang gặp ác mộng hay không, lông mày Thẩm Triều Uyên vẫn luôn nhíu chặt.

Cuối cùng, Minh Sanh cũng không nhịn được, giơ ngón tay ra vuốt giữa mày anh.

Trong mắt  người ngoài, anh nói một không hai, lạnh nhạt vô tình, có cả chút kiêu ngạo keo kiệt. Vậy mà đến ban đêm, Thẩm Triều Uyên lại ngủ thiếp đi với tư thế cuộn chân.

Minh Sanh từng đọc qua, trong sách có ghi đây là tư thế ngủ của người không có cảm giác an toàn.

Đến cuối cùng, cô vẫn không thể nào vuốt phẳng lông mày Thẩm Triều Uyên được.

Có một số việc đã được định sẵn, dù cho có cưỡng cầu thì cũng không được, Minh Sanh sớm đã hiểu rõ đạo lý này.

Bước xuống trước giường, Minh Sanh lén hôn nhẹ lên má anh một cái.

Chút ham mê cuối cùng còn sót lại của cô đã biến mất sau khi kết thúc nụ hôn này.

Vì để không quấy rầy giấc ngủ của Thẩm Triều Uyên, Minh Sanh về phòng mình tắm rửa.

Nước ấm tí tách tí tách rơi xuống, chạm vào cơ thể, cô nhắm mắt lại.

Trong đầu vẫn không thể khống chế hiện lên tiết đàn Cello – môn tự chọn buổi chiều, giáo sư Dương nói: “Người anh em của thầy học ở viện Kerry nước F có nhận được một học sinh rất giỏi.”

“Có thời gian, nhất định thầy sẽ bảo cậu ấy tới kéo cho các em xem.”

“Cho các em mở mang tầm mắt.”

“À đúng rồi, các em có thể lên mạng tra thử.”

“Cậu ấy tên là Lâm Thuật Ngôn.”

Lâm Thuật Ngôn.

Minh Sanh bỗng chốc đóng lại vòi hoa sen.

Cô nhìn vào bức tường kính bao phủ bởi hơi nước nóng, dường như có thứ gì đó đang chắn trước mắt cô.

Nếu không, sao cô lại có cảm giác trải qua rất lâu rồi thì phải.

Lâu đến nỗi trong kí ức của cô đã không còn nhớ rõ gương mặt kia trông như thế nào nữa rồi.