Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

Chương 22: 22: Cách Vách Cho Mời





"Tính tình của đại ca nhi nhà ta chính là như thế, từ nhỏ đến lớn chính là đã có lá gan lớn, về sau nhất định sẽ rất có tiền đồ."
Thẩm Thanh Dung chỉ là nhấp miệng nói, nhưng ở thời điểm nàng cúi đầu xuống, đối diện với nàng là một đôi mắt to long lanh, hai mắt này thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức nàng không cách nào hình dung được.
“Ta như thế nào cảm giác ngươi có thể có thể nghe hiểu đây?”
Thẩm Thanh Dung đem muội muội ôm đặt lên trên đùi của chính mình.

Nàng cảm giác được nó có phải là quá thông minh hay không mà hình như cái gì cũng đều biết, cũng đều hiểu.
“Đại tỷ nhi nói đùa,” nãi ma ma sờ sờ đầu nhỏ của Thẩm Thanh Từ, "tỷ nhi còn nhỏ, nàng là thích nghe người ta nói chuyện, chứ nàng sao đã hiểu được đâu."
“Ta nói nàng chính là hiểu.



Thẩm Thanh Dung chọc chọc khuôn mặt nhỏ của muội muội, Thẩm Thanh Từ cũng dùng sức gật gật cái đầu nhỏ, cũng không biết nàng đang đồng ý cái gì?
“Phụt……” Thẩm Thanh Dung không nhịn được mà phụt cười lên tiếng.
Nhà ai nếu có một cái nha đầu đáng yêu như vậy sao lại không yêu thương cho được cơ chứ.

Từ ngày nàng trở về, nàng quả thực đã khiến không khí trong phủ vui vẻ lên rất nhiều.
“Chuyện gì mà làm con cười thoải mái như vậy?” Thẩm Định Sơn từ bên ngoài đi đến lên tiếng, trên người hắn vẫn mặc một thân cung trang, ngay cả khôi giáp cũng đều chưa thèm cởi, vừa hạ triều liền tới đây để gặp tiểu nữ nhi của mình.
Hắn thật sự là đau nữ nhi, chỉ có nửa ngày không thấy, hắn đều lo sợ tiểu A Ngưng của hắn sẽ đem người làm cha này quên mất.
“Phụ thân,” Thẩm Thanh Dung vội vàng đứng lên, cũng là hướng Thẩm Định Sơn hành lễ, quanh thân đều thể hiện tốt giáo dưỡng của tiểu thư khuê các.

Thẩm Định Sơn nhìn thấy vậy cũng là thập phần vữa lòng, nhi nữ của hắn tất nhiên là tốt.
“A Ngưng, lại đây để cha ôm một cái nào.”
Hắn vươn tay của mình về phía Thẩm Thanh Từ.
Thẩm Thanh Từ cũng là ngoan ngoãn vươn tiểu cánh tay của chính mình để cha ôm.
Thẩm Định Sơn khuôn mặt đầy vẻ sủng ái, hắn dùng khuôn mặt mình cọ cọ lên khuôn mặt của nữ nhi, chính là khuôn mặt hắn có râu nên làm nàng cảm thấy ngứa, cho nên thỉnh thoảng Thẩm Thanh Từ có chút trốn tránh.
“Phụ thân, ngài đừng……”
Thẩm Thanh Dung vội vàng đem muội muội từ trong lồng ngực của cha ôm trở về , “Ngài lần trước đã làm nàng mặt đỏ thật lâu.”
Thẩm Định Sơn xấu hổ sờ soạng một chút râu xồm của chính mình, kết quả khi hắn cúi đầu, lại nhìn thấy tiểu A Ngưng của mình đối với hắn làm một cái đại mặt quỷ.

Thật đúng là làm hắn dở khóc dở cười, đứa nhỏ này thật đúng là luôn luôn làm hắn vui vẻ a.
“Tướng quân, lão phu nhân mời ngài qua bên đó một lát.”

Ở bên ngoài cửa vang lên thanh âm rất to của một bà tử, bà như sợ người bên trong không nghe thấy nên ra sức đề cao thanh âm.
“Tìm ta làm cái gì?”
Thẩm Định Sơn hiện tại một chút cũng không thích người bên kia.

Ngay cả khi lão phu nhân học những nhà huân quý thế gia trong kinh, quy định sớm chiều thỉnh an hắn đều không cho nhi nữ của mình tham gia.

Nhà bọn họ không có trưởng bối, cho nên không cần phải làm những việc này.

Vậy mà bá nương bên kia còn muốn nhúng tay, bắt nhi nữ của hắn ngày ngày thỉnh an nữa.

Làm gì có chuyện như vậy chứ, nhi nữ của hắn, liền phải được sống tùy ý, không có trói buộc gì.
Nàng muốn định ra quy củ, vậy đối với cháu gái của chính mình mà làm đi.
“Nô tỳ không biết,” bà tử đĩnh đĩnh eo, sau vẫn là tỏ vẻ cung kính trả lời.

Thẩm Định Sơn nhấp nhấp môi mỏng của chính mình, hắn lại ôm nữ nhi của chính mình một chút, sau đó liền đem nàng giao cho nãi ma ma, "ngươi nhìn nàng một chút, ta đi một lát liền trở về."
Nói xong, hắn liền đi theo bà tử đi ra ngoài, khôi giáp trên người hắn cắt ra một ít gió lạnh, làm người đi theo sau cũng cảm thấy lạnh theo.
Thẩm Thanh Từ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Thẩm Định Sơn, dùng tay nâng lên khuôn mặt nhỏ của chính mình.

Từ sau lúc nàng trở về, Thẩm lão phu nhân ở bên kia vẫn xem như là an phận, như thế nào bây giờ liền đột nhiên kiếm chuyện.

Vừa nghe nàng liền biết không phải chuyện tốt lành gì.
“Tỷ tỷ, đi nhìn xem……”
Nàng vươn ra ngón tay chỉ ngoài cửa, “Xem cha.”
“Không được, A Ngưng.”.