Quán Cơm Nhỏ Của Nữ Phụ Cổ Xuyên Kim

Chương 29: Chương 29




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nửa thùng sơn tra đỏ thẫm được đổ vào một chậu nước lớn làm nước bắn lên tung tóe Lục Trĩ vì muốn tạo ra sơn tra cố vị thyanh khiết nên cho vào chậu không ít muối ăn.

Lục Trĩ: "Rửa hết chỗ này đi, lấy hạt ra nữa nhé."
Lục Trĩ đi siêu thị mua sắm nguyên liệu nấu ăn cần thiết về, Phùng Thịnh và Lý Bành hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ không chỉ có rửa sơn tra sạch sẽ, lấy hết hạt, còn cắm cơm luôn, chỉ chờ Lục Trĩ về làm bánh sơn tra và tương trộn cơm là xong.

Trong phòng bếp, Lục Trĩ bỏ sơn tra đã sơ chế xong và trong nồi, sau khi nước sôi thì nấu thêm khoảng bốn, năm phút, sơn tra trong nồi đã chín, Lục Trĩ vớt ra, bắt đầu tán nhuyễn thịt sơn tra ra.

Sơn tra đã nấu chín nên rất dễ tán nhuyễn, Lục Trĩ tán mãi cho đến thịt sơn tra nhuyễn đến không thành hình nữa.

Sau đó, Lục Trĩ lấy đường trắng cho vài phần thịt quả đã tán nhuyễn rồi cho vào nồi xào, đường trắng tan ra hòa vào thịt quả, mùi chua chua trong ngòn ngọt nổi lên, Lục Trĩ dùng ít đường trắng để giữ lại hương vị vốn có của sơn tra, chứ nếu dùng đường nâu làm thì bánh sẽ mất vị chua đi và chỉ ngọt ngấy.

Sau khi xào đảo xong, thịt sơn tra được Lục Trĩ cho vào khuôn, bỏ vào tủ lạnh để thịt sơn tra đông lại.

Nước miếng Phùng Thịnh bắt đầu ứa ra, chỉ cần nhìn bánh sơn tra, hoặc là nghe mấy từ sơn tra bánh thôi đã cảm thấy vị chua chua rồi.

Tiếp theo là làm tương trộn cơm.

Lục Trĩ làm tương có công thức bí mật, cô chế nước tương bí mật xong mới bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen băm nhỏ, nấm hương cắt khúc, sau khi xào chín hai thứ này thì cho nước tương Lục Trĩ đã điều chế và thêm nước vào nấu là được.

Trong thời gian này, Mỹ thực trong trí nhớ lại có rất nhiều thực khách ghé thăm.


"Quán lại làm món gì thế, ở bên ngoài đã ngửi được mùi thơm rồi."
"Đúng vậy, thật sự thơm quá luôn!"
"Xin lỗi ạ, đây là làm cho bọn tôi ăn, đồ ăn trong quán bán hết rồi, nếu anh/chị muốn đến ăn thì lần sau lại đến nhé."
Mùi thơm của thịt băm và mùi tươi ngon của nấm hương, hai loại hương vị dung hoà vào nhau, Lý Bành đang say sưa hít thì liền ngửi tháy hình như trong mùi này lại có thêm mùi cay thì phải, cậu ghé lại nhìn Lục Trĩ liền thấy Lục Trĩ đã cắt nhỏ ớt cay cho vào trong nồi, trong nháy mắt tương thịt bằm nấm hương càng dậy mùi hơn.

Lý Bành: "Cơm chín rồi, em ăn cơm trước đây."
Phùng Thịnh: "Không phải cậu nói chỉ ăn một miếng bánh sơn tra là được à."
Lý Bành: "Em ngửi cái mùi này liền có thể ăn ba bát cơm!"
Không lâu sau, Lục Trĩ tắt bếp, tương thịt bằm nấm hương đã nấu xong, cô nói: "Ăn cơm thôi."

Bánh sơn tra còn chưa được, Lục Trĩ cũng không nóng nảy, dứt khoát liền ăn cơm chiều trước đã, đến khi ăn xong thì bánh cũng được, cô sẽ cầm đến đưa Lục Trạch luôn.

Một thìa tương thịt bằm nấm hương được rưới lên bát cơm, nước sốt thấm dần dần xuống theo kẽ các hột cơm, Lý Bành cũng chưa kịp trộn cơm đã vội vàng xúc một thìa lớn gồm mấy miếng nấm hương, nước tương và cơm cho vào miệng, ăn xong ánh mắt Lý Bành phát sáng như đèn pha, sau đó cậu vội vội vàng vàng trộn cơm lên ăn tiếp.

Oaaaa, ngon chà bá!
Hương vị thơm ngon, một chút vị cay gãi đúng chỗ ngứa kích thích vị giác, mà màu sắc của ớt cũng làm tương trông đẹp mắt hơn.

Cơm trộn tương ăn ngon lắm luôn á!
Cho dù đây không phải là cơm bà chủ nấu nhưng cũng ăn ngon.

Nếu mà còn ăn với cơm bà chủ nấu thì........!

Lý Bành ăn từng thài từng thìa to: "Bà chủ ơi, tương này ăn ngon lắm luôn á, ngon chà bá luôn, em không ăn bánh sơn tra nữa đâu, chị cho em tương trộn cơm đi, huhuhu."
Phùng Thịnh ngồi một bên cũng không rảnh nói chuyện, đã ăn xong một bát đang chạy vào xới bát hai.

Một bữa cơm ăn xong, bên ngoài sắc trời tối dần, Phùng Thịnh và Lý Bành rửa bát đũa, Lục Trĩ ngồi ở bàn ăn nhìn cành liễu khẽ đung đưa trong gió qua cửa kính, một lát sau, cô cầm lấy bàn tính bắt đầu tính lợi nhuận.

Nhờ có mì trộn dầu hành mà việc buôn bán của Mỹ thực trong trí nhớ lại lên được một cột mốc mới, vì mì trộn dầu hành làm khá nhanh cho nên Mỹ thực trong trí nhớ cũng tăng được số lượng.

Phùng Thịnh đi lại: "Bà chủ Lục."
Lục Trĩ: "Hả?"
Phùng Thịnh: "Bà chủ Lục, chúng ta nhất định sẽ giống trước kia, có thể mở được nhà hàng."
Lục Trĩ: "Không vội, chỉ cần mỗi ngày cố gắng phấn đấu thì nhất định sẽ thành công, huống chi bây giờ mỗi ngày đều rất vui vẻ, không cần sốt ruột."
Sau khi bánh sơn tra, Lục Trĩ cho Phùng Thịnh cùng Lý Bành một người một hộp sơn tra bánh cùng một hộp quấy cơm tương về sau, lại cấp Chu Thành An lưu lại một phần về sau, dư lại toàn bộ đóng gói hảo, đi Lục Trạch ký túc xá.

Cùng lúc đó.......!
Chu Việt trở lại ký túc xá, thấy Lục Trạch còn chưa ăn cơm, bên trong tủ lạnh đồ ăn của Lục Trạch cũng đã hết sạch, điều này làm tâm trạng cậu ta cực kỳ thoải mái, lúc trước tâm trạng cậu ta bực bội, mọi người đều cho là cậu ta bởi vì bị Lục Trạch "vả mặt" ở nhà ăn, không ai biết sựu thật là bởi vì cậu ta sau khi bị "vả mặt" lúc xong về ký túc xá mỗi ngày còn phải nhìn Lục Trạch ăn đồ ăn chị cậu làm.

Cậu at cũng không hẹn gặp được đạo diễn Tôn Duy nữa, không biết vì sao mà ban đầu đã hẹn ăn cơm rồi, xong lại bị Tôn Duy từ chối mất.

Cốc cốc cốc, bên ngoài có người gõ cửa, Chu Việt mở cửa ra liền thấy là Tôn Duy, cậu ta kinh ngạc: "Đạo diễn Tôn, sao chú lại đến đây thế ạ."
Tôn Duy: "Chú tìm Lục Trạch."
"Lục Trạch, chú đến nè."
"Chúng ta lại đây trao đổi ít chuyện cần chsu ý khi quay chương trình cái."

"Lục Trạch, cháu ra ngoài đi."
"........."
Lục Trạch bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, cậu đi ra: "Đạo diễn Tôn, chú đã nói những điều cháu cần chú ý mười mấy lần rồi, cháu nhớ nằm lòng luôn rồi."
Tôn Duy: "Còn không phải do chú......." Còn không phải là do không biết khi nào bà chủ nhỏ mang đồ ăn đến cho cậu nhóc nên mới tới chứ sao.

Tôn Duy kéo cánh tay Lục Trạch cùng nhau ngồi xuống sô pha, nói ra những việc cần chú ý khi quay, trình tự các tiết mục và đưa ra một số lời khuyên từ vị trí của đạo diễn chuyên nghiệp mà chú ấy đã nói không biết bao nhiêu lần.

Đối với Lục Trạch, Tôn Duy thật sự cảm thấy tương lai đầy hwuas hẹn, không chỉ là bởi vì Lục Trạch là em trai Lục Trĩ mà còn vì ngoại hình và thực lực của Lục Trạch, chsu ấy đã thấy Lục Trạch nhảy, kỹ năng cơ bản vững chắc, cá tính mạnh mẽ cực kỳ hút mắt, phong cách siêu ngầu, nếu nhảy trong một nhóm có Lục Trạch thì chắc chắn mọi người sẽ để ý đến Lục Trạch đầu tiên.

Hơn mười phút sau, Lục Trĩ đến.

Tôn Duy cực kỳ nhiệt tình, khi thấy Lục Trĩ lấy ra tương trộn cơm và bánh sơn tra thì mắt chú sáng lên nhìn chằm chằm vào chúng nó, tương trộn cơm đã được bịt kín nên chỉ ngửi thấy mùi cay và thơm thoang thoảng, ngược lại, bánh sơn tra màu sắc mê hấp dẫn, dáng vẻ mềm mềm bên trên có hoa quế, bánh này chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy chua chua chảy nước miếng.

Lục Trĩ: "Mọi người nếm thửbánh sơn tra xem, tương trộn cơm tạm thời không có cơm, đến khi em vào trại huấn luyện nhớ mang theo ăn cơm trưa nhé, có thể trực tiếp trộn ăn luôn, nhưng nhớ ăn nhanh kẻo để lâu lại hư tương nhé." Nói xong, cô lại lấy hột vịt muối ra: "Cái này để em ăn sáng."
Tôn Duy: "Bà chủ nhỏ, cô không cần lo lắng đâu, khi nào có thể đến trại huấn luyện thăm thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cô."
Chu Việt nghe thấy bánh sơn tra tự nhiên thấy mồm miệng nhạt nhẽo, cực kỳ muốn đi ra ngoài: "........"
Ở ký túc xá ăn đã quá lắm rồi, thế mà, thế mà khi quay chương trình còn vẫn có thể đưa đồ ăn đến cho Lục Trạch nữa.

Chu Việt nhìn về phía Tôn Duy đang cầm bánh sơn tra, khi Tôn Duy cắn xuống, bánh lại vừa lúc ở dưới ánh đèn nên màu sắc nhìn lại sáng hơn một ít, khi Tôn Duy ăn vào trong miệng thì nhướng mày, vui mừng nói: "Ăn ngon, trong chau có ngọt, trong ngọt lại có chua, hai loại hương vị bổ sung nhau, không quá chua cũng sẽ không quá ngọt, còn có mùi hoa quế thoang thoảng."
Tôn Duy vội chụp ảnh gửi cho Trần Tuấn Lực.

【 Tôn Duy: Uuuuuu, ăn ngon, ngon lắm luôn.


【 Trần Tuấn Lực: Ông nói xem Lục Trạch thích nhạc phong cách kiểu gì.



【 Tôn Duy: Ông đừng có mà đến trại huấn luyện vủa bọn tôi, chẳng lẽ ông quên rồi à, chính ông lúc trước từ chối chương trình này cơ mà, ha ha ha ha ha.


【 Trần Tuấn Lực: Để dành cho tôi một miếng.


【 Tôn Duy: Tôi muốn xin hột vịt muối của bà chủ nhỏ, thôi không nói chuyện nữa nhé.


【 Trần Tuấn Lực:........】
Tôn Duy nhìn tương trộn cơm đầy nhẫn nhịn, chú ấy nghĩ mình sẽ thích ăn hột vịt muối Lục Trĩ làm hơn, mắt chú nhìn chằm chằm vào hột vịt muối, Lục Trạch thở dài chủ động cầm mấy quả đưa cho Tôn Duy, lại cho chsu một lọ tương trộn cơm, haizzz, nếu cậu mà không cho Tôn Duy thì chắc Tôn Duy còn ngồi mọc rễ để nói về chương trình với cậu mất.

Tôn Duy ôm đồ vui tươi hớn hở: "Bà chủ nhỏ, thế tôi về trước nhé, nếu cần gì thì cứ gọi cho tôi, bà chủ nhỏ, đây là danh thiếp của tôi, à chúng ta thêm WeChat đi."
Lục Trĩ cũng không muốn tạo áp lực cho Lục Trạch, cô chỉ nói cố lên với Lục Trạch rồi nhắc cậu ăn trưa đúng giờ, khi Lục Trĩ và Tôn Duy đi về, Chu Việt cũng giống ý hệt Tôn Duy nhìn chằm chằm vào đồ ăn của Lục Trạch, cái khác có thể nhịn nhưng bánh sơn tra thật sự là làm người ta nước miếng chảy ồ ạt không nhịn được.

Chu Việt nắm chặt hai tay: "Lục Trạch, mấy thứ này chủ mày chũng chỉ là nhìn ngon thôi, tao ăn mấy đồ của mấy quán nổi tiếng trên mạng rồi, nhìn thì ngon nhưng ăn thì dở tệ dở hại."
Yeah, Lục Trạch nhất định sẽ nói đồ ăn của cậu vừa ngon vừa đẹp, sau đó sẽ cho cậu ta nếm thử, như vậy cậu ta liền có thể ăn bánh sơn tra, có khi Lục Trạch còn cho cậu ta thêm tương trộn cơm hoặc hột vịt muối!
Lục Trạch đang ăn bánh sơn tra, nhâm nhi vị chua chua ngọt ngọt, nghe Chu Việt nói, cậu nhíu mày, trong lòng càng hạ quyết tâm, mình nhất định phải hot, đến lsuc đó sẽ giới thiệu Mỹ thực trong trí nhớ càng tốt hơn, cậu đứng dậy, cầm đồ ăn về phòng.

Đi tới cửa phòng, Lục Trạch nói: "Không cần mày bình phẩm đồ ăn chị tao làm, tao cũng chưa bao giờ có ý định cho mày."
Chu Việt: ".........."
Lục Trạch không cho cậu ta nếm thử bánh sơn tra, tương trộn cơm hay hột vịt muối đẻ cậu ta tự vả rồi khen ngon à????
**** 07/10/2021 – NTP_1512 ****.