Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 1007: Nước quá trong ắt không có cá




Lạc Thanh Hàn vừa đến phủ Kinh Triệu lập tức sai người truyền lệnh đến Tuần Phòng Doanh, để các tướng sĩ của Tuần Phòng Doanh cầm khiên sắt đến thành tây cứu trợ những dân chúng bị ảnh hưởng bởi thiên tai.

Trong phủ Anh vương.

Tiêu Hề Hề giật mình thức dậy từ trong giấc mơ.

Nàng vén chăn ngồi dậy, giơ tay ôm trán, sắc mặt tái nhợt.

Vừa rồi nàng gặp ác mộng.

Trong giấc mơ, nàng nhìn thấy núi thây biển máu.

Còn Lạc Thanh Hàn đang đứng trong biển máu, vô số bàn tay đẫm máu vươn ra tóm lấy tứ chi của hắn, định kéo hắn xuống vực sâu.

Tiêu Hề Hề muốn giúp hắn, nhưng nàng vừa ra ngoài đã ngã thẳng xuống!

Sau đó nàng giật mình tỉnh giấc.

Trong căn phòng yên tĩnh, làn khói chậm rãi bay lên từ lò hương, trong không khí thoang thoảng một mùi hương.

Hương liệu này hình như có tác dụng an thần.

Cảm xúc của Tiêu Hề Hề dần bình tĩnh lại.

Nàng thường nằm mơ, nhưng nàng thường mơ đẹp, rất hiếm khi gặp ác mộng.

Một khi ác mộng xảy ra thì chắc chắn nó sẽ kèm theo những điều xui xẻo.

Những hình ảnh trong ác mộng không chỉ là dấu hiệu mà còn là lời cảnh báo.

Nàng nghi ngờ có người đang âm mưu hại Lạc Thanh Hàn.

Nàng nhắm mắt lại, thử bói quẻ cho Lạc Thanh Hàn, xem mệnh của hắn thế nào.

Nhưng nàng chỉ nhìn thấy bóng tối.

Bóng tối có thể đại diện cho hủy diệt hoặc những điều chưa biết.

Tiêu Hề Hề không chắc là cái nào.

Nhưng dù thì cũng không phải chuyện tốt.

Tiêu Hề Hề hoàn toàn tỉnh ngủ.

Nàng xỏ giày, đi vòng qua bức bình phong, giơ tay mở cửa.

Gió lạnh ùa vào, thổi bay vạt váy của nàng.

Nàng rùng mình vì lạnh, vô thức xoa xoa cánh tay.

Bầu trời bên ngoài vẫn u ám, những hạt mưa đá vẫn rơi nhưng đã nhỏ hơn.

Hầu như hoa cỏ trong sân đều bị mưa đá làm hư hại, bãi cỏ có thêm mấy hố bùn, ngói trên mái hiên cũng hư hỏng, các mảnh vỡ vương vãi khắp hành lang.

Một mớ hỗn độn.

Lúc xây phủ Anh vương, Huệ phi không quan tâm tiền bạc, tất cả vật liệu xây dựng đều là tốt nhất và đắt tiền nhất, sau đó mỗi năm phủ Anh vương đều sẽ tu sửa một lần, cho nên cả phủ Anh vương này cực kỳ kiên cố, sự cố bất ngờ này không gây ra thiệt hại quá lớn cho vương phủ.

Nhưng những dân chúng bên ngoài thì chưa chắc.

Nhà của họ được xây bằng vật liệu rẻ tiền nhất, không thể chịu nổi tàn phá này, hư hỏng là không thể tránh khỏi.

Chuyện may mắn duy nhất chính là, bây giờ đang là mùa đông, mùa màng ngoài thành đã thu hoạch xong nên không lo mưa đá làm hư hại mùa màng quý giá.

Nói đi cũng phải nói lại, mưa đá thường xảy ra vào mùa xuân mùa hè, hiếm khi thấy mưa đá vào mùa đông, mà còn là một trận mưa đá rất dữ dội.

Trận mưa đá hôm nay không bình thường, có hơi kỳ lạ.

Tiêu Hề Hề càng thấy bất an khi nghĩ đến ác mộng không lành vừa rồi.

……

Trận mưa đá không kéo dài lâu.

Đến tối, mưa đá đã ngừng hẳn.

Người hầu trong phủ Anh vương cầm công cụ ra ngoài dọn dẹp đống lộn xộn, tính toán mức độ thiệt hại trong vương phủ.

Lạc Dạ Thần không quan tâm tổn thất tài sản, y chỉ cần biết mọi người trong nhà không sao là được.

Các nhà vương hầu thế gia khác trong thành cũng tương tự, mỗi nhà đều có tổn thất nhất định, nhưng không mấy nghiêm trọng, có thể bỏ ra ít tiền tu sửa.

Ngược lại, dân chúng ở thành tây lại chịu tổn thất nặng nề.

Nhiều nhà dân đổ nát do mưa đá, rất nhiều người bị thương.

May là quan binh của Tuần Phòng Doanh xuất hiện kịp thời, di chuyển những người bị thương đến nơi an toàn, số người thương vong mới giảm xuống mức tối thiểu.

Sau khi trận mưa đá kết thúc, Hoàng đế đích thân đến thành tây kiểm tra tình hình, tuyên bố phí điều trị cho những người bị thương sẽ do triều đình chi trả, đồng thời yêu cầu phủ Kinh Triệu cử người đến giúp đỡ người dân xây lại nhà cửa.

Trước khi nhà xây xong, nạn dân có thể tự tìm chỗ ở hoặc có thể chấp nhận sắp xếp của quan phủ, tạm trú ở chùa Quang Chiếu.

Ngoài ra, các nạn dân còn nhận được trợ cấp ba bữa mỗi ngày, tránh cho một số nạn dân thuộc hộ nghèo vì không có nơi để đi chết đói.

Ban đầu dân chúng oán than về trận mưa đá bất ngờ, thậm chí có người còn trút giận lên Hoàng đế, cảm thấy nếu không phải do Hoàng đế làm ông trời không hài lòng, ông trời cũng không giáng thiên tai này.

Nhưng hàng loạt biện pháp an ủi của Hoàng đế lại quá hiệu quả, phần lớn oán giận trong lòng nạn dân đều tan đi.

Chút oán giận còn lại phải xem triều đình có thể thi hành lệnh của Hoàng đế đến cùng hay không.

Trước đây thành Thịnh Kinh cũng từng chịu thiên tai, triều đình sẽ trợ cấp để an ủi dân chúng, tuy nhiên lần nào nói nghe cũng hay, thực tế đồ trợ cấp đến được tay nạn dân rất ít.

Dân chúng không phải kẻ ngốc, chỉ cần nghĩ tới những khúc mắc, tự nhiên sẽ nghĩ ra lý do.

Có bài học trước đó, đối mặt với an ủi của triều đình, dân chúng giờ đây không tránh khỏi nửa tin nửa ngờ.

Lạc Thanh Hàn cũng biết lúc triều đình trợ cấp giấu bao nhiêu thủ đoạn bên trong.

Số tiền dùng để cứu trợ nạn dân được lấy ra khỏi quốc khố, mỗi lần qua tay một người thì bị mất một phần, cuối cùng đến tay nạn dân, còn được một chút xem như là may mắn.

Tham ô luôn là vấn nạn lớn không chỉ ở triều Đại Thịnh mà các triều trước cũng vậy.

Cũng từng có nhiều Hoàng đế quyết tâm khắc phục nạn tham ô nhưng không mấy thành công.

Nước quá trong ắt không có cá.

Lạc Thanh Hàn biết tham ô là một vấn đề lớn, không thể nóng vội.

Hắn đưa một thủ dụ cho Triệu HIền, căn dặn nói.

“Đưa thủ dụ này Nội các và Lục bộ, trẫm truyền Năm các lão và Lục bộ Thượng thư vào cung Nghị Sự.”

“Vâng!”

Triệu Hiền cầm thủ dụ ra ngoài.

Lạc Thanh Hàn xoa xoa trán, cảm thấy hơi mệt.

Nhưng hắn vẫn phải đến phủ Anh vương đón Hề Hề về cung, đây là chuyện mà hắn đã hứa với Hề Hề, nhất định phải làm được.

Lạc Thanh Hàn chống một tay lên bàn, chuẩn bị đứng dậy.

Nhưng lúc này, hắn đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, cả người chao đảo, ngã sang một bên!

May là hắn phản ứng nhanh, chống tay xuống đất kịp thời nên không ngã ra đất.

Hắn ngồi dưới đất, lắc lắc đầu.

Tầm mắt dần rõ hơn.

Nhưng thái dương của hắn vẫn còn nhức nhối, cảm giác rất khó chịu.

Lạc Thanh Hàn cầm tách trà trên bàn lên, uống hết nửa tách trà nguội còn lại.

Trà lạnh trượt xuống cổ họng, chảy vào nội tạng.

Ý thức cũng tỉnh táo hơn, đầu không còn khó chịu nữa.

Lạc Thanh Hàn ngồi nghỉ một lát rồi đứng dậy.

Lần này hắn không ngã nữa, tầm mắt cũng không tối nữa.

Hắn đứng dậy bình thường, cơ thể vẫn bình thường, không có gì khác lạ.

Cứ như thể cảnh tượng hắn suýt ngã vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

Vừa nãy Lạc Thanh Hàn cảm thấy đầu óc choáng váng, hẳn là vì quá mệt mỏi, chắc không có vấn đề gì lớn.

Nhưng để đảm bảo, hắn định sau khi về cung sẽ gọi Thái y lệnh đến kiểm tra.