Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 26: C26: Trừng phạt




"Tổ mẫu ta đã nhiều tuổi lại bị bệnh nặng, còn không biết sống được bao nhiêu ngày nữa?"

Nhạc Ngưng mặc y phục màu xanh nhạt, tóc đen dùng dải lụa buộc lên thành cái đuôi ngựa, khuôn mặt nàng giống hoàn toàn với Giang thị, mặt trái xoan ngũ quan tinh xảo, mắt hạnh răng trắng. Nàng tập võ từ nhỏ, cộng thêm đôi lông mày kiếm dài gần đến tóc mai nên khiến cho khí toàn thân nàng cực kỳ uy nghi mạnh mẽ.

Chưa kể từ nhỏ Nhạc Ngưng đã lớn lên dưới khí chất quý tộc uy nghiêm của Hầu phủ, chỉ cầng nàng đứng yên ở đó cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi.

Nàng híp mắt, giọng nói cực kỳ nguy hiểm.

Nàng cũng biết chút ít về mấy người có mắt như mù trong Tần phủ này. Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ đến một cái thứ nữ trong Tần phủ lại dám dùng lời nói như vậy để nguyền rủa tổ mẫu nàng. Nhạc Ngưng siết chặt nắm tay, nếu Tần Sương không phải là một vị cô nương thì chắc chắn đã sớm ăn một quyền của nàng rồi!

Tần Sương sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, cơn tức của nàng bị đè nén nhiều ngày nên giờ chỉ muốn làm cho Tần Hoan nhục nhã mà thôi. Nàng chỉ muốn nói Tần Hoan được Thái trưởng Công chúa tán thưởng thì cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng nàng quá đắc ý nên không kiềm chế được mình, cứ thế nói ra mấy lời rằng Thái trưởng Công chúa không sống được mấy ngày nữa...

Chuyện này chắc chắn còn nghiêm trọng hơn nàng mắng chửi Tưởng thị, càng đáng sợ nữa là Tiểu Quận chúa Nhạc Ngưng chính tai nghe được!

"Phịch" một tiếng, Tần Sương quỳ xuống đất, "Quận, quận chúa, dân nữ, dân nữ chỉ..."

Tần Sương sợ đến mức nói không lên lời, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống theo má. Còn ở bên này Tần Hoan cũng không nghĩ đến Nhạc Ngưng bỗng nhiên xuất hiện, nàng đứng dậy rồi quỳ xuống cùng với Tần Sương. Ngay cả Mặc Thư và Tần Tương cũng cùng nhau quỳ xuống.

Diêu Tâm Lan phản ứng kịp, nàng cũng vội vàng đứng dậy. Thân thể nàng không tiện, quỳ ở trên mặt đất lạnh lẽo xong cả người liền run rẩy.

Nhạc Ngưng không để ý đến người khác, chỉ tiến lên một bước đứng trước mặt Tần Sương, nhếch môi cười lạnh, "Toàn bộ Đại Chu đều không có một ai dám nguyền rủa tổ mẫu ta, ngươi là cái thá gì mà lại dám nói tổ mẫu không sống được mấy ngày nữa?"

Tần Sương sợ hãi run rẩy, "Dân nữ, dân nữ nói bậy, dân nữ chỉ là..."


"Nói bậy hả?" Nhạc Ngưng cười lạnh, "Đã phạm sai lầm thì phải trả giá thật nhiều, nếu không thì người sống trên đời này ai cũng có thể nói bậy. Ngươi có biết là nếu trong Nhạc gia quân mà có người dám nói năng như vậy thì chắc chắn sẽ bị cắt lưỡi không!"

Tần Sương run cầm cập, sợ đến mức gần như bò lên mặt đất, "Cầu xin Quận chúa khai ân, dân nữ..."

"Quận chúa." Tưởng thị cũng quỳ dưới đất sắc mặt trắng bệch. Tưởng thị không được phong Cáo mệnh, nên địa vị chắc chắn thấp hơn Nhạc Ngưng rất nhiều, ban nãy lúc mới gặp Nhạc Ngưng thì Nhạc Ngưng thông cảm cho bà là trưởng bối mới không bắt bà phải quỳ.

"Cầu xin Quận chúa khai ân, dân phụ quản giáo không chu toàn nên mới để cho nó nói ra câu đại nghịch bất đạo thế này, xin Quận chúa giao nó cho dân phụ, dân phụ đương nhiên sẽ trừng phạt nó nghiêm khắc, lấy răn đe làm gương..."

Giọng nói Tưởng thị rất thành khẩn pha lẫn cả van xin. Đã nhiều năm trôi qua bà ta rất lâu rồi không phải ăn nói khép nép với người ta như vậy.

Lướt mắt nhìn về phía Tần Sương, ánh mắt Tưởng thị như dao găm, hận không thể cạo xuống một lớp da từ trên người Tần Sương.

Nhạc Ngưng quay qua nhìn Tưởng thị, nheo mắt, "Vậy thì lão phu nhân thử nói một chút, răn đe như thế nào?"

Khóe môi Tưởng thị hơi giật, nói nhẫn tâm, "Xử lý theo gia pháp, trước đánh 20 đại bản, sau đó nhốt lại trong 2 tháng chép Tổ huấn của Tần thị, cho đến khi nào tự mình ăn năn hối cải mới thôi..."

Tần Sương trợn tròn mắt, cho dù nàng là thứ nữ nhưng xưa giờ Lâm thị vẫn không quá nghiêm khắc với nàng. Từ nhỏ bên cạnh nàng có nha hoàn tôi tớ cả đống, ngày thường ngay cả xung đột va chạm gì cũng chưa từng có, huống chi là đánh bằng gậy?

20 đại bản, ngay cả nam tử trưởng thành bị đánh như thế cũng mất đi nửa cái mạng, huống chi là nàng?

Tần Sương nhịn không được khóc như mưa, nàng không muốn bị cắt lưỡi, cũng không muốn bị ăn đòn.


Nàng nhìn về phía Lâm thị cầu cứu, nhưng Lâm thị là đến đây chung với Tưởng thị, lúc này đang quỳ rạp xuống đất cùng với một đoàn tôi tớ ở phía sau lưng nên không nhìn thấy đến nàng. Tần Sương cắn chặt răng sau đó lại quay qua nhìn Tần Tương.

Ngũ tỷ tỷ này của nàng từ nhỏ đã được Tưởng thị yêu thương, nếu nàng ta có thể lên tiếng...

Tần Sương nhìn Tần Tương, đương nhiên Tần Tương cảm nhận được ánh mắt van nài của nàng ta nhưng Tần Tương chỉ cúi đầu càng ngày càng thấp.

Tần Sương nức nở nghẹn ngào, nghĩ đến bản thân mình sắp bị đánh 20 đại bản, cả người đều ngã nhào xuống đất.

"Cũng coi như lão phu nhân hiểu rõ đạo lý." Nhạc Ngưng đáp lại một câu hời hợt, "Vậy thì bây giờ sẽ nể mặt mũi của lão phu nhân, Lục tiểu thư của quý phủ đành giao cho lão phu nhân rồi."

Tưởng thị đang muốn tạ ơn, không ngờ Nhạc Ngưng lại nói, "Có điều mặt mũi của lão phu nhân cũng không dùng được mấy lần đâu, hy vọng quý phủ nên trân trọng."

Mặt mũi Tưởng thị nhăn nhó như vừa trúng phải một cái tát, cất giọng cứng đờ, "Vâng, đa tạ Quận chúa khai ân."

Nhạc Ngưng nở nụ cười thờ ơ, sau đó quay lại nhìn một vòng, bây giờ mới nhìn về phía Tần Hoan, "Cửu tiểu thư, ta phụng mệnh tổ mẫu tới đón ngươi, đêm hôm qua tổ mẫu hơi không khỏe, hôm nay đón ngươi qua phủ phiền ngươi lại xem bệnh cho tổ mẫu."

Đêm qua An Dương Hầu phủ xảy ra chuyện như vậy, Thái trưởng Công chúa vốn có bệnh trong người nên thực sự rất nguy hiểm. Tần Hoan ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt hạnh sáng ngời của Nhạc Ngưng, Nhạc Ngưng khẽ hất hàm, "Đi thôi, xe ngựa chờ sẵn ở cửa phủ rồi."

Tần Hoan hơi trầm ngâm, lại nhìn về phía Tưởng thị.


Tưởng thị cũng không nhìn nàng, chỉ gằn giọng, "Đi đi, Thái trưởng Công chúa coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi, nhưng nhớ phải thận trọng."

Tần Hoan gật đầu sau đó đứng dậy.

Nhạc Ngưng cũng không thèm nhìn đám người Tần phủ quỳ trong phòng, xoay người rời đi.

Tần Hoan chạy đuổi theo, còn chưa ra khỏi cửa đã nghe tiếng Tần Sương đã nhịn không được gào khóc lên.

Phục Linh chờ ở ngay bên ngoài nên nghe được hết những gì diễn ra trong phòng, nàng đi theo Tần Hoan, đáy mắt không tránh khỏi có chút sảng khoái khi người gặp họa, khẽ nói, "Tiểu thư, cuối cùng thì lần này Lục tiểu thư cũng nếm phải đau khổ rồi..."

Phục Linh vừa dứt lời, Nhạc Ngưng đi đằng trước liền xoay lại nói, "Làm người phải lương thiện một chút cũng không sai, nhưng đừng để cho người ta bắt nạt."

Tần Hoan cong môi, "Tiểu Quận chúa cho rằng dân nữ sẽ bị người ta bắt nạt sao?"

Nhạc Ngưng từ nhỏ đã đi theo Nhạc gia quân mà lớn lên, không nói đến chuyện tập được toàn thân võ nghệ, tính tình lại càng mạnh mẽ, nên nàng luôn luôn chướng mắt với mấy nữ tử nhu nhược, nàng nói câu này vốn là để cho Tần Hoan biết mà mạnh mẽ lên, lại không ngờ Tần Hoan lại trả lời như vậy.

Nhạc Ngưng nhíu mày, "Chẳng lẽ không đúng?"

Tần Hoan cười cười, tuy Tiểu Quận chúa này thân là nữ nhi nhưng tính tình cực kỳ cương trực hào sảng.

"Xin Quận chúa yên tâm, chuyện trước đây đã qua rồi, sau này sẽ không như vậy nữa."

Nhạc Ngưng lại nhíu mày, xoay người đi ở đằng trước, quanh thân nàng dâng trào khí phách, rõ ràng hôm nay trời đầy mây thế nhưng Tần Hoan nhìn sang lại cảm giác trên người Nhạc Ngưng như tỏa ra một vầng sáng như ánh mặt trời gay gắt. Lại nghĩ đến vừa rồi Nhạc Ngưng nói mấy câu trừng phạt Tần Sương, Tần Hoan không khỏi sinh lòng cảm phục, Nhạc Ngưng tuy tuổi không lớn nhưng trên người đã có một khí tức sát phạt quyết đoán.

Mà lần này tuy Tần Sương phải chịu đau khổ, nhưng người thi hành gia pháp lại là người Tần phủ, đương nhiên sẽ biết nặng nhẹ. Tần Hoan híp mắt, chỉ hy vọng là sau lần này Tần Sương có thể khiêm tốn lại một chút.


Mấy người các nàng đi thẳng ra khỏi phủ, Nhạc Ngưng đi ở trước nhưng vô tình đi nhầm đường, Tần Hoan vừa mới phát hiện ra đang định nhắc nhở thì bất thình lình ở chỗ rẽ xuất hiện hai bà vú già. Trong tay hai bà bê một chậu y phục, bất ngờ va phải Nhạc Ngưng, 'Bộp' một tiếng cả chậu lẫn y phục bên trong đều rơi xuống đất.

Nhạc Ngưng bị đụng trúng lùi về phía sau một bước, một tay ôm kín lấy cánh tay của mình.

Tần Hoan thấy thế liền bước lên phía trước, "Quận chúa, người có sao không?"

Nhạc Ngưng lắc đầu, hạ tay xuống, "Không có việc gì."

Hai bà vú già kia vừa nghe thấy hai chữ "Quận chúa" liền sợ đến mức lập tức quỳ gối xuống đất, "Quận chúa tha mạng..."

Nhạc Ngưng phất tay áo, nhìn con đường càng đi càng không đúng liền chau mày, "Đường này hình như sai rồi?"

Tần Hoan bật cười, "Bởi vì Quận chúa đi vào lối rẽ."

Vừa dứt lời, ánh mắt Tần Hoan rơi vào đám y phục rơi trên đất.

Lẫn trong đám y phục là một đôi giày màu xám, trên đế giày vẫn còn dính một lớp đất sét màu đen. Ngay lập tức Tần Hoan nheo mắt, đây là một loại phân bón dùng tro than lên men để bón cho hoa trong vườn lan!

"Y phục này là của ai?" Tần Hoan hỏi một bà vú già.

Bà vú kia hơi sững sờ, vội trả lời, "Những thứ này đều là y phục hàng ngày của Hà quản gia, bọn nô tỳ đang giúp hắn mang đi giặt."

Tần Hoan khẽ mím môi, sau đó nhìn sang bên cạnh thấy Nhạc Ngưng nhìn nàng đăm chiêu, Tần Hoan cười cười, "Quận chúa không biết đường, để Tần Hoan dẫn người xuất phủ..."

Nhạc Ngưng gật gật đầu, cũng nhìn thoáng qua y phục dưới đất rồi mới đi ra ngoài.