Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 1004: Ừm, chàng nói đúng




Hôm nay Bộ Sanh Yên ăn mặc khá long trọng, đầu cài trâm ngọc vàng, giữa hai hàng mày vẽ một đóa mai đỏ, đôi môi đỏ mọng thanh tú, đai lưng siết eo nhỏ, vạt váy dài kéo ở phía sau, khiến nàng càng xinh đẹp hơn.

Các nữ quyến đến hành lễ với Anh vương phi, nhao nhao khen ngợi nàng chăm chút kỹ lưỡng, trông không giống phụ nữ vừa mới sinh con.

Bộ Sanh Yên mím môi mỉm cười, trò chuyện với các nữ quyến về việc nuôi dạy con cái.

Các nữ quyến có mặt tại đây phần lớn đều đã sinh con, có nhiều kinh nghiệm nuôi dạy con cái, các nàng nói về con cái là không dừng được, khiến bầu không khí càng thêm sôi động.

Lúc này, thị nữ bước nhanh vào, nói nhỏ vào tai Anh vương phi.

“Khởi bẩm vương phi, Hoàng thượng và Quý phi nương nương tới rồi.”

Bộ Sanh Yên đứng dậy, nói với các nữ quyến “Ta có chút chuyện phải đi một lát, ở đây phiền mợ cả trông giúp ta.”

Một phụ nữ trung niên mặc váy vàng đỏ lập tức đứng dậy, mỉm cười đáp lại.

“Vương phi cứ đi làm việc của mình, giao nơi này cho ta là được.”

Anh vương có hai người cậu, vốn dĩ quan hệ rất tốt, nhưng từ khi vợ chồng cậu hai muốn đưa con gái mình làm thiếp cho Anh vương, Bộ Sanh Yên không còn cảm tình gì với vợ chồng cậu hai, thậm chí Anh vương cũng dần xa cách với nhà của cậu hai.

Sau đó, cậu hai suýt thì kéo Anh vương vào chuyện mưu phản với Vương Can, khiến Anh vương càng bất mãn với cậu hai.

Hôm nay Anh vương tổ chức tiệc đầy tháng mời rất nhiều họ hàng, nhưng gia đình cậu hai lại vắng mặt.

Nhiều người nhận thấy nhưng không nói ra.

Hôm nay cậu cả giúp đón khách ở ngoài, còn mợ cả ở hậu viện với vương phi.

Bộ Sanh Yên đi qua hành lang dài, uyển chuyển bước đến Trường An Viên.

Trường An Viên là nơi mà Anh vương đặc biệt chuẩn bị cho con trai bảo bối của mình, nhưng vì Tiểu Ngố Ngố còn nhỏ nên vẫn sống trong viện chính với phụ vương và mẫu phi, chỉ riêng hôm nay trong nhà đông khách, khắp nơi đều có người đến người đi, Anh vương phi lo Tiểu Ngố Ngố sợ nên tạm thời chuyển cậu nhóc đến Trường An Viên.

Tiểu Ngố Ngố có bốn vú nuôi và một nhóm ma ma chăm sóc, còn có hộ vệ vương phủ bảo vệ, vấn đề an toàn không cần lo lắng.

Sau khi Hoàng đế và Quý phi đến vương phủ thì được Anh vương dẫn đến Trường An Viên thăm cậu nhóc.

Lúc Bộ Sanh Yên vừa bước vào phòng ngủ ấm áp, thì thấy Lạc Dạ Thần đang đắc ý khoe khoang.

“Hai người nhìn xem, đây là đích trưởng tử của ta, có phải rất giống ta không? Đặc biệt là mũi và lông mày, hệt như đúc cùng một khuôn!”

Bước chân Bộ Sanh Yên dừng lại, thật không nói nên lời.

Nói mũi giống thì cũng thôi đi, lông mày giống là sao nữa?

Sao không nói lông mi cũng giống luôn đi?

Lạc Dạ Thần “Còn tay chân nhỏ nhắn này trông cường tráng làm sao, vừa nhìn là biết rất chắc khỏe, cả đại phu cũng nói đứa trẻ này rất khỏe mạnh, sau này sẽ cao lớn đẹp trai như ta!”

Nói xong, y không quên vỗ ngực, kiêu ngạo không thể tả được.

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn y, thật muốn chôn tên thích khoe khoang phiền phức này xuống đất.

Tiêu Hề Hề vừa nói vừa chọc chọc khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Ngố Ngố.

“Nhưng ta lại thấy Tiểu Ngố Ngố giống vương phi hơn, ngài xem khuôn mặt nhỏ nhắn của nó xem, giống Anh vương phi quá chừng.”

Lạc Dạ Thần không phục, đang định phản bác thì khóe mắt thấy Bộ Sanh Yên đã tới, lập tức đổi lời.

“Quý phi nương nương nói đúng, đứa trẻ này quả thật giống vương phi hơn, tục ngữ nói, con trai giống mẹ, tường lát gạch vàng, sau này Tiểu Ngố Ngố nhà ta nhất định phú quý giàu sang, tiền nhiều tiêu mấy đời không hết ha ha ha!”

Nói đến đây, y giả vờ như mới phát hiện Bộ Sanh Yên tới, kinh ngạc nói.

“Vương phi, nàng tới lúc nào vậy?”

Thành thân hơn hai năm, Bộ Sanh Yên quá hiểu tính tình của tên ngốc này.

Nàng không vạch trần diễn xuất khoa trương của y, hành lễ với Hoàng đế và Quý phi.

Tiêu Hề Hề lấy một túi phúc tinh xảo màu đỏ, đeo vào cổ Tiểu Ngố Ngố, cười nói.

“Hôm nay là ngày đầy tháng của Tiểu Ngố Ngố, túi phúc này xem như là quà của bổn cung, sau này Tiểu Ngố Ngố mang bên mình, có thể đuổi tà ma, tránh tai họa, phù hộ phúc thọ kéo dài.”

Lạc Dạ Thần không đồng ý với cách nói của Quý phi, chỉ là một túi phúc bình thường, sao có tác dụng lớn như vậy? Chẳng qua chỉ để dỗ người khác vui thôi.

Nhưng Lạc Dạ Thần không quan tâm, tặng quà xem tấm lòng, chỉ cần có lòng là được.

Quý trọng hay không, đối với y cũng không quan trọng.

Dù sao y cũng không thiếu tiền.

Bộ Sanh Yên biết thân phận thật của Quý phi nên đương nhiên tin những gì Quý phi nói.

Nàng chân thành biết ơn nói “Đa tạ Quý phi nương nương, đứa trẻ này được người ban phúc, là phúc mà nó tu được từ kiếp trước.”

Tiêu Hề Hề lại chọc chọc vào mặt Tiểu Ngố Ngố.

Tiểu Ngố Ngố há miệng phun nước miếng.

Vú nuôi bên cạnh thấy vậy, vội lấy khăn tay cẩn thận lau nước miếng trên miệng cậu nhóc.

Lạc Thanh Hàn nhẹ giọng hỏi “Đứa trẻ này tên gì?”

Bộ Sanh Yên đi đến chỗ đứa trẻ.

Nàng bế đứa bé lên, ánh mắt trở nên dịu dàng, đáp lời.

“Hồi bệ hạ, đứa trẻ này tên Thiên Bảo, Lạc Thiên Bảo.”

Vốn Lạc Dạ Thần định chọn một trong số Lạc Nhật Thiên, Lạc Bá Thiên hay Lạc Ngạo Thiên.

Nhưng vương phi quyết không chấp nhận.

Không chỉ vậy, nhạc phụ đại nhân còn phản đối kịch liệt.

Bọn họ đều cảm thấy ba cái tên này quá kiêu ngạo, nếu đặt cho Tiểu Ngố Ngố một cái tên như vậy, sau này ngự sử nhất định viết một bản vạch tội Anh vương, những người khác cũng sẽ thắc mắc liệu Anh vương có bất mãn gì với Hoàng đế không.

Một chọi hai, thiểu số phục tùng đa số.

Lạc Dạ Thần thua cuộc.

Sau khi hai bên thương lượng, cuối cùng quyết định đặt tên Tiểu Ngố Ngố là Thiên Bảo, nghĩa là bảo bối trời ban.

Tuy Lạc Dạ Thần thấy cái tên này không ngạo nghễ như Nhật Thiên, Ngạo Thiên, Bá Thiên, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Vì thế tên của Tiểu Ngố Ngố là Lạc Thiên Bảo.

Lạc Thanh Hàn “Thiên Bảo, cái tên rất hay.”

Vốn Lạc Dạ Thần có hơi không hài lòng về tên của con trai mình, nhưng khi nghe Hoàng đế luôn kén chọn khen tên hay, y tức thì thấy phấn khích, ưỡn ngực tự hào.

“Đương nhiên, cũng phải xem là ai đặt tên cho nó chứ?!”

Bộ Sanh Yên liếc y một cái “Đây không phải tên do cha ta đặt cho con trai sao?”

Nét mặt Lạc Dạ Thần cứng đờ khi vương phi vạch trần y.

Y thấy Hoàng đế và Quý phi đang nhìn, lập tức giả như không có chuyện gì, cố vớt vát lại.

“Vậy cũng phải được ta đồng ý, vì ta đồng ý, nên con trai chúng ta mới có thể đặt tên là Thiên Bảo, nói chung tên này là do ta đặt, không có vấn đề gì!”

Nói xong, y không quên nháy mắt với vương phi, ám chỉ có người ngoài ở đây, yêu cầu vương phi cho y thể diện, đừng có vạch trần y!

Để bảo vệ thể diện còn sót lại của vương gia nhà mình, Bộ Sanh Yên bình tĩnh đổi giọng.

“Ừm, chàng nói đúng.”