Quan Hệ Tình Nhân

Chương 17: 17: Đối Xử Khác Với Em





Hạ Dương nhìn bóng lưng Ly Tâm rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Vân Thy ở bên cạnh, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mà cười: "Cũng khá là trùng hợp, quần áo lại giống nhau."
Hạ Dương không nói gì, chỉ ngồi lên xe.

Vân Thy ngồi ở ghế phụ trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, như suy tư cái gì đó.

Xe rất nhanh đã đến nơi rồi dừng lại trước một câu lạc bộ tư nhân.

Vân Thy cầm bánh kem đi vào hội quán, đến phòng bao trên lầu hai.

Trên sô pha đã có một nhóm nam nữ trẻ tuổi ngồi nói chuyện, Vân Thy nở một nụ cười: "Xin lỗi, tôi đến muộn."
"Trên đường mua một cái bánh ngọt nên đến trễ một chút." Vân Thy giải thích.
Lạc An cũng ở đó đùa giỡn nói lại: "Cậu vẫn còn thích ăn bánh kem như vậy à."
Bên cạnh lại một người khác nói tiếp nói: "Nói mới nhớ, Hạ thiếu cũng rất thích đến cửa hàng này."
"Đúng vậy, tôi rất nhiều lần đều thấy Hạ thiếu mua bánh kem ở cửa hàng này.

"
Vân Thy đi tới rồi ngồi xuống một chỗ trên sô pha, lại nhìn phía Hạ Dương có chút ngạc nhiên hỏi: "Anh không phải là không thích ăn đồ ngọt sao?"
"Không ăn." Hạ Dương ngồi xuống bên cạnh Vân Thy, không chút để ý trả lời: "Là mua cho Ly Tâm."
"Ly Tâm......" Vân Thy nhẩm cái tên này, có chút cảm khái nói: "Dạo trước em có nghe nói là bên cạnh anh có người, ở bên nhau 5 năm rồi sao?"
"Ừm." Hạ Dương tùy ý lên tiếng.

"Nếu kết hôn, nhớ gửi thiệp mời cho em nha." Vân Thy cười cười.
"Cái gì! Làm sao có khả năng kết hôn!" Đột nhiên bên cạnh có người thò qua: " Ly Tâm chỉ là một cái bình hoa đi động, chơi đùa một chút thì được."
Hạ Dương dựa vào sô pha uống rượu, tựa hồ đang nghe cái gì không liên quan đến mình, không chút để tâm, cũng không bao che hay ra mặt nói đỡ giúp Ly Tâm.
"Cho dù là bình hoa...!" Vân Thy cầm lấy một ly nước uống trên bàn, không nhanh không chậm nói: "Thì cũng đã giữ được 5 năm rồi!"
Vẫn sẽ có chút để ý.
Vân Thy khẽ cau mày nhìn nam nhân bên cạnh.
Lạc An bộ dáng phóng túng nói: "Dù sao thì sớm hay muộn Hạ thiếu cũng sẽ vứt bỏ cô ta."
Hạ Dương lúc này mới lên tiếng ngắt lời: "Được rồi, ít nói vài câu."
"Được được được, không nói." Lạc An xua xua tay, lại nhìn phía Vân Thy hỏi: "Gần đây bệnh tình của cô thế nào rồi?"
"Bác sĩ nói tình huống đã tốt lên rất nhiều." Vân Thy nói tiếp: "Bất quá tôi ngủ không ngon, ở trong khách sạn cũng không thoải mái, do lạ giường nên...!"
Vân Thy hỏi: "Các cậu có khu nào tốt có thể giới thiệu cho tôi không? Tôi chuẩn bị tìm mua vài căn hộ ở gần đây."
Có người hỏi: "Mua nhà ở đây? cô dự định sống ở đây lâu dài à Vân Thy?"
"Ừm, lần này trở về sẽ không đi nữa, nên muốn mua một căn hộ tương đối tốt." Vân Thy gật gật đầu lại cười: "Nhưng đừng quá đắt."
"Tôi biết! Gần đây bên bờ sông bên kia có một khu biệt thự mới!"
"Cũng có một biệt thự mới trung tâm, tôi thấy cũng khá tốt."
"Khu trung tâm không được, bên đó có chút loạn...!"
Một đám phú nhị đại vô cùng náo nhiệt thảo luận chuyện mua nhà, mãi cho đến khi một giọng nam đột nhiên cắt ngang.
"phía Quận 2 tôi vẫn còn một căn hộ trống ở bên đó."
Quận 2 ở TP HCM là một trong những địa phương nổi tiếng với những người giàu có, và giá đất không hề rẻ.

Vân Thy cũng biết nơi này: "Anh là muốn bán cho em sao?"
Hạ Dương không nói gì, chỉ uống rượu.

Ly rượu cạn sạch, Vân Thy cầm lấy bình rượu vừa rót rượu cho Hạ Dương vừa cười hỏi: "Chúng ta đều là bạn cũ, có thể giảm giá cho em chút không?"
Bởi vì tư thế rót rượu, khoảng cách giữa hai người có chút gần.

Hạ Dương quay qua nhìn sườn mặt Vân Thy.

cô trang điểm nhạt nhưng vẫn vô cùng cuốn hút lại thêm sợi dây chuyền vàng mỏng đeo trên người làm tôn lên vẻ nhu hòa, Hạ Dương còn có thể ngửi được mùi hoa linh lan nhàn nhạt trên người đối phương.

"Không cần." Hạ Dương lắc lắc ly rượu, nhẹ nhàng nói: "Nếu cô thích nó thì tặng cho cô."
cô ta không nao núng vui sướng ôm chầm lấy Hạ Dương nói: Cảm ơn anh nhiều nha!
Khi Hạ Dương trở lại chung cư đã là 1 giờ sáng.

Cửa ra vào có để lại đèn, Hạ Dương cởi áo khoác ném lên sô pha, nhìn thấy trên bàn trong phòng khách có một chiếc bánh kem.

Bánh kem đã bị ăn một nửa, nhưng phần còn lại vẫn chưa ăn hết, nằm trơ trọi trên bàn.

Hạ Dương xoay người trở lại phòng ngủ, liền nhìn thấy trên giường có một cô gái.

Ly Tâm hẳn là đã ngủ rồi, Hạ Dương vòng qua mép giường, đi vào giá sách bên cạnh mở ngăn kéo ra lục lọi ở bên trong.

Động tác của Hạ Dương rất nhẹ, chỉ là người trên giường căn bản không có ngủ, vừa nghe được động tĩnh trong phòng liền gọi một tiếng: "Dương"
Hạ Dương lên tiếng tùy ý hỏi: "Chìa khóa căn hộ bên Quận 2 cất ở chỗ nào?"
Ly Tâm lúc này mới đứng dậy, bật đèn pha trong phòng ngủ lên rồi đáp: "Tất cả đều cất ở bên trong."
Ly Tâm đi tới mở ngăn kéo ở dưới cùng tủ sách, lấy ra một cái hộp đựng đồ bên trong có đủ loại chìa khóa trong đó.

Ly Tâm lục lọi trong hộp một hồi, tìm được chìa khóa rồi giao cho Hạ Dương.

Hạ Dương sau khi lấy được chìa khóa, liền lấy điện thoại ra gọi điện.

Ly Tâm ngẩng đầu lên liếc mắt một cái liền thấy được trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ "Triệu Vân Thy"
Ly Tâm sững sờ nhìn đến Hạ Dương.

Mà Hạ Dương đang cầm điện thoại di động đi ra ban công, nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.

Ly Tâm yên lặng đem hộp đựng đồ cất lại trong ngăn kéo, loáng thoáng có thể nghe được thanh âm nói chuyện bên ban công, hình như có liên quan đến chuyện căn hộ bên Quận 2.

Ly Tâm cúi đầu, thu dọn ngăn kéo xong liền xoay người trở lại giường.

Hạ Dương bên kia cũng nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, quay trở lại vào phòng đặt điện thoại lên tủ đầu giường.

Ly Tâm nhìn hắn không nhịn được hỏi: "Anh là muốn tặng căn hộ này...!cho Vân Thy sao?"
"Uừm." Hạ Dương ngồi ở mép giường, nới lỏng cà vạt.

Ly Tâm mở to mắt, nhẹ giọng nói: "Anh đối xử với cô ấy thật tốt, còn đem căn hộ tặng cho cô ấy."
Hạ Dương nghe xong liền quay đầu nhìn sang, không nhanh không chậm gọi: "Tâm."
"cô ấy là bạn của anh." Hạ Dương nói: "cô ấy ở khách sạn ngủ không quen, muốn đổi một địa điểm tốt nhất."
Ly Tâm cuộn mình ở trong chăn: "Anh có rất nhiều bạn." Bạn bè của Hạ Dương nhiều như vậy, nhưng cố tình chỉ có Vân Thy là đặc biệt nhất.

"Nhưng cách anh đối xử với họ hoàn toàn không giống khi anh đối xử với Vân Thy ...!" Âm thanh Ly Tâm hơi rầu rĩ.
Hạ Dương không có phản bác, chỉ vươn tay xoa xoa lên đầu Ly Tâm, nhẹ giọng nói: "Tâm, đừng nghĩ nhiều."
Ngữ khí của Hạ Dương có chút thản nhiên, nhưng những lời nói ra lại thập phần tàn nhẫn.
Ly Tâm nhìn lại: " Dương, em cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy."
cô không muốn suy nghĩ miên man như vậy.

cô trở nên bất an, trở nên bắt đầu ghen ghét.

Chính là vì tại sao Hạ Dương lại đối xử với người đó tốt đến như vậy?
Hai mắt Ly Tâm đỏ hoe, cảm xúc trong lòng ngực có chút sắp mất khống chế.

Hạ Dương ngồi ở mép giường, nhìn cặp mắt đào hoa kia thoáng duỗi tay, lòng bàn tay khẽ cọ lên khóe mắt đào hoa của cô.

Ở dưới đuôi mắt có một nốt lệ chí.
Hạ Dương vuốt v e nốt nhỏ kia, chậm rãi nói: "Vậy em ngoan một chút.".